LAI GIẢ KHẢ TRUY

Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào Đinh gia đại trạch. Nằm kế bên nhà trồng hoa là phòng nghỉ, là chốn nghỉ ngơi mà người nhà họ Đinh yêu thích nhất. Ngoài phòng là một hồ sen, bên hồ trồng một khóm trúc xanh. Xuyên qua bụi trúc chính là một con đường lát đá u hẹp, nối liền với lối vào phòng hoa. Trong phòng hoa bốn mùa là xuân, soi sáng phòng nghỉ cũng yên tĩnh hợp lòng người. Vợ chồng Đinh thị ngồi ở chủ vị, Đinh Như Hùng trước sau như một thưởng thức trà đạo, Đinh phu nhân thì lại một mặt tự hào nhìn bốn đứa trẻ ngồi vây xung quanh.

Con cả Đinh Triệu Lan trầm ổn nội liễm, là đứa làm người khác yên lòng.

Con thứ Đinh Triệu Huệ lanh lợi hài hước, là đứa khiến người khác dễ chịu.

Con thứ ba Triển Chiêu, tuy là con nuôi của mình, nhưng lại là đứa gần gũi nhất mà cũng khiến mình tự hào nhất. Tao nhã như ngọc, khiêm khiêm quân tử.

Con út Đinh Nguyệt Hoa xinh đẹp hoạt bát, là đứa khiến người khác hài lòng. Nếu như không phải vì… Ai~~ không có nhiều thập toàn thập mỹ như vậy a!

Thế nhưng, có thể hưởng thụ thời khắc yên tĩnh lúc này, hưởng thụ gia đình ấm áp như vậy, cũng là một niềm hạnh phúc đi.

Triển Chiêu có chút hối hận rồi.

Thật không nên nhất thời mềm lòng đáp ứng yêu cầu có chút hoang đường của em gái. Nhưng mà bây giờ…, Triển Chiêu len lén liếc nhìn Nguyệt Hoa ngồi bên cạnh, cô vẫn giữ bĩnh tĩnh, dường như nhận ra vẻ do dự của Triển Chiêu, duỗi chân nhẹ nhàng đá cậu một cái. Triển Chiêu khẽ than thở trong lòng một tiếng, có chút nhận mệnh đặt chén trà xuống, mở miệng nói: “Ba mẹ, anh hai anh ba, em có lời muốn nói…”

Triển Chiêu gây nên toàn bộ chú ý của cả nhà, người nhà đều lần lượt đặt chén trà trong tay xuống, nhìn về phía cậu. Chỉ có Nguyệt Hoa vẫn cúi đầu lẳng lặng thưởng thức trà.

Triển Chiêu hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: “Con muốn cùng Nguyệt Hoa… kết hôn.”

Có lẽ là bất ngờ, cả nhà đều ngẩn người tại đó, không một ai lên tiếng, không một ai hỏi han, thậm chí là không một ai hít thở.

Kỳ thực làm cha mẹ, vợ chồng Đinh thị không phải không nghĩ tới việc để Triển Chiêu cùng với Đinh Nguyệt Hoa. Đứa trẻ tốt như vậy, không chỉ có thể làm con trai còn có thể làm con rể của mình, chuyện này quả thật là chuyện vui đời người a! Nhưng mà, vợ chồng họ cũng không phải những kẻ già gàn bướng, đương nhiên không làm được mấy chuyện ép duyên, chỉ nhìn bọn nhỏ phát triển thuận theo tự nhiên mà thôi. Không ngờ rằng hôm nay, Triển Chiêu lại đột nhiên tuyên bố kết hôn, hơn nữa còn vào lúc này, sau khi Nguyệt Hoa vừa tuyên bố với trưởng bối trong nhà rằng mình có bạn trai, chuyện này làm sao lại không khiến mọi người kinh ngạc đây?

“Tiểu Chiêu, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên nói muốn kết hôn cùng Nguyệt Hoa? Hai đứa đang yêu nhau sao?” Làm chủ gia đình, Đinh Như Hùng là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, dò hỏi.

“Ba, thật ra là thế này…” Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy có chút quẫn bách, tuy rằng nửa tháng trước ở phòng làm việc đã đáp ứng Nguyệt Hoa, tuy rằng đã cùng Nguyệt Hoa diễn tập vô số lần cảnh tượng này, tuy rằng lời thoại này chính mình tối qua đã học thuộc suốt đêm, thế nhưng bây giờ, đầu óc lại trống không. Đối với người 17 tuổi đã lên đại học, 20 tuổi học xong chương trình đại học, 23 tuổi trở thành tiến sĩ mà nói loại trải nghiệm này trước nay chưa từng có. Rõ ràng chỉ cần nhìn qua là không quên được, nhưng sau khi chuẩn bị lâu như vậy, vẫn là một câu cũng không nói nên lời.

Nguyệt Hoa biết rõ tính cách anh trai mình, biết lúc này nếu như mình không xuất mã, nhất định sẽ lộ ra sơ sót. Mặc dù lúc này cả nhà đã hoài nghi. Phí lời! Nhìn khuôn mặt đỏ rực như cà chua kia, ai cũng biết cậu đang nói dối.

“Con và tiểu ca thật ra vẫn đang bí mật yêu nhau, người lúc trước con nói chỉ là bia đỡ đạn cho bọn con thôi. Vốn là bọn con không muốn nói với mọi người sớm như này, nhưng mà, bây giờ không xong rồi, bọn con đã có em bé, đã hơn hai tháng, bọn con muốn mau chóng kết hôn, tốt nhất là tháng sau!”

Nghe Nguyệt Hoa nói mấy câu đã sớm chuẩn bị tốt từ trước, Triển Chiêu lén lút thở phào nhẹ nhõm trong lòng, thân thể cứng ngắc cũng chậm chậm thanh tĩnh lại, thế nhưng khi Nguyệt Hoa kéo cánh tay mình, đầu ngả vào bờ vai mình, Triển Chiêu cảm thấy thân thể lại một lần nữa trở nên cứng ngắc không biết làm sao…

—————————————————————

Những tháng ngày sau đó, Triển Chiêu cảm giác như mình là một con kiến sống trên chảo lửa. Đối mặt với oanh tạc luân phiên của ba mẹ và anh hai, mình chỉ có thể cắn chặt răng, kiên quyết thừa nhận tình yêu với Nguyệt Hoa —– ai bảo mình đã đáp ứng Nguyệt Hoa rồi chứ? Đối với lời hứa của mình nhất định phải tuân thủ là nguyên tắc làm người của Triển Chiêu, mặc cho bản thân cũng không đồng ý với cách xử sự của Nguyệt Hoa. Nhưng mà, biết làm sao được? Đây là em gái của mình a! Lẽ nào lại để em gái mình làm một bà mẹ đơn thân?

Vốn là, Triển Chiêu sau khi nghe chân tướng câu chuyện xong, lập tức kéo Nguyệt Hoa đi tìm Lý Nguyên Hạo, thế nhưng, nghe đâu thư ký ở công ty Lý Nguyên Hạo nói, hắn đã sang nước M, trong vòng nửa năm sẽ không trở về. Mình tự liên hệ với hắn, điện thoại di động trực tiếp chuyển tới hộp thư thoại, mà để nhân viên công ty liên lạc với mình, bọn họ cũng vạn vạn không chịu. Triển Chiêu bấy giờ đột nhiên ý thức được, người yêu của em gái mà ba mẹ cực lực phản đối, kỳ thực chính là Lý Nguyên Hạo. Mà thấy hành động Lý Nguyên Hạo đi ra nước ngoài vào lúc này, không thể nghi ngờ rằng ———- em gái mình có lẽ đã bị vứt bỏ. Bất luận Lý Nguyên Hạo có đầy đủ bao nhiêu lý do xuất ngoại, bất luận Lý Nguyên Hạo có biết Nguyệt Hoa đã mang thai con trai hắn hay không, vào lúc gia đình phản đối tạo áp lực, vai nam chính trong câu chuyện không hề có mặt bên cạnh vai nữ chính, như vậy chỉ có thể nói rõ, vai nữ chính là một người không hề nhận được tình yêu.

Thế là, Triển Chiêu chỉ có thể ôm em gái vào lòng, nhẹ giọng an ủi, chỉ mong cô đừng khóc thầm nữa. Cho dù bắt cậu kết hôn cùng em gái, cho dù bắt cậu thừa nhận mình là cha của đứa bé, chỉ mong rằng em gái mình không bị tổn thương, những gì mình có thể làm được chính là cho cô hi vọng, cùng cô tin tưởng, người kia cuối cùng sẽ trở về…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi