LẠI ĐÂY CHỒNG HÔN MỘT CÁI - BIÊN HOÀI

-Mật Kết-

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hình như xe hết xăng rồi."

"Đm sao xui xẻo thế..."

Xe chậm rãi dừng lại giữa đường, Tăng Lý tựa đầu vào thành thùng xe, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, trong xe chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh. Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc thì cửa thùng xe bị mở ra, tên mặc áo đen nhanh chóng leo lên, Tăng Lý dịch sang bên cạnh gần Tưởng Tu Vũ, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn đối phương.

"Đừng nhìn tao như vậy." Tên áo đen thờ ơ rút hai miếng vải đen ra khỏi túi quần, nói, "Xe hết xăng rồi, cách chỗ cần đến cũng không còn xa nên cho bọn mày đi bộ."

wtp Mật Kết

Gã vừa nói vừa bước đến định bịt mắt Tưởng Tu Vũ, sắc mặt Tưởng Tu Vũ rất xấu, cậu ta lùi lại nhăn mày nói, "Đừng... đừng đến đây."

Tên mặc áo đen chao ôi một tiếng, nói: "Tao cũng chẳng phải muốn cưỡиɠ Ꮒϊếp mày, kêu linh tinh cái gì, với lại tao cũng không thể đụng vào mày. Chẳng qua, chậc chậc, người anh em nhỏ bên cạnh mày tao lại rất thích."


Tăng Lý không nói gì, cúi đầu, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh đánh giá bên ngoài xe. Đáng tiếc, cái tên mở cửa xe kia đã đứng che mất cái khe hở, chắn mất tầm nhìn của cậu. Cậu chỉ có thể nhìn từ phía trên, gần đây hình như vẫn là rừng núi hoang vu, lẽ nào bọn họ có chỗ dựa nên không sợ gì.

Tên mặc áo đen lấy mảnh vải màu đen quấn lên mắt Tưởng Tu Vũ, muốn bịt mắt cậu ta lại, nhưng Tưởng Tu Vũ lại xoay lung tung, nói, "Rốt cuộc mấy người muốn làm gì? Thả tôi ra!"

Nhưng tên áo đen kia sao có thể dễ dàng đối phó như vậy, gã đã có chuẩn bị từ trước, dù gì gã cũng là một người trưởng thành hai mươi mấy tuổi rồi, chỉ cần hai phát đã chế ngự được Tưởng Tu Vũ một cách dễ dàng, sau đó cảm thấy cậu ta phiền nên tìm một nắm rác dưới đất nhét vào mồm Tưởng Tu Vũ, trong miệng Tưởng Tu Vũ phát ra mất tiếng ư ư, muốn nhổ đồ trong miệng ra.


"Chậc." Tên áo đen bèn lấy băng dính dính luôn miệng Tưởng Tu Vũ lại, rồi lại kéo miếng vải đen bít kín mắt Tưởng Tu Vũ, nói: "Khuyên mày nên ngoan ngoãn chút, ông chủ sẽ không làm gì mày, không chết lại còn được cho ăn ngon uống ngon, đừng có lôi thôi nữa."

Gã nói xong thì chói chân tay Tưởng Tu Vũ lại, xác nhận cậu ta không thể làm linh tinh nữa mới đứng dậy bước về phía Tăng Lý.

wtp Mật Kết

So với Tưởng Tu Vũ từ nãy đến giờ vẫn không ngừng ư ư và cử động linh tinh thì Tăng Lý ngoan hơn nhiều. Cậu không phản kháng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nâng cằm lên, chấp nhận số phận để tên áo đen kia lại gần trói mình lại, nhiều nhất chỉ là lúc bị trói cơ thể cậu không ngừng run rẩy.

Tên áo đen liếm môi, đôi mắt Tăng Lý đã bị bịt kín nên không nhìn thấy vẻ mặt của gã, chỉ cảm thấy giọng nói của gã không có ý tốt, "Bé mèo hoang ngoan ngoãn một cái là anh đây lại càng thích mày hơn."


Gã mập mờ phả hơi rượu nóng lên da Tăng Lý, nhưng không làm gì cả, dường như cũng biết rằng bây giờ đang rất gấp, gã đứng dậy vỗ vỗ tay, nói: "Được rồi lão tam, mang bọn nó đi, gọi lão nhị đến đây luôn. Để tao gọi cho lão Vương lái xe đến kéo cái xe này đi, thời gian qua qua lại lại hơi lâu, muộn tí lại thêm phiền phức. Bọn mày đi trước, tao đợi nó."

Người đàn ông được gọi là lão nhị kia đáp một tiếng, chào hỏi tên bị đá vào trứng kia một cái, tên mặc áo đen cười một tiếng không có ý tốt, gã nâng cằm Tăng Lý lên, nói: "Tên nhóc nhà họ Tưởng tao không đụng vào được, nhưng mày thì không sao, hê hê, đợi làm xong hết mọi chuyện, sẽ để mày làm bọn tao thư giãn."

Tăng Lý mím môi thành một đường thẳng, không nói gì, cậu biết rằng không nên nói quá nhiều.
Lão tam dường như cảm thấy Tăng Lý ngoan ngoãn thế này hơi không bình thường, lúc này Tưởng Tu Vũ vẫn đang còn vùng vẫy, Tăng Lý lại rất yên lặng, nên gã chú ý đến Tăng Lý nhiều hơn. Nhưng Tăng Lý cũng không thể hiện gì ra bên ngoài, gã cũng ngại nói nhiều, gã bước lên phía trước cùng với tên bị đá vào trứng kia, đưa người đi.

wtp Mật Kết

Thực tế trái tim Tăng Lý đang rất hoảng loạn, nó đập cực kỳ nhanh, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa. Sau khi tên mặc áo đen rời đi, cậu mới nuốt xuống một ngụm nước bọt, thở ra một hơi, căng thẳng cực độ. Lão tam cảm nhận được thân thể của Tăng Lý hơi run rẩy, trong lòng nghĩ cậu vẫn sợ hãi, chẳng qua là giả vờ tốt thôi, cho nên không nghi ngờ gì nữa, chỉ lưu ý một chút đến cậu thôi.

Tăng Lý bị lão tam kéo đi phía trước, cũng không biết phải đi đến đâu, chỉ cảm thấy lạnh buốt, gió rất lớn. Thế mà sự chú ý của cậu lại không nằm ở hoàn cảnh xung quanh, đầu óc cậu bây giờ đang nghĩ đến cơn gió lốc trên đầu.
Lời nói vừa nãy của tên áo đen kia cũng vô ý lộ ra một chút thông tin: Bọn họ sẽ không làm gì Tưởng Tu Vũ, nhưng lại có thể tùy ý với cậu.

Với lại... cái tên "lão Vương" trong miệng tên áo đen kia phải lái xe đến, đường dài, cũng có thể nói là nơi bọn họ muốn đến có lẽ không phải là địa bàn của bọn họ.

Nơi rừng núi hoang vắng này thì có thể đi đâu?

Tăng Lý gom lại suy nghĩ của mình, bị lão tam kéo đi, bên cạnh cậu là Tưởng Tu Vũ, Tưởng Tu Vũ đang cúi đầu, không kêu gì cả, cực kỳ im lặng. Tên bị đá vào trứng kia vẫn còn ghi hận chuyện cậu ta đá vào trứng của mình, vừa đá cậu ta mấy cái vừa chửi bới, kết quả bị lão tam nguýt một cái.

wtp Mật Kết

"Đừng đá linh tinh." Lão tam nhỏ giọng nói, "Đây không phải người mày có thể đụng vào. Muốn lấy tiền thì đừng có làm linh tinh."
Tăng Lý nhân cơ hội dùng tay nhẹ nhàng đụng vào Tưởng Tu Vũ, Tưởng Tu Vũ lúc này mới khôi phục tinh thần, ngẩng đầu lên, tuy không nhìn thấy người nhưng cũng biết là Tăng Lý.

Tăng Lý nói với cậu ta, đừng sợ.

Cậu so với Tưởng Tu Vũ thì ngoan hơn, nên tên áo đen không dán chặt miệng cậu lại như Tưởng Tu Vũ, dán cho có xong là đi thôi. Nhưng Tưởng Tu Vũ không giống vậy, cậu ta chỉ có thể nghe, và phát ra mấy tiếng ư ư.

Tưởng Tu Vũ: "Ư ư..."

Tuy Tăng Lý nghe không hiểu lắm, nhưng cậu cảm thấy chắc là cậu ta hiểu. Quay đầu tiếp tục suy nghĩ bây giờ nên làm gì.

wtp Mật Kết

Bây giờ chiếc điện thoại kia đang được giấu trên người cậu, Tăng Lý suy nghĩ một lúc, nếu có cơ hội mật báo tin tức, hoặc ít nhất có thể biết được đây là ở đâu thì mới được.

"Này, đừng có nghĩ đến làm linh tinh," Lão tam chú ý đến Tăng Lý, không nhịn được nói, "Ngoan chút thì không ai làm gì bọn mày, nhốt mấy ngày rồi sẽ thả bọn mày ra, biết không? Ông chủ chỉ cần tiền, không có hứng thú với bọn mày."
Tăng Lý không nói gì.

Trong lòng cậu nghĩ, trước mắt thứ phiền phức nhất chính là mảnh vải bịt trên mắt.

Lão tam vẫn luôn cảm thấy cậu không đúng lắm, để phòng lỡ như gã đành phải buộc miếng vải trên mắt Tăng Lý và dây chói tay cậu chặt hơn, lúc này mới yên tâm hơn. Tăng Lý không quen với việc người lạ lại gần mình, nhất là cái kiểu không nhìn thấy gì như bây giờ, ở trong hoàn cảnh tứ cố vô thân cơ thể cậu bắt đầu run rẩy, cậu cố nén xuống sự bất an trong lòng mình, nuốt xuống một ngụm nước miếng.

wtp Mật Kết

Thế này thì toi rồi, trong lòng cậu nghĩ, xem ra không còn cơ hội để biết đây là đâu rồi.

Bốn người cũng không biết đã đi bao nhiêu lâu, lão nhị và lão tam đứng lại một chỗ nói chuyện, canh giữ ngay bên cạnh bọn họ, dù sao bọn họ cũng bị trói chạy không thoát được, cho nên bắt đầu thả lỏng. Cơn mưa lớn khiến cả người Tăng Lý rét run, cũng không biết bây giờ trời đã tối hẳn chưa, mẹ cậu bây giờ đã phát hiện ra cậu chưa về nhà chưa, có phải bà đã bắt đầu nghi ngờ rồi không, mà Phí Lập... có lo lắng cho cậu hay không.
"Ư ư." Tưởng Tu Vũ đột nhiên dùng khửu tay đụng vào Tăng Lý, nghiêng đầu về phía tai Tăng Lý, giọng cực kỳ nhỏ, gắng gượng phun ra được một chữ: "Bút... bút."

Tăng Lý ngẩn ra.

Bút?

Tưởng Tu Vũ nhân cơ hội hai người kia không chú ý, bước chân chậm lại, cẩn thận bước đến phía sau nhanh chóng cắn miếng vải bịt trên mắt Tăng Lý kéo lỏng ra.

"Miệng... cậu."

Tăng Lý hơi ngạc nhiên, miếng dán trên miệng cậu ta... rơi mất từ lúc nào.

"Làm mãi mới được." Tưởng Tu Vũ dùng lưỡi đẩy miếng băng dính mãi mới đẩy ra được, đầu lưỡi bỏng rát. Cậu ta nói một cách ngắn gọn, ám chỉ với tăng Lý, "Bút."

Tưởng Tu Vũ vừa nãy vẫn luôn cựa quậy, là vì muốn lợi dụng đống đồ đạc linh tinh phía sau nới rộng miếng vải bịt trên mắt, gỡ hẳn ra không có tác dụng, chỉ cần nới lỏng ra để mở rộng tầm nhìn là được.
Giả vờ vùng vẫy, thực ra là muốn làm chuẩn bị cho bước tiếp theo.

wtp Mật Kết

Trái tim Tăng Lý đập nhanh hơn, trước mắt vẫn là một màu đen kịt, nhưng vì miếng vải bịt mắt được nới lỏng ra nên cũng có thể nhìn thấy đất dưới chân là màu vàng.

"Sao không đi nữa?" Lão tam do dự quay đầu lại.

Tăng Lý bị Tưởng Tu Vũ đẩy một cái, lùi lại mấy bước, đột nhiên choáng váng.

Trên mặt đất, trong bụi cỏ có một cây bút đang nằm yên lặng ở đó.

Cậu đánh rơi cây bút được tặng ấy gần nhà họ Tưởng, trên câu bút đen ấy viết một chữ "L".

-

Ước chừng đi được một lúc lâu, hai người bị lão nhị và lão tam đẩy vào một căn phòng nhỏ, miếng vải đen bịt mắt được bỏ ra, phải một lúc lâu Tăng Lý mới dần dần thích ứng được với ánh sáng xung quanh mình – ánh sáng của chiếc đèn bên trong phòng rất yếu, đây là một căn phòng cực kỳ đơn sơ, có vẻ hơi rách nát, giống như nơi mà mấy tên côn đồ hẹn đánh nhau.
Tưởng Tu Vũ cũng mù mờ với chỗ này, lão tam nhìn hai người một cái, trong lòng vẫn nhớ đến chuyện không hiểu vì sao băng dính dán trên miệng Tưởng Tu Vũ bị mất, cảnh báo: "An phận tí, đừng làm linh tinh thì bọn tao sẽ không làm gì bọn mày. Nếu bị tao phát hiện ra bọn mày lại làm trò gì nữa thì tao sẽ bịt mắt bọn mày lại tiếp đấy."

Hai người im lặng không trả lời, lão tam cũng không để ý, chuyển một chiếc ghế đến gần ngồi xuống. Lão nhị là một tên cà phất cả phơ, cũng vắt chéo chân ngồi xuống bên cạnh bọn họ, châm một điếu thuốc.

Lão tam hơi khó chịu với gã, "Muốn hút thì ra ngoài mà hút."

"Lạnh lắm." Lão nhị nói, "Tao đang chán hút một điếu thuốc thì làm sao? Mẹ mày nữa, điện thoại ông đây mất rồi, hút điếu thuốc cũng không cho hút."

wtp Mật Kết

Gã vừa nói vừa ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập thuốc. Lão tam nhìn gã một cái nói: "Tao ở đây canh trừng, mày quay lại tìm một chiếc xe trên đường ấy."
Lão tam vừa nói xong lão nhị liền đi. Tăng Lý nghiêm túc ngồi bên cạnh nghe, trong lòng nghĩ ở đây còn có thể bắt xe... nếu đi thêm một đoạn nữa có thể gặp được người.

Hai chân hai tay của cậu và Tưởng Tu Vũ bị trói rất chặt, không cử động được, cũng may lúc nãy cậu đã nhân cơ hội lấy lại được chiếc bút, không bị phát hiện, nếu không sau này đi tìm cũng không biết tìm ở đâu. Lúc ấy trái tim Tăng Lý sắp vọt lên đến cổ họng, giọng nói cũng nghẹn lại, không biết nên giải thích như thế nào, bỗng chốc không kịp phản ứng lại.

Khiến cậu cảm thấy bất ngờ chính là người bên cạnh cậu – Tưởng Tu Vũ vội vàng giật băng dính dính trên miệng ra, phản ứng cực nhanh nhạy, nhanh chóng chửi lão tam lão nhị kia mấy tiếng.

Sự chú ý của lão nhị và lão tam bị thu hút, Tăng Lý nhân cơ hội lấy bút, bọn họ còn nghĩ Tưởng Tu Vũ chỉ là muốn bỏ băng dính dính miệng ra thôi nên cũng không quan tâm lắm, gã bước đến dán miệng Tưởng Tu Vũ lại.
Cuối cùng Tăng Lý mới thở ra một hơi, tâm tư đều đặt lên cây bút. Lúc đầu cậu đến nhà Tưởng Tu Vũ rơi mất cây bút, cậu cũng đoán là nó rơi trên đường về, kết hợp thêm vừa nãy tọa độ trong điện thoại nữa... điều này cũng thể hiện rằng, ở đây, gần nhà Tưởng Tu Vũ?

Đã có quan hệ nợ nần, vậy thì, chắc chắn đây không phải là trùng hợp.

wtp Mật Kết

Đột nhiên cậu nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt đằng sau miếng vải đen bỗng sáng lên.

Tưởng Tu Vũ quay đầu nhìn Tăng Lý một cái, dùng khuỷu tay đụng cậu, Tăng Lý theo ánh mắt cậu ta nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có thể nghe thấy tiếng xe thấp thoáng.

Cảnh sát?

Không. Tăng Lý vội phủ định suy nghĩ này của mình. Bởi vì lão tam lúc này vừa nhận được một cuộc điện thoại, bước ra phía cửa nhìn.

Không lâu sau, tên mặc áo đen cũng xuất hiện trước cửa.
Hai người đứng ở cửa nói mấy câu, đại khái là cái người tên Lão Vương trong miệng bọn họ lúc trước đã kéo xe đi rồi, ông chủ sợ xảy ra chuyện bất ngờ, nên bảo bọn họ cũng đến đó.

"Lão nhị thì sao?" Tên áo đen thò đầu vào trong thăm dò.

"Quay lại tìm điện thoại rồi." Lão tam nói.

Tên mặc áo đen gật gật đầu, đẩy cửa ra hai người cùng bước vào, lúc ánh mắt gã chuyển đến chỗ Tăng Lý, động tác của tên áo đen rõ ràng là khựng lại, sau đó hắn dùng khuỷu tay đụng đụng lão tam, nói: "Này, mày đã lục soát trên người con mèo hoang nhỏ kia chưa? Nói không chừng lại đang ở trên người nó đấy."

"Lão nhị soát rồi, lúc ấy không tìm thấy." Lão tam nhét tay trong túi quần nói.

Tên áo đen nhíu mày, vẫn không thấy yên tâm, bước nhanh về phía Tăng Lý, Tăng Lý thấy gã bước đến, trong đôi mắt đen kia lộ ra ánh mắt kinh hoảng, cơ thể run rẩy, không nhịn được dịch về phía sau.
"Ông chủ chút nữa sẽ tiện đường qua đây xem, phải hết sức cẩn thận." Tên áo đen ngồi xổm xuống, nhíu mày, đánh giá Tăng Lý, "Con mèo hoang nhỏ nhìn có vẻ lanh lợi, đáng yêu, nói không chừng trong bụng đang có biết bao nhiêu ý nghĩ xấu. Nếu như xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, thì không dễ ăn nói."

Lão tam nghĩ cũng đúng, bèn đồng ý, tên áo đen xé một nửa miếng băng dán trên miệng Tăng Lý ra, dùng ngón tay nâng cằm Tăng Lý lên, gã rất thích vẻ mặt sợ hãi, cơ thể hơi run rẩy này của cậu, gã cười lên, chậc chậc rồi nói: "Mày nói thật cho tao, điện thoại của lão nhị rốt cuộc có ở trên người mày không?"

Thật ra hắn đã nổi lên sắc tâm với Tăng Lý rồi, kiểu vừa dễ thương vừa ngoan thế này ai lại không thích. Bọn họ là phần tử phạm pháp, thứ bọn họ không sợ nhất chính là pháp luật. Dù sao mạng có thể mất bất cứ lúc nào, cũng chẳng kém mấy.
Tăng Lý rụt cổ lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

Tên áo đen đánh giá cậu một lát, giống như muốn nhìn ra trên mặt cậu một ít kết quả. Một giây sau gã cúi người, sờ vào người Tăng Lý, Tăng Lý giật mình, lập tức dùng chân đá gã, vội vàng nói: "Không... không có."

Giọng nói rất tủi thân.

wtp Mật Kết

Tên áo đen bật cười, nói: "Chậc chậc, mày đang quyến rũ ai đấy. Càng nói anh đây càng muốn yêu thương mày."

Sao cùng là tự xưng, nhưng không cùng một người nói ra cảm giác lại không giống thế nhỉ.

Lúc Tăng Lý nghe Phí Lập xưng anh với cậu, cậu chỉ cảm thấy ngại ngùng, còn hơi thích hắn gọi thân thiết như vậy, nhưng người trước mặt này vừa gọi như vậy, cậu lại không biết vì sao thấy buồn nôn, cả người phát run.

Tăng Lý không nói gì, mím chặt môi, để tay ở đằng sau lưng, dựa vào Tưởng Tu Vũ, âm thầm hoàn thành một cuộc trao đổi, mồ hôi lạnh túa ra. Lão tam ngồi trên ghế nhìn sang, chú ý đến Tưởng Tu Vũ, gã "này" một tiếng.
"Bọn mày làm gì thế?" Lão tam nói.

Tên áo đen nghe thấy thế cũng chuyển sang nhìn Tưởng Tu Vũ, Tưởng Tu Vũ vừa mới cầm được điện thoại, tay đặt đằng sau lưng, còn chưa kịp giấu đi, hơi hoảng sợ.

"Tay bọn mày để đằng sau làm gì?" Tên áo đen nhăn mày nhìn Tưởng Tu Vũ, cũng không đùa giỡn Tăng Lý nữa.

Thế này thì toi rồi... bị bắt ngay tại trận, trong lòng Tăng Lý trở nên tàn nhẫn, nếu điện thoại bị phát hiện, đối phương nhất định sẽ đoán ra được bọn họ đã làm gì, từ đó di dời trận địa cũng không phải là chuyện không thể. Trách cậu quá liều, mang điện thoại theo.

Lúc ấy nên ném trong xem kia.

wtp Mật Kết

Tăng Lý hơi hối hận, thần kinh của cậu căng thẳng, lại nghe thấy Tưởng Tu Vũ sợ sệt lắc lắc đầu, phát ra mấy tiếng hu hu.

Cậu ta để tay ra đằng trước, ngước mắt lên, không có sự hoảng sợ khi bị bắt, chỉ có nỗi sợ hãi với bọn họ.
Tên áo đen nghi ngờ nhìn cậu ta một cái, đứng dậy muốn đến đằng sau người Tưởng Tu Vũ nhìn, lúc ấy Tưởng Tu Vũ liếc Tăng Lý một cái, trong lồng ngực như gõ trống. Tăng Lý hiểu, đang định phối hợp với Tưởng Tu Vũ cùng nhau phản kháng, dù sao cũng bị phát hiện, kéo dài thời gian nói không chừng vẫn đến kịp.

"Lão đại." Lão tam đột nhiên ngẩng đầu, đặt điện thoại xuống nói, "Ông chủ đến rồi."

Động tác của tên áo đen dừng lại, quay đầu qua, hơi ngạc nhiên: "Sao nhanh thế?"

Tăng Lý hoàn hồn, phản ứng cực nhanh, nhanh chóng dùng ngón tay kéo điện thoại trượt sang chỗ cậu, sau đó nhân cơ hội ngồi lên.

"Mày ra bên ngoài đón ông chủ đi, để tao bịt mắt hai đứa nó lại." Tên áo đen nói, nhìn ra đằng sau Tưởng Tu Vũ một cái.

Trống không.

Tăng Lý lập tức thở ra một hơi.

wtp Mật Kết
Tên áo đen quay lại, lấy từ túi công cụ ra mảnh vải đen, sau đó lại bịt mắt hai người lại.

"Ngoan ngoãn cho tao." Tên áo đen nói, đừng tự mình làm khổ mình."

Hai người đều không nói gì.

Nhưng suy nghĩ trong đầu của Tăng Lý lại rất rõ ràng.

Vì sao cần bịt mắt bọn họ?

Vì người kia, cho dù bịt hết mặt, chỉ cần một con mắt thôi bọn họ cũng có thể nhận ra.V

21/09/2022

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi