LẠI LÊN TRANG ĐẦU


Nguyễn Tĩnh vặn mở nắp bình giữ nhiệt, nhấp một ngụm nước, lấy khăn lông trên cổ lau sạch sẽ mồ hôi trên trán, sau đó chậm rãi thực hiện một ít bài tập thả lỏng cơ bắp, duỗi thân.
Từ sau bữa tiệc lần trước, cô cũng rảnh rỗi một khoảng thời gian.

Trong khoảng thời gian này cô lại đi làm việc ở công trường, chú mập ở căn tin cùng nhân viên tạp vụ ở công trường thường tụ tập cùng cô tám chuyện của minh tinh trong showbiz.

Minh tinh kia vẫn chính là cô.

Nguyễn Tĩnh lo lắng về sau sẽ đánh mất công việc ở công trường này, mỗi lần nhớ tới trong lòng luôn có một chút buồn rầu, dù sao cô từng tính toán đem việc làm ở công trường này là công việc cả đời cô muốn làm.
Hà Thiến chạy hai vòng, chậm rãi dừng lại ở bên cạnh Nguyễn Tĩnh, cao hứng nói: "Tĩnh Tĩnh, không thể tin được chúng ta lại có thể gặp nhau, là rất có duyên đó, ha ha ha."
Thu hồi vẻ ưu sầu của mình lại, Nguyễn Tĩnh nhàn nhạt một mắt nhìn Hà Thiến.

Toàn bộ tiểu khu chỉ có một cái công viên nhỏ, ai muốn vận động lại không vào đây? Duyên gì chứ.
Cô gái này, không đúng, còn có một người đàn ông nữa.

Hai anh em này, đừng tưởng rằng cô không biết ngay từ ban đầu hai người này đang âm thầm lén lút theo dõi cô.


Nếu như không nhận thấy hai người với cô cũng không có ác ý, cô đã sớm ra tay đánh bọn họ một trận rồi.

Hiện tại phát hiện không theo dõi mình, lại quang minh chính đại ở ngay bên cạnh nhà của mình, còn mỗi ngày tìm đủ kiểu lý do để có thể ngẫu nhiên gặp cô.
Nguyễn Tĩnh nhìn trời, rốt cuộc ai là người cử hai người này đến theo dõi cô.
Bất quá hai người nhà ở lại cách vách, điểm tốt duy nhất là bánh bao nhỏ có người đưa đón đến trường, cô có thể tiết kiệm một chút tiền chăm sóc nó, về việc này cô rất vui.

Đương nhiên tuyệt đối không thể để đối phương nhìn ra là cô rất vừa lòng hai người, vì đã giúp đỡ cô không công thế này.
"Không khéo." Nguyễn Tĩnh nhìn vẻ mặt đứng đắn của Hà Thiến, "Đã gặp nhau rồi, chúng ta nói chuyện đi." Nguyễn Tĩnh ý bảo hai người ngồi lên ghế dài ở công viên, nghiêm túc mở miệng: "Tôi mặc kệ là ai thuê hai người theo dõi tôi, tôi hi vọng từ hôm nay trở đi hai người chuyển chỗ ở đi, bằng không đừng trách tôi."
Hà Thiến nghe lời này liền nóng nảy.

Không thể chuyển đi được đâu, rời khỏi thì không thể hoàn thành nhiệm vụ mà ông chủ giao.

Thế này không được, đây chính là nhiệm vụ đầu tiên ông chủ giao cho hai anh em họ.

Nhiệm vụ đơn giản như vậy làm không tốt, về sau gặp những thành viên khác trong đội Cẩu tể tử không bị người ta cười đến chết à!
Hơn nữa, Tĩnh Tĩnh muội muội này là người ông chủ thích, sẽ là bà chủ tương lai, trước tiên ôm chặt đùi, về sau khẳng định sẽ có tác dụng lớn.
"Tĩnh Tĩnh muội à, cô hãy nghe tôi nói, tôi cùng anh tôi đối với cô tuyệt đối không có ác ý, ông chủ chúng tôi.

.

.

khụ chúng tôi cùng nhau bảo vệ cô, cô nhất định phải tin tưởng bọn tôi!" Hà Thiến nói xong vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn Nguyễn Tĩnh.
Nguyễn Tĩnh tự nhận là người có mắt nhìn người khá tốt (ngoại trừ kiếp trước lão chồng giết hết cả tộc cô) hai anh em bọn họ thế nào trong lòng cô biết rõ, nhìn thấy đối phương thề cam đoan trước mắt cô, cảm thấy không ổn lắm, hiệu quả mà mình muốn đã đạt được, nhàn nhạt mở miệng nói: "Hai người đi theo tôi thế này, tôi cảm thấy rất không thoải mái, như thế này tôi cảm thấy tinh thần đang bị tổn thương nghiêm trọng.

Như vậy đi, về sau nếu tôi có công việc không thể ở nhà.


Hai anh em cô giúp tôi chăm sóc bánh bao nhỏ được không, tiền ăn uống vệ sinh của bánh bao nhỏ hai người chịu trách nhiệm, coi như là phí tổn thất tinh thần của tôi."
"Hả?" Hà Thiến nghe lời nói của Nguyễn Tĩnh, có chút mơ hồ.

Muốn họ giúp chăm sóc bánh bao nhỏ, lại còn tiền bồi thường tổn thất tinh thần?
"Hai người không đồng ý? Thôi quên đi, mau nhanh dọn nhà khỏi chỗ này đi."
"Đồng ý đồng ý." Hà Thiến nắm chặt tay Nguyễn Tĩnh, sốt ruột nói, "Cảm ơn cô cho hai anh em chúng tôi cơ hội này, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc bánh bao nhỏ thật tốt, Nguyễn Tĩnh, cô an tâm đi công tác đi."
Tuy rằng cuối cùng cô cũng có được cơ hội ở bên cạnh bà chủ tương lai, nhưng sao cô lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó bất hợp lý nhỉ?
*
Đảo mắt liền đến ngày quay chương trình giải trí《 Ai là quán quân 》, Nguyễn Tĩnh đem vài bộ áo quần, hai chai tương và cải thìa ngâm dì Chung Thúy cho bỏ vào vali nhỏ, rồi ngồi đợi người của chương trình đến đón cô.
Sờ hai lọ cải thìa ngâm, trong lòng Nguyễn Tĩnh quyết định.

Đợi đến khi hoàn thành chương trình này, công ty sẽ cho cô xe và nhà ở mới, cô liền lôi kéo dì Chung Thúy cùng chồng dì ấy làm việc cho cô, một người làm người giúp việc cho cô, một người làm tài xế.
Nói như vậy, cô có thể thường xuyên ăn những món ngon dì Chung làm, con gái của dì Chung học rất giỏi luôn đứng đầu, như vậy có thể nhờ con gái dì ấy phụ đạo cho bánh bao nhỏ, như thế có thể tiết kiệm một khoảng tiền.
Gật gật đầu, một like cho sự thông minh của mình.

Thật sự là quá thông minh, không thẹn là thủ lĩnh của tộc, tài nguyên này đúng là được sử dụng đúng đắn.
"Chị ơi, chị sẽ đi công tác sao?" Bánh bao nhỏ mặc áo ngủ khủng long đầu tóc lộn xộn, ánh mắt hiền lành chạy đến ôm lấy đùi Nguyễn Tĩnh, mở to một đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn chằm chằm Nguyễn Tĩnh, trong mắt đều là sự buồn bã.
Nguyễn Tĩnh trong lòng mềm nhũn, ôm lấy bánh bao nhỏ, hôn hai cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn, "Bánh bao ngoan, chị phải đi làm, chờ lần này chị ghi hình xong, chị sẽ dẫn bánh bao đi chơi nhé!"
"Em muốn đi viện hải dương học xem cá heo nhỏ." Bánh bao nhỏ ghé vào trong lòng chị mình, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Nguyễn Tĩnh.

Xoa đầu bánh bao nhỏ, giúp nó vuốt tóc, nói: "Được rồi, bánh bao muốn đi đâu chị sẽ dẫn em đi."
"Dạ, chị là tốt nhất" Bánh bao nhỏ vui vẻ hôn bẹp bẹp mấy cái ở trên mặt Nguyễn Tĩnh.
Nguyễn Tĩnh lặng lẽ chấp nhận nước miếng trên mặt, lại dỗ nhóc con đi ngủ.
Nhẹ nhàng bế bánh bao vào phòng.
Tám giờ sáng, người của tổ chương trình đến.

Nguyễn Tĩnh vừa ăn xong bữa sáng, nhẹ nhàng đứng lên, cẩn thận kéo vali không để phát ra tiếng động theo nhân viên công tác đi ra ngoài.

Khó lắm mới đến ngày cuối tuần, để bánh bao nhỏ ngủ nướng một tí cũng không sao, áp lực học tập của trẻ con thế giới này quá lớn.
Đặt hành lý vào hàng ghế phía sau xe, Dương Khiết nhanh nhẹn đưa cho cô ly nước, "Chị Tĩnh Tĩnh, uống miếