LAI GIẢ KHẢ TRUY

Đinh Nho Hùng tuân thủ lời hứa của mình, không gây sự với Bạch Ngọc Đường. Người nhà họ Đinh cũng biết, Bạch Ngọc Đường này không giống Lý Nguyên Hạo lúc trước. Trước tiên không nói đến thế lực của Bạch gia, chỉ nói riêng đến địa vị của anh trong lòng Triển Chiêu, cũng làm cho người nhà họ Đinh dè chừng một chút.

Bạch Ngọc Đường chịu đựng hai ngày tương tư giày vò, cuối cùng cũng đi đến Đinh gia.

Theo chỉ dẫn của người hầu, Bạch Ngọc Đường xuyên qua vườn hoa, đi đến phòng chính. Lần đầu tiên đi vào Đinh gia đại trạch, trong lòng Bạch Ngọc Đường có một loại tâm tình thật khó diễn tả thành lời. Đây chính là nơi Mèo con kia sinh sống từ nhỏ sao? Nhìn từng cọng cây ngọn cỏ, từng mái ngói viên gạch trong sân, Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy thật gần gũi đáng yêu, dường như chỉ cần là nơi có liên quan đến Triển Chiêu, ở trong mắt Bạch Ngọc Đường đều trở nên khác biệt với tất cả mọi người.

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Triển Chiêu đứng trước cửa, vội bước nhanh hai bước đến bên người Triển Chiêu. Anh nhìn người yêu đã hai ngày không gặp, trong lòng tuôn ra tương tư nồng nàn.

Trước tiên anh nhìn qua sắc mặt của Triển Chiêu, thật may, không tiều tụy, xem ra người nhà họ Đinh không làm khó dễ cậu; lại đưa tay sờ thử trán cậu, thật may, nhiệt độ bình thường, xem ra đã khỏi sốt; tiếp đó lại nhìn xuống chân Triển Chiêu, mang giày, không biết đã hết sưng hay chưa. Triển Chiêu không nhịn được cười, kéo tay Bạch Ngọc Đường nói: “Đã tốt rồi, không sao rồi!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn cậu nghi ngờ, Triển Chiêu bất đắc dĩ thở dài, hóa ra chữ tín của mình lại kém đến như vậy, nói thật mà chẳng ai chịu tin. Cuối cùng, Bạch Ngọc Đường tự trách nâng vai trái Triển Chiêu, “Còn đau không?” Triển Chiêu đưa tay phải lên xoa tay anh, nhỏ giọng nói: “Vẫn còn tím! Lát nữa anh phải chịu trách nhiệm bôi thuốc cho em!”

Bạch Ngọc Đường thở dài một hơi, mắt cười chan chứa cảm động ———– Mèo con của anh lúc nào cũng hiền lành tốt bụng như vậy.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sóng vai nhau đi vào phòng khách, lúc này, ngoại trừ Đinh Nguyệt Hoa đang nằm viện chờ sinh, người nhà họ Đinh đều ở đây. Một nhà bốn người ngồi vây quanh trên ghế salon, Đinh Nho Hùng đang đọc báo, Tiếu Huệ Nhã pha trà cho mọi người, Đinh Triệu Lan cúi đầu uống trà, Đinh Triệu Huệ thì nói chuyện điện thoại với bạn. Cả nhà hình như đều đang bận rộn, thế nhưng người tinh tường đều có thể nhìn ra, vẻ bận rộn này là cố tình bày ra cho người ngoài xem.

Triển Chiêu có chút lúng túng đứng ở đằng kia nói: “Ba mẹ, anh hai anh ba, hôm nay con xin phép chính thức giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là Bạch Ngọc Đường.” Sau đó, lại chuyển qua nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, đây là ba, mẹ em. Anh hai Đinh Triệu Lan, anh ba Đinh Triệu Huệ.”

Nói xong, Triển Chiêu nhìn về phía người nhà, song cả nhà vẫn mỗi người một việc, vẻ như không nghe thấy Triển Chiêu đang nói gì. Triển Chiêu bối rối nhìn Bạch Ngọc Đường, lúc này sắc mặt Bạch Ngọc Đường đã vô cùng khó coi, nhưng vẫn nhẫn nại. Triển Chiêu có chút đau lòng. Cậu biết, với sự kiêu ngạo tùy hứng của Bạch Ngọc Đường, nếu không phải vì mình, căn bản sẽ không chịu được ấm ức, chịu đựng việc cả nhà ngoảnh mặt làm ngơ thế này.

Bạch Ngọc Đường nhận ra lo lắng của Triển Chiêu, nắm chặt tay Triển Chiêu, mỉm cười đáp lại. Đúng là mình cảm thấy ấm ức, nhưng so với ấm ức của Triển Chiêu, những thứ này lại đáng là gì? Lại nói, Bạch Ngọc Đường cũng hiểu rõ vì tương lai hạnh phúc của hai người, có một số việc nhất định phải đối mặt.

Kỳ thực người nhà họ Đinh ngồi trên ghế salon đã sớm đặt hết tâm tư lên người hai người kia, tất cả vẻ thờ ơ chẳng qua là làm bộ thôi. Cả nhà đã thương lượng tốt, dù mọi người không đành lòng làm khó dễ Tiểu Chiêu, vậy thì cứ việc không để ý tới Bạch Ngọc Đường. Một người kiêu ngạo như Bạch Ngọc Đường, làm sao có thể chịu đựng việc người khác coi thường?

Mà khi Tiếu Huệ Nhã lén nhìn thấy Bạch Ngọc Đường nắm tay Triển Chiêu, rốt cuộc không kìm được, xoay đầu lại nói với Triển Chiêu: “Tiểu Chiêu, nếu như hôm nay con chỉ giới thiệu một người bạn bình thường với chúng ta, chúng ta đều rất hoan nghênh, cũng sẽ nhiệt tình tiếp đón.” Giọng của Tiếu Huệ Nhã rất lạnh lùng, bà nhấn rất mạnh vào hai chữ “bình thường”, nhưng vị nữ sĩ vẫn luôn luôn dịu dàng này vẫn không che giấu nổi run rẩy trong giọng nói. “Còn nếu như vị Bạch tiên sinh này đến có mục đích khác, ta không hoan nghênh.” Nói xong, mặt không cảm xúc ngồi nghiêm trên ghế salon, không nói thêm nữa.

“Mẹ~ “

“Đừng nói!” Tiếu Huệ Nhã không nhịn được vẫn là khóc lên.

“Bác gái, chào bác!” Bạch Ngọc Đường động viên nắm tay Triển Chiêu, nói với Tiếu Huệ Nhã. “Hôm nay con đến đây không phải là bạn bè bình thường của Triển Chiêu. Con nghĩ mọi người cũng biết quan hệ của chúng con rồi, hôm nay con tới là muốn nhắc lại, con và Chiêu thật lòng yêu nhau, chúng con cũng muốn được bên nhau trọn đời trọn kiếp. Mọi người đồng ý cũng được, phản đối cũng được, đều không ngăn cản được chúng con. Đương nhiên, làm vãn bối, con đồng ý tôn trọng hai vị trưởng bối, con cũng xin đảm bảo với ba mẹ… và cả hai vị anh trai của Triển Chiêu, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, yêu thương em ấy. Sẽ không phụ lòng em ấy! (Mỗ Tô: Ngũ gia, này thật giống là tuyên thệ kết hôn, bây giờ nói vẫn còn  hơi sớm đi… Ngũ gia giơ chân, A~~~~ Mỗ Tô bị đá bay! Ngũ gia phủi phủi bụi trên chân: Nữ nhân chết bầm, ta đang bồi đắp tình cảm với ba mẹ vợ, nhà ngươi phá quấy cái gì?) Triển Chiêu là người nhẹ dạ, mọi người có phản đối thì xin sau này đừng trách em ấy, làm vậy chỉ khiến em ấy thêm đau lòng mà thôi. Có điều gì chỉ trích cứ hướng về con, Bạch Ngọc Đường con không lời oán hận. Con nói xong rồi!”

Tiếp đó, không chờ mọi người mở miệng. Bạch Ngọc Đường liền cười nói với Triển Chiêu đang ngẩn ra một bên: “Mèo con, người nhà em đều đang bận, không làm phiền họ tiếp đãi anh! Về phòng của em đi, còn phải bôi thuốc cho em nữa!” Nói xong, kéo Triển Chiêu đi lên lầu, tự nhiên như đến nhà mình.

Một lời của Bạch Ngọc Đường kinh động bốn người Đinh gia hãy còn ngồi trên ghế salon, Tiếu Huệ Nhã nhìn bóng Bạch Ngọc Đường rời đi mà không thể tin nổi. Chỉ có Đinh Nho Hùng dùng ánh mắt đa mưu túc trí, cao thâm khó lường của ông mà dõi theo hai người.

Mỗ Tô lên cơn, EG ý nghĩ người nhà họ Đinh một chút:

Tiếu Huệ Nhã: Trên thế giới thật sự có người tự luyến đến vậy sao? Giao Tiểu Chiêu vào tay hắn ta làm sao yên tâm? Phi phi phi~~ Làm gì nhất định phải giao cho hắn!

Đinh Triệu Lan: Ta đã sớm lĩnh giáo hung hăng tự cho mình là đúng của hắn rồi! Kiên quyết không thể để Tiểu Chiêu bước chân vào cửa Bạch gia! Phi phi phi~~~ Tiểu Chiêu lại không phải con gái, vào cửa không vào cửa cái gì!

Đinh Triệu Huệ: Nếu không phải hắn có ý đồ xấu với Tiểu Chiêu, ta cũng có thể làm bạn xấu với hắn! Có điều, nếu như Tiểu Chiêu thật sự gả đi, cơ hội chúng ta gây nhau không phải càng nhiều? Phi phi phi~~~ Tại sao lại là Tiểu Chiêu gả đi?

Đinh Nho Hùng: @#¥%… &* Cái gì? Không ai hiểu? Khà khà chính là không muốn để cho các ngươi hiểu!

—————————————————————————-

Bạch Ngọc Đường bước vào phòng Triển Chiêu, xoay người lại liền ấn Triển Chiêu vào cửa, cúi đầu hôn lên đôi môi nhớ nhung hai ngày. Anh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Triển Chiêu, giữ Triển Chiêu lại thật chặt, như thể chỉ có vậy, mới có thể cảm nhận sâu sắc được người yêu đang ở trong lòng mình.

Triển Chiêu nâng hai tay tròn mắt lên sững sờ dựa vào cửa phòng, mặc cho người kia hôn mình như cắn xé. Dần dần cảm xúc mãnh liệt bị nhen nhóm, Triển Chiêu vòng tay từ dưới cánh tay Bạch Ngọc Đường lên, ôm lấy tấm lưng rộng của Bạch Ngọc Đường, tha thiết đáp lại.

Hôn như vậy dường như vẫn không thỏa mãn được Bạch Ngọc Đường, bàn tay anh bắt đầu tuần tra tới lui trên người Triển Chiêu, từ sau gáy, theo cột sống trượt thẳng một đường xuống phía dưới, bàn tay tham lam từ từ luồn vào trong dây lưng. Triển Chiêu duy trì chút lý trí cuối cùng, một tay bắt lấy vuốt sói của Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, đừng…”

“Hửm? Bao lâu rồi… Em không muốn sao?” Bạch Ngọc Đường bị nhen lửa tình dục, vạn vạn không có đạo lý dừng lại, anh mới mặc kệ đây là lúc nào, nơi nào? (Mỗ Tô: Ngũ gia, này gọi là gan lớn tày trời? Ngũ gia: Ngươi lại chạy đến? Xem ra vừa nãy bị đá không đủ xa! Mỗ tô: A~~~~~~~~~~~ Sau đó mỗ Tô được hưởng thụ năm ngày du lịch miễn phí hệ ngân hà~)

“Nhưng mà… Anh, không phải đáp ứng… bôi thuốc… cho em sao?” Triển Chiêu trốn tránh nụ hôn nóng bỏng của Bạch Ngọc Đường, thở hổn hển nói.

“Hả? Bôi thuốc? Được, bây giờ bôi!” Bạch Ngọc Đường nheo lại đôi mắt hẹp dài, trong mắt ánh lên vẻ nôn nóng. “Lên giường bôi!” Nói rồi khom lưng bế Triển Chiêu lên, đi đến bên giường!

Triển Chiêu không ngờ anh sẽ bế mình lên, kêu khẽ một tiếng rồi vội ôm lấy cổ Bạch Ngọc Đường, cái tên này! Vẫn còn nghiện bế! Bạch Đường đi tới bên giường, cánh tay dùng sức ném Triển Chiêu lên giường, còn mình lại đè người lên, cúi đầu hôn môi người yêu, dùng sức kéo áo sơmi trên người Triển Chiêu ra: “Để anh xem một chút, chỗ nào tím?”

Quần áo bị cởi bỏ một cách xấu xa, để lộ ra cơ thể gầy gò của Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường nhìn vết bầm trên bả vai, đau lòng hôn lên.

Đôi môi mềm mại hôn xuống, đầu lưỡi linh xảo nhẹ nhàng phác họa, một tia lý trí còn sót lại của Triển Chiêu cũng ầm ầm sụp đổ. Cậu nghiêng đầu, khẽ hôn lên má người yêu, hai mắt mê ly quyến luyến nhìn người kia.

Bạch Ngọc Đường như được cổ vũ, anh ngồi dậy quỳ trên giường, cởi quần áo của mình ném xuống đất, cánh tay mạnh mẽ đặt trên cơ thể Triển Chiêu, môi để lại những dấu ấn trên làn da trắng nõn.

(Cái gì? Các vị nói đây không tính là đậu hũ nhiều lắm là bã đậu chẳng qua xem cho đỡ nghiền? Thật ngại quá ha~ Mỗ Tô vẫn đang du lịch năm ngày ở hệ ngân hà, cảnh tiếp theo xin mọi người phỏng vấn người trong cuộc Bạch Ngũ gia cùng Triển Tiểu Miêu~~~ Chúng: Mỗ Tô! Ngươi ở lại hệ ngân hà luôn đi khỏi cần về nữa! Mỗ Tô oan ức: Người ta thật sự sẽ không viết mà…)

——————————————————————————-

Cảm xúc mãnh liệt qua đi, Bạch Ngọc Đường dựa vào đầu giường, Triển Chiêu nằm nghiêng quay lưng về phía anh. Bạch Ngọc Đường thấp giọng cười nhích lại gần đẩy đẩy vai Triển Chiêu: “Mèo con, còn giận à? Đừng giận! Nha?”

Triển Chiêu xoay đầu lại tàn nhẫn nhìn Bạch Ngọc Đường: “Bạch Ngọc Đường, anh thực sự là không có tim không có phổi! Đây là chỗ nào lúc nào a? Anh dĩ nhiên…” Nói, mặt không biết là tức giận hay là xấu hổ, đỏ bừng lên.

Bạch Ngọc Đường cúi đầu hôn nhẹ gò má hồng hồng của Triển Chiêu, thì thầm nói: “Mèo con, không phải anh nhớ em sao! Lại nói, em cũng nhớ anh mà đúng không?”

“Anh…” Triển Chiêu lấy cùi chỏ huých mạnh một cái, thúc trúng bụng Bạch Ngọc Đường. Sau đó chôn mặt vào trong gối. Đúng vậy, thật ra Triển Chiêu không chỉ giận Bạch Ngọc Đường, mà còn giận chính mình nhiều hơn. Chính mình cũng không phân hoàn cảnh thời gian liền… Nghĩ tới đây, Triển Chiêu ảo não muốn chui luôn vào gối không trở ra nữa!

“Mèo con~ Đau~~~” Bên tai lại truyền tới âm thanh của con chuột vô lại kia, Triển Chiêu không nhịn được lại mềm lòng, không thể làm gì khác hơn là xoay người lại, ôm người kia, đưa tay giúp anh xoa bụng. Bạch Ngọc Đường mượn cơ hội kéo Triển Chiêu ôm vào lòng, hôn mạnh lên đôi môi vẫn còn sưng đỏ. Lúc này, Triển Chiêu mới liếc mắt thầm mắng mình: “Thật là đần chết rồi! Lại bị anh lừa!”

Bạch Ngọc Đường vừa vuốt mái tóc mềm mại của Triển Chiêu vừa nói: “Mèo con! Năm mới, đến nhà anh đi!”

“A?” Triển Chiêu khó xử ngước mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Còn chưa thuyết phục được mấy người nhà em, đã đi đến nhà anh? Ngọc Đường, đừng gấp có được không, từ từ giải quyết từng thứ một!”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cũng hiểu rõ lo lắng của Triển Chiêu. Người một nhà phản đối hai người còn có thể ứng phó, nếu như lại thêm cả ba và anh hai mình thì lại càng khó khăn hơn. Kỳ thực, đối với Bạch Ngọc Đường mà nói, những chuyện này cũng không đáng kể, nhưng đối với Mèo con tâm tư sâu thì cũng là một gánh nặng.

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, lại dùng sức siết chặt tay, ôm Mèo con của Bạch gia càng chặt hơn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi