Chương 122: Chồng Bé Nhỏ Xinh Đẹp Tuyệt Trần Của Tổng Giám Đốc Cố
Dư Bắc đưa tay che trán.
Xấu hổ.
"Thì... Thì với con trai lớn của mẹ đấy..."
Nghe câu này, ngay cả Dư Bắc cũng ngượng chín mặt.
Vừa nghe đã biết sắp bị chặt chân mang đi hầm canh thơm phức.
"Gì cơ?"
Dư Hương Liên chưa hiểu.
"Mẹ thấy trên mạng bảo không cho kết hôn cơ mà? Mẹ còn nghĩ nhận con nuôi là có thể danh chính ngôn thuận dẫn nó về nhà mình..."
"Đăng ký bên Mỹ ạ..."
Dư Bắc suýt nữa vùi đầu vào bát cơm.
"Ồ, đi xa phết nhỉ. Chất chơi quá."
Dư Hương Liên gật gù, sau đó bỗng đờ ra.
"Cái gì cơ??? Hai đứa lén đăng ký kết hôn bên Mỹ rồi hả???"
"Chuyện là thế đấy ạ..."
"Ối giời ơi." Dư Hương Liên cứ mất bình tĩnh là lại buột miệng nói giọng quê mình. "Làm vậy khác gì bỏ nhà theo trai đâu con! Ngầu quá..."
"???"
Ngầu cái gì?
Sao trông mẹ say đắm như thiếu nữ nghe kể chuyện tình cảm lãng mạn thế?
"Ơ này." Dư Đại Hoa nghiêm túc nói. "Vậy mà đã kết hôn rồi? Con qua loa đại khái quá đấy!"
Chuẩn nóc nhà vững chãi.
"Ừ thì qua loa đại khái, nhưng chẳng phải là do tình yêu tới, không cản nổi hả?" Đôi má Dư Hương Liên đỏ hây hây, bà dùng cùi chỏ chọc chọc Dư Đại Hoa. "Hồi đó chúng ta vác bụng bầu đi học, tư duy cũng tiến bộ mà."
Chậc chậc.
Không nhắc đến vụ này, Dư Bắc suýt quên khuấy đi mất.
Bản thân Dư Đại Hoa cũng chẳng ngoan hiền gì cho cam, mới học đại học đã dám tạo ra một sinh mệnh.
"Hai đứa suy nghĩ cẩn thận chưa mà quyết định như vậy?" Dư Đại Hoa hơi nôn nóng.
Cố Diệc Minh nắm lấy tay Dư Bắc.
"Bố, đúng là vội vàng thật, nhưng chắc chắn con đã ủ mưu... à nhầm, suy nghĩ kỹ càng trước khi đưa ra quyết định này." Cố Diệc Minh suýt lỡ mồm.
Dư Đại Hoa cực kỳ không hài lòng với Cố Diệc Minh: "Suy nghĩ kỹ càng cái con khỉ, còn chẳng thèm gọi về thông báo một câu. Dư Bắc, con hư quá!"
Cố Diệc Minh cúi đầu nhận lỗi, thái độ thành khẩn.
"Sự việc xảy ra đột ngột, không liên quan tới Út Cưng ạ." Cố Diệc Minh tỏ vẻ nịnh nọt. "Bố, nếu bố thích tưng bừng, náo nhiệt, bọn con sẽ tổ chức đám cưới ở trong nước. Bố muốn hoành tráng thế nào thì hoành tráng thế ấy."
"Đám cưới cái gì? Chuyện này phô trương quá không tốt. Hai đứa còn là nghệ sĩ nữa." Dư Đại Hoa nhìn xa trông rộng.
Dư Bắc nào dám nói rằng không cần phô trương, người dân cả nước biết hết cả rồi ạ.
"Vâng, vâng, mời người thân, bạn bè đến tham dự thôi cũng được."
"Cũng không cần." Dư Đại Hoa buồn bực lẩm bẩm. "Chỉ có điều... chuyện sính lễ phải bàn bạc một chút chứ?"
Dư Bắc lén đá ông dưới gầm bàn.
Bố phiền quá, hỏi linh tinh cái gì vậy?
Nói lên tiếng lòng của cả gia đình ta rồi.
"Ơ bố, sao không phải là của hồi môn?" Dư Bắc buồn bực hỏi.
Dư Đại Hoa ngập ngừng, khó xử đáp: "Sính lễ hay của hồi môn, trong lòng con không tự biết à?"
"Ơ..."
"Tránh sang một bên. Người lớn đang nói chuyện, trẻ con đừng xen vào." Dư Đại Hoa sợ cậu bị lừa, phải chịu thiệt thòi.
Dư Bắc ngượng ngùng bảo: "Thật ra là cũng có ạ."
"Hả? Bao nhiêu thế?"
Dư Hương Liên và Dư Đại Hoa cùng xáp vào.
"Một chiếc xe."
"Bao nhiêu tiền?" Dư Đại Hoa mắt tròn mắt dẹt hỏi.
"Khoảng hơn một triệu tệ ạ..."
"Á."
Dư Hương Liên và Dư Đại Hoa ôm tim, tỏ vẻ thoả mãn.
"Còn cả một căn hộ."
"Trị giá bao nhiêu?"
"Chắc đủ mua ít nhất hai mươi cái xe..."
"Á!"
Dư Hương Liên và Dư Đại Hoa chắp hai tay vào nhau.
Dư Hương Liên vui kéo Dư Bắc qua, xoa đầu cậu đầy yêu thương.
"Tiểu Bắc à, con lớn thật rồi, giỏi hơn mẹ ngày xưa nhiều." Dư Hương Liên lườm Dư Đại Hoa. "Hồi đó gia đình bên ngoại phản đối. Bố con tặng mẹ một cái máy may, mẹ bèn đồng ý cưới luôn."
Dư Bắc lén liếc Cố Diệc Minh.
Tìm chồng nhất định phải tìm người giàu, như thế sẽ chẳng cần buồn phiền về việc bố mẹ có đồng ý hay không.
Còn gì khiến các bậc phụ huynh vừa ý hơn tiền?
"Thôi, thôi, tối nay mẹ thu dọn đồ đạc cho mày."
"Thu dọn cái gì ạ?" Dư Bắc hỏi bà.
"Đồ đạc của mày." Dư Hương Liên trả lời. "Mai mày dọn đi luôn đi, nhường chỗ cho con trai bé của mẹ."
Con trai bé của Dư Hương Liên chính là Đại Bạch đang ôm chân bàn ăn gặm lấy gặm để.
Dư Bắc không hiểu mẹ sắp xếp vai vế kiểu gì.
Con trai lớn là Cố Diệc Minh, con trai bé là Đại Bạch, thế mình thì sao?
"Ai bảo con sẽ dọn đi?"
"Mày còn muốn ở lì trong cái nhà này làm gì?" Dư Hương Liên gạt tay cậu ra. "Con trai gả cho người ta rồi như bát nước đổ đi."
Vô tình.
Không coi trọng mình chút nào.
Khung cảnh mẹ hiền con ngoan ban nãy đâu?
"Con không đi. Căn nhà này mãi mãi là bến đỗ của con, con yêu nhà con lắm."
"Dẹp giùm, bến đỗ không chứa mày nữa. Sau này không có chuyện gì thì về ít thôi, đừng quấy rầy thế giới hai người của bố mẹ."
Dư Hương Liên vừa mắng vừa dọn bát đũa, mang vào bếp.
Dư Bắc tắm táp xong xuôi, nằm trên giường, thò hai chân ra khỏi chăn.
Ngay cả ngón chân cậu cũng đang nhảy nhót vui vẻ.
Cố Diệc Minh mặc đồ ngủ, vào phòng sau.
Anh đóng cửa lại, trèo lên giường rất mạnh.
"Nhẹ nhàng thôi! Anh hành hạ cái giường như vậy, nó không chịu nổi đâu."
"Ok, ok."
Cố Diệc Minh nhẹ nhàng hơn thật, anh đặt đôi chân dài của mình ngay ngắn rồi nằm dịch về phía Dư Bắc.
Sau đó lại tiếp tục dịch sang.
"Đừng chen lấn, lấn nữa là rơi xuống đất bây giờ."
Cố Diệc Minh vươn tay, Dư Bắc nghiễm nhiên nằm trong lòng anh.
Cậu nghĩ lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay.
"Ui chao, sao lại thuận lợi thế nhỉ?" Dư Bắc ngẫm nghĩ. "Đây là tính toán mà anh nói hồi ở bên Mỹ hả? Để gạo nấu thành cơm trước?"
"Một phần thôi." Cố Diệc Minh đáp. "Có anh ở đây thì sẽ chẳng xảy ra điều gì ngoài dự kiến, cực kỳ đáng tin cậy."
Chưa thấy ai tự khen mình vậy bao giờ, mặt dày mày dạn.
Chắc chắn không có gì ngoài dự kiến rồi, vì mấy chuyện bất ngờ đều do một tay anh tạo nên.
"Đấy gọi là xảo quyệt." Dư Bắc uốn éo cơ thể. "Tụi mình coi như là cưới trước yêu sau nhỉ?"
"Sao lại là cưới trước yêu sau?"
"Trong truyện toàn viết thế mà."
Dư Bắc nghĩ ra cả tên luôn rồi.
Cưới Trước Yêu Sau: Chồng Bé Nhỏ Xinh Đẹp Tuyệt Trần Của Tổng Giám Đốc Cố
Xinh đẹp tuyệt trần.
Gạch chân.
Nội dung: Nhằm dẹp bỏ tin đồn, boss Cố Diệc Minh và nghệ sĩ quèn Dư Bắc ký hợp đồng hôn nhân, sau đó hai người rơi vào lưới tình, chẳng thể thoát ra nổi.
Tiểu yêu tinh quyến rũ, đừng hòng chạy trốn.
"Khụ khụ."
Trí tưởng tượng bay hơi xa, tình tiết kích thích như thế mình không có cơ hội trải nghiệm rồi.
"Thật ra em không định đồng ý nhanh vậy đâu."
"Tại sao?" Cố Diệc Minh hỏi.
"Vì lúc trước anh đối xử với em không tốt. Anh đã cầu hôn chưa?"
Dư Bắc biết câu này hơi ngang ngược.
Nhưng kết hôn rồi, mình ngang ngược tí thì sao?
Cố Diệc Minh trịnh trọng tuyên bố: "Sau này cưng chính thức theo anh bươn chải, chắc chắn anh sẽ đối xử với cưng tốt hơn nữa. Trước kia có gì thiếu sót, anh sẽ nỗ lực cải thiện, trở thành tấm gương yêu Út Cưng, thành người đi đầu trong công cuộc thương Út Cưng."
Cố Diệc Minh nói như mấy cháu quàng khăn đỏ thề dưới cờ ấy.
Sự lãng mạn của người ta là tháp Eiffel, còn của mình là tháp Tokyo.
"Thôi, Cố Diệc Minh, hôm nay em tạm tha cho anh."
"Vẫn gọi anh là Cố Diệc Minh hả?"
Cố Diệc Minh toàn chú ý vào những điểm khác thường.
"Không thì gọi như nào? Cố Nhị Minh*?"
(*Cố Diệc Minh đọc gần giống Cố Nhất Minh, "nhị" còn có nghĩa là ngu ngốc.)
"Tụi mình lấy nhau rồi, em nghĩ xem nên gọi là gì."
Cố Diệc Minh kiên nhẫn dẫn dắt cậu.
"À!"
Nhắc đến chuyện này, Dư Bắc lập tức phấn chấn hẳn.
Nghĩ còn thấy hơi ngượng, không thốt lên lời.
"VỢ!"
"Phiền em hiểu đúng về bản thân giùm cái, Dư Bắc." Cố Diệc Minh nghiêm túc cảnh cáo cậu.
"Anh thân yêu?"
Cố Diệc Minh vẫn chưa hài lòng: "Đổi đi, cái này nghe xoàng quá."
Dư Bắc vắt óc suy nghĩ.
Đời này mình chưa sến súa với ai như vậy bao giờ, không có kinh nghiệm.
"Honey? Đủ Tây chưa?"
"Chẳng khác gì tên chó..." Cố Diệc Minh dần siết chặt vòng tay. "Không phải điều anh muốn, em biết anh muốn nghe em gọi anh thế nào mà."
"Em không gọi."
Chuyện này liên quan tới danh dự.
"Có gọi không?" Cố Diệc Minh bắt đầu uy hiếp.
"Chồng."
Danh dự là thứ dùng để chà đạp.
"Ơi!"
Cố Diệc Minh đáp rất to, vô cùng đắc chí.
Đồ hâm.
Chẳng hiểu sao một cách xưng hô lại có thể làm anh ấy sung sướng đến mức ấy.
Cố Diệc Minh dùng sức ôm Dư Bắc lên, để cậu nằm trên người mình.
Chân Dư Bắc dạng ra, gác ở hai bên hông anh, mặt dán vào cổ anh.
Cậu ngửi mùi cơ thể Cố Diệc Minh.
Y như pheromone, khiến người khác say đắm.
A, lại là một ngày u mê.
Dư Bắc như cún con tìm sữa mẹ, cậu nhích từng chút lên gần môi Cố Diệc Minh rồi hôn.
Càng hôn càng thấy sai.
Sao tay Cố Diệc Minh sờ mó lung tung vậy?
Tư thế nằm chổng phao câu của Dư Bắc thật sự quá tiện để Cố Diệc Minh vươn tay nắn bóp.
"Út Cưng, hay tụi mình làm phát đi?"
"Gì cơ?"
"Nộp tiền thuê nhà."
"Anh điên à? Đây là nhà bố mẹ em, bố mẹ đang ở ngay phòng bên cạnh kia kìa."
"Bố mẹ mình có chuyện gì mà chưa từng trải qua..."
Dư Bắc không biết nên phê bình anh thế nào.
To gan lớn mật!
Đầu óc mê muội!
Chuyện này sao mà được?
Kích thích quá rùi.
"Cố Diệc Minh, anh đừng vớ vẩn. Em sợ mẹ sẽ tống cổ em ra khỏi nhà, xoá tên em trong gia phả luôn đấy."
"Haiz..."
Cố Diệc Minh thở dài thườn thượt.
"Anh lại sao nữa?"
"Anh đầy bụng, tối ăn nhiều quá."
"Ai bảo anh ăn cho lắm vào, có hiểu điều độ là gì không? Em ra lấy thuốc tiêu hoá."
Dư Bắc đang chuẩn bị ngồi dậy thì Cố Diệc Minh ấn cậu xuống.
"Em hút ra giúp anh đi, hút là khỏi."
"?"
Mặt Dư Bắc đỏ bừng.
Moá, mình ngây thơ quá, còn tin lời xàm xí của Cố Diệc Minh.
"Anh dám giở trò lưu manh, phải tịch thu hung khí gây án."
Dư Bắc vừa cào vừa đấm Cố Diệc Minh, kết quả là bị anh tóm lấy, sờ mó một lúc.
Cậu đầu bù tóc rối, thở hổn hển.
"Hahaha, đừng nghịch nữa, bố mẹ nghe thấy bây giờ."
Hai người quấn lấy nhau.
"Ai bảo em kêu chồng này chồng nọ, tới lúc chồng cương em bèn ruồng bỏ."
Dư Bắc đang vùng dậy trả đũa thì rắc một tiếng.
Chân giường gãy lìa.
"Sao đấy? Sao đấy?"
Dư Hương Liên cùng Dư Đại Hoa xông vào trong nháy mắt.
Họ nhìn giát giường sập xuống và Dư Bắc đang cưỡi trên người Cố Diệc Minh.
Cả hai chỉ mặc mỗi cái quần lót.
Dư Bắc có rất nhiều kinh nghiệm với các tình huống dở khóc dở cười, những lúc thế này nhất định phải vờ như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
"Cái giường này của nhà mình tới lúc thay rồi mẹ."
Dư Hương Liên đỏ mặt.
"Haiz, mẹ biết là hai đứa vừa kết hôn nhưng đừng hùng hục vậy, làm sập cả giường..."