Dư Bắc nghe mà ngu người.
Mẹ… Mẹ ai cơ?
Đâu phải mẹ anh, xưng hô thân mật như gì ấy.
Em chẳng muốn gọi anh là anh trai đâu.
Sặc mùi lσạи ɭυâи.
“Gọi điện thoại làm gì?”
“Lần đầu tiên gặp mẹ, tới nhà cần thông báo trước cho phải phép. Em không hiểu à?”
Một thằng đàn ông đến nhà một thằng đàn ông khác ăn Tết thì còn ra thể thống gì?
Nghe có vẻ sẽ bị đánh giá tiêu cực.
“Không! Anh làm trò gì vậy? Sao đòi tới nhà em?”
“Em sợ cái gì?”
Cố Diệc Minh không hiểu nỗi khó xử của cậu.
“Sao? Anh xấu xí quá à? Đưa anh về nhà khiến em mất mặt?”
“Em nào dám chê anh xấu…”
Dư Bắc suy tính trong đầu.
Nếu là hồi trước, rủ bạn nam học cùng về thì chẳng ngại gì.
Nhưng giờ tình hình có chút thay đổi nhỏ.
Nếu để mẹ mình phát hiện ra, mình lại chẳng bị đánh gãy chân ư?
Bà ấy không nỡ động vào Cố Diệc Minh.
“Tại nhà em nghèo thật, rộng mỗi một trăm mét vuông thôi, mẹ em còn nuôi chó, không chứa nổi nhiều người vậy đâu. Tết nhất sao bắt anh ở khách sạn được? À, quê em hẻo lánh, ngay cả khách sạn cũng không có, chỉ có nhà nghỉ nhỏ thôi.”
“Chúng ta thân nhau thế mà em coi anh là người ngoài hả?” Cố Diệc Minh nghe xong, hậm hực nói. “Em nghĩ anh sẽ chê nhà em chật?”
Dư Bắc hơi cảm động.
Ít nhất Cố Diệc Minh và Uông Gia Thuỵ đều giống nhau ở điểm không ham tiền của mình.
Chỉ đơn giản là yêu mình thôi.
“Chủ yếu vì… Nhà em nghèo đến nỗi chẳng mua nổi cái giường, anh không có chỗ ngủ.”
Cố Diệc Minh càng mất bình tĩnh hơn.
“Ngủ giường em không được chắc? Em nghĩ gì vậy?”
“Anh nghĩ gì thì có?! Cả gan ngủ với em trước mặt bố mẹ em?” Dư Bắc hỏi ngược lại.
Cố Diệc Minh trầm tư suy nghĩ.
Dư Bắc lau mồ hôi, Cố Diệc Minh rút cục cũng bắt đầu ngẫm lại rồi hả?
Cố Diệc Minh thở dài, nghiêng đầu hỏi: “Giường em nhỏ lắm à? Hai người không nằm vừa? Anh đếch tin. Giường đơn ở ký túc xá bé như thế mà hai ta vẫn ngủ được đấy thôi.”
Cố Diệc Minh trả lời lệch hết trọng tâm.
Y như Dư Bắc làm bài thi trắc nghiệm môn tiếng Anh vậy.
Giáo viên tiếng Anh kéo Dư Bắc lại, than khóc rằng thà mình chưa từng dạy cậu còn hơn.
“Không…”
“Em có gọi không?”
Cố Diệc Minh dần trở nên nóng nảy, bắt đầu đe doạ cậu.
“Không.” Dư Bắc quyết định chống đối anh. “Cố Diệc Minh, bây giờ anh ngang ngược quá, toàn tự nghĩ mình là đúng! Em nói cho anh biết, dù hôm nay trời sập, em cũng không gọi! Không ai khuyên được hết! Nếu gọi thì em sẽ trồng cây chuối ăn bún ốc!”
“Tiền thù lao show này của em vẫn đang nằm trong tay anh.”
“Alo? Mẹ ơi.”
Với tốc độ nghe máy của Dư Hương Liên, Dư Bắc nghi ngờ bà và Cố Diệc Minh đã thông đồng cùng nhau.
Cố Diệc Minh nắm bắt ý chính thiếu chính xác, song bắt thóp Dư Bắc phát nào chuẩn phát nấy.
“Gọi làm cái gì? Mẹ suýt thì đồ sát được bố mày rồi, bị mày phá bĩnh!” Dư Hương Liên nổi cáu.
Dư Bắc đau hết cả đầu, đáp: “Mẹ, đừng chơi game nữa, con nói với mẹ chuyện này.”
“Không có tiền, hỏi vay bạn mày ấy, lằng nhằng tao block bây giờ.”
Dư Hương Liên bắn tằng tằng.
“Không phải việc đó.” Dư Bắc đã quen được nuôi thả từ bé. “Sắp sinh nhật con, mẹ không quên đấy chứ?”
“Quên sao nổi! Mấy ngày nữa chứ gì? Mẹ chuẩn bị xong quà rồi. Bao giờ mày về? Không về thì mẹ gửi cho. Haiz… Hai mươi năm trước mẹ chịu nhiều vất vả, cuối cùng cũng nuôi mày lớn tới chừng này, chẳng dễ dàng gì…”
“Mẹ đừng vờ vịt nữa, sinh nhật con qua rồi!” Dư Bắc gào lên. “Với cả năm nay con hai mươi sáu tuổi!”
