Ở cửa IFC Mall, bốn người đứng thành hai hàng trêи thang cuốn, thu hút vô số ánh mắt và lời bàn tán.
“Chậc, chúng ta đi tới đâu, quần chúng đổ như ngả rạ tới đó.”
Câu nói của Tần Phong khiến Dư Bắc hơi lâng lâng.
Một người diện Âu phục, xỏ giày da, một người style cao bồi, một người mặc áo hoodie, một người quấn tạp dề quán lẩu. Phong cách bất đồng, toát ra sức quyến rũ khác nhau.
Nhìn thế nào cũng thấy ngu ngốc.
Dư Bắc chẳng hề bất ngờ nếu một phút sau bọn họ sẽ có mặt trêи xe cấp cứu chạy thẳng đến khoa não.
“Wow… Mấy anh kia đẹp trai mà như trốn trại á mày…”
“Chắc chập mạch rồi.”
“Hình như tao thấy Cố Diệc Minh!”
“Cả Dư Bắc nữa!”
“Đẩy thuyền tới phát điên hả? Lạy mày…”
“Dạo này tao đang trêи chiến hạm Bắc Minh Hữu Dư nhé, cảm ơn. Đời nào tao nhìn nhầm.”
“Ban ngày ban mặt, nghệ sĩ làm sao ra đường được?”
Dư Bắc nghe mấy cô gái thầm thì với nhau mà bất lực vô cùng.
Ban ngày sao không thể ra đường?
Chúng tôi đâu phải lũ chuột.
Nhân viên cửa hàng trang sức lớn được đào tạo chuyên nghiệp, chẳng túm tụm lao đến như ong vỡ tổ, chỉ có một nhân viên nữ xinh đẹp ra đón tiếp họ.
“Chào các anh, xin hỏi các anh cần giúp gì ạ?”
Tần Phong cướp lời: “Nó muốn mua nhẫn kim cương, cô cứ chọn loại đắt nhất ấy. Nhà nó giàu lắm nên tốt nhất là đắt tới nỗi khiến nó khuynh gia bại sản. À đúng rồi, có nhẫn ly hôn không? Nhân tiện chọn giúp nó một cặp luôn.”
“Mày cút đi.”
Hạ Nhất Phàm đá hắn.
Nữ nhân viên mỉm cười: “Anh cứ nói đùa. Chúng tôi là cửa hàng Darry Ring lớn nhất Hải Thành, nhất định sẽ cung cấp dịch vụ chu đáo nhất. Mời anh ngắm trước các mẫu trưng bày ở đây xem có ưng mẫu nào không, nếu không thì cũng có thể đặt hàng thiết kế riêng.”
“Được.” Hạ Nhất Phàm chỉ vào chiếc nhẫn đính viên kim cương to nhất, bảo: “Cho tôi xem cái đó.”
Nhân viên thấy anh thật sự là đại gia, cười càng rạng rỡ hơn. Cô xỏ găng tay, lấy nhẫn trong hộp ra đưa anh.
Tần Phong đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, Hạ Nhất Phàm vừa cầm nhẫn ngắm nghía, hắn đã tới phá bĩnh.
“Haiz, kết hôn mà chọn cái to thế để làm gì?”
Tần Phong dùng cùi chỏ chọc chọc Hạ Nhất Phàm.
Hạ Nhất Phàm nhìn hắn đầy khinh bỉ: “Mày kêu phải khiến tao khuynh gia bại sản cơ mà? Như này đã là gì?”
Dư Bắc lén liếc giá.
Tiền thù lao lần trước của cậu xấp xỉ cái nhẫn này.
Không đành lòng nghe tiếp.
Đám nhà giàu độc ác sao toàn nói những lời chướng tai vậy?
Tần Phong cười: “Dù giàu những cũng phải để dành lần sau, cả lần sau sau nữa chứ.”
“Sao mồm mày thối thế?”
“Ơ, chỗ anh em thân thiết nên tao nhắc nhở mày, chừa cho mình đường lui, đừng ngu ngơ để con gái lừa. Mày đúng là chẳng biết phân biệt tốt xấu.”
Tần Phong sợ bị anh đấm, né ra một chút.
Nhân viên mang chiếc nhẫn khác đến, tuy viên kim cương nhỏ hơn, song thiết kế cầu kỳ, lộng lẫy.
Tần Phong chọc gậy bánh xe: “Xấu kinh khủng. Không được, không được. Hoa hoè hoa sói, làm màu quá, đổi đi.”
Nhân viên lại lấy ra một chiếc có tạo hình đơn giản, nhã nhặn, viên kim cương chẳng hề bé chút nào.
Tần Phong cướp lời: “Cái này không ổn lắm, trông bủn xỉn ghê, đeo nắp lon nước ngọt còn đẹp hơn!”
Nhân viên bán hàng rút cục cũng không thể duy trì vẻ mặt của mình, cô nghi ngờ hắn tới gây rối.
Nếu đây là ở quầy mỹ phẩm trước kia cô làm thì cô đã đuổi hắn đi từ lâu rồi.
Hạ Nhất Phàm cáu kỉnh.
“Mày chỉ tay năm ngón cái đếch gì? Tao mua cho mày chắc?”
“Tao góp ý thôi, mày đúng thật là…”
Tần Phong huýt sáo, lượn sang bên cạnh, nhưng đôi mắt thỉnh thoảng vẫn liếc qua đó, cứ lúc Hạ Nhất Phàm ngắm xong, định đặt hàng thì hắn lại xáp vào nói này nói nọ.
Dư Bắc chưa đến cửa hàng trang sức bao giờ.
Mấy viên đá lấp lánh bé tí kia sao đắt vậy nhỉ?
Dư Bắc nhoài người trêи tủ kính, nhìn đống kim cương bên trong bằng ánh mắt đầy ao ước.
“Em muốn mua à?”
Giọng Cố Diệc Minh vang lên bên tai cậu.
Trái tim nhỏ bé của Dư Bắc đập thình thịch.
Ý anh…
Là điều mình đang nghĩ hả?
Dư Bắc thẹn thùng đáp: “Chẳng biết kiếp này liệu em có viên đá nào tử tế không. Hic.”
Cố Diệc Minh xoa đầu cậu đầy cưng chiều.
“Sao mà không có chứ? Nhóc ngốc.” Cố Diệc Minh nói. “Đợi khi em già rồi…”
Ui chao.
Dư Bắc đỏ mặt.
Sao lại nhắc tới khi già?
Cố Diệc Minh thề non hẹn biển nhanh thế.
“Đợi khi em già rồi…” Cố Diệc Minh dịu dàng bảo: “Làm phẫu thuật là có thể lấy cả chục hòn sỏi từ thận ra ấy chứ, chưa biết chừng còn to như quả trứng chim cút…”
Con mẹ nó.
Mình chắc chắn là bị t*ng trùng của Cố Diệc Minh dồn lên não mới cảm động vì gã trai thẳng này.
Nhắc đến đá, Dư Bắc lại bực.
Cậu vẫn chưa tìm thấy viên đá màu lam lăn xuống gậm giường kia.
Hạ Nhất Phàm chọn mãi không xong.
“Cô à, cho tôi đặt thiết kế riêng luôn đi, không yêu cầu gì về mặt tạo hình, nhưng tôi hi vọng có thể khắc tên bọn tôi.”
Nhân viên mừng rỡ đem giấy bút ra, hàng thiết kế đắt hơn mẫu có sẵn nhiều!
“Mời anh điền vào form đặt hàng này. Có thể khắc tên, tên anh chị là gì ạ?”
Tần Phong lẩm bà lẩm bẩm bước tới, đứng cạnh nhìn anh điền đơn.
Hạ Nhất Phàm ngẫm nghĩ, đáp: “Tôi họ Hạ, vợ sắp cưới của tôi họ Tề. Cứ một chiếc khắc chữ X, chiếc kia chữ Q là được.”
(Tề và Tần đều bắt đầu bằng chữ Q.)
“Vâng!” Nhân viên đem dụng cụ ra, bảo: “Chúng tôi cần lấy thông tin để làm theo đúng số đo của anh và chị nhà.”
Cô đo chu vi ngón tay Hạ Nhất Phàm, ghi chép lại.
“Còn vợ anh thì…” Cô hỏi.
“À, tôi và cô ấy từng so rồi, to gần ngang nhau.” Hạ Nhất Phàm ngượng ngùng. “Cô ấy khá mũm mĩm. Ngại quá.”
“Không sao ạ, vậy nhẫn nam và nhẫn nữ to bằng nhau?”
“Không thành vấn đề.”
Tần Phong mất bình tĩnh, nói: “Hạ Nhất Phàm, mắt mày kiểu gì đấy? Lấy heo à?”
Hạ Nhất Phàm cười khẩy, đáp: “Mập mạp, dễ sinh con, cũng khéo nuôi con.”
“Mày… Bảo sao chẳng dám dẫn người ta ra ngoài, mày sợ mất mặt? Mày vỗ ngực tự xưng tâm hồn văn nghệ mà, kết hôn vội như mèo động ɖu͙ƈ ấy!”
Hạ Nhất Phàm không quan tâm, mặc kệ hắn lảm nhảm.
Nhân viên nhận lấy đơn đặt hàng rồi quay sang phía Dư Bắc.
“Còn hai anh thì sao ạ? Xin hỏi hai anh có muốn đặt một đôi nhẫn không?”
Dư Bắc vẫn đang giận dỗi Cố Diệc Minh.
Nhân viên mắt mũi kiểu gì thế?
Mình mà thèm làm gấu của đồ ngu Cố Diệc Minh này á?
“Không cần! Ai lại đi kết hôn tập thể vậy…”
Dư Bắc bực bội nói.
Nhân viên cười, bảo: “Darry Ring đang chạy chương trình khuyến mãi chúc mừng mười năm thành lập, giảm giá 50% khi mua đôi thứ hai ạ.”
Chẳng giấu gì mọi người, mình rung rinh rồi đó.
Nhưng mình không nói ra đâu.
Haiz…
Suy cho cùng không ai hiểu câu chuyện của mình cả.
“Út Cưng, hay tụi mình cũng đặt một đôi? Cô ấy bảo giảm giá 50% kìa.”
“Nhẫn kim cương đấy!” Dư Bắc tức xì khói. “Anh tưởng là uống trà sữa à?!”
“Hãng này không đắt. Em toàn kêu tiết kiệm được thì tiết kiệm mà?”
“Em chẳng thèm!”
Haiz…
Rút cục vẫn không tìm thấy người sẵn sẵng hi sinh vì mình.