“Thế à?”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh chém giết.
Dư Hương Liên dỗ ngon dỗ ngọt: “Không phải mẹ nhớ nhầm, mà là trong mắt mẹ, con mãi là bé cưng không bao giờ lớn…”
Wow.
Tức nhức đầu luôn.
Bị mẹ ngắt lời, mình vừa định nói gì ấy nhỉ?
“Mẹ đừng văn vở nữa, con có chuyện muốn thông báo thật.” Dư Bắc liếc Cố Diệc Minh rồi bảo: “Tết… Con muốn đưa một người về nhà.”
Dư Hương Liên vẫn chưa trả lời, giọng Dư Đại Hoa đã vang lên, hình như ông giật lấy điện thoại.
“A! Thằng con trai nuôi hai mươi mấy năm rút cục cũng biết tán gái hả? Dẫn về là đúng. Lúc bố bằng tuổi mày, mày đã học cấp một rồi… Dư Hương Liên, sao bà véo tôi?”
Hồi Dư Đại Hoa và Dư Hương Liên còn trẻ, họ đều rất tân tiến.
Kiểu mặc quần ống loe đi nhảy disco ấy.
Vừa vào năm hai đại học, họ xin giáo viên chủ nhiệm cho nghỉ, bảo về quê kết hôn.
Làm đám cưới xong, Dư Hương Liên vác bụng bầu đi học.
Điện thoại lại bị Dư Hương Liên cướp lấy: “Ok, ok, cứ đưa về, mẹ sẽ nấu một mâm cơm tất niên. Con gái nhà ai thế?”
Dư Bắc đính chính: “Mẹ, không phải con gái, là… là con trai.”
Đầu dây bên kia im lặng nguyên một phút.
“Tiểu Bắc nói gì đấy?”
“Nó bảo không phải con gái, là con trai…”
Tiếp tục lặng ngắt như tờ.
Chờ đã.
Bố mẹ nghĩ đi đâu vậy?
Dư Hương Liên ghé sát vào điện thoại, nói: “Trai cũng cần ăn cơm.”
“…”
Dư Bắc không hiểu sao tự dưng mình lại thành come out rồi?
Dư Hương Liên nói tiếp: “Con trai ăn nhiều hơn, mẹ sẽ nấu thêm vài món.”
“Không phải! Là bạn hồi đại học của con, ở chung phòng, Cố Diệc Minh! Con từng kể cho bố mẹ nghe rồi, mẹ có nhớ không?”
“Cố Diệc Minh? Thật hả?!”
Nghe giọng Dư Hương Liên rất hào hứng.
“Thật ạ…”
Tại sao nghe thấy việc Cố Diệc Minh tới nhà ăn Tết, mẹ mình hình như lại mừng hơn vậy nhỉ?
“Quên sao nổi? Ngày nào tivi cũng chiếu. Dư Bắc, mày không chém gió chứ?”
“Người ta kêu con báo trước một tiếng, để tránh quá đường đột, mất lịch sự.”
“Thằng bé này sao ngoan thế? Tốt thật. Nhìn người ta đấy, mày còn gào mồm lên với mẹ. Sinh nhật thôi mà? Bụng mẹ vẫn còn sẹo đây…”
Dư Bắc ngắt lời bà: “Mẹ nói chuyện khác được không?”
Dư Hương Liên bắt đầu mắng cậu: “Học cùng trường, ở cùng phòng, nhưng người ta ngày nào cũng lên tivi, mày thì sao? Nói cho thì tỏ thái độ không hài lòng. Mày kêu gia nhập showbiz để làm ngôi sao mà như muối bỏ bể, chẳng có tí tiếng tăm nào. Mẹ xấu hổ, không dám khoe ai. Trừ lúc video call, mày chưa xuất hiện trêи màn ảnh bao giờ. Người ta nổi danh, mày chỉ có cái danh hão…”
“Alo? Mẹ? Bên này gió to quá, con không nghe rõ. Mẹ bảo gì cơ ạ? Sóng kém ghê…”
Dư Bắc vội vàng cúp máy.
Cậu thở phào như vừa trải qua một kiếp nạn.
“Mẹ mình nói gì?” Cố Diệc Minh tò mò hỏi.
“Chẳng nói gì cả. Mẹ em thường xuyên xem phim khi rảnh rỗi nên biết anh.”
“Vậy thì tốt.” Cố Diệc Minh cười: “Nghĩ đến việc sắp gặp mẹ, anh hơi hồi hộp.”
“Mẹ em thích anh cực kỳ.” Dư Bắc vỗ vai Cố Diệc Minh. “Anh không cần lo mình không xứng với em.”
Cố Diệc Minh điềm tĩnh bảo: “Anh nhớ có người thề thốt rằng sẽ lộn ngược để ăn gì đó thì phải?”
Dư Bắc nhất thời chẳng nhớ ra.
Cái đệt.
6… 69 á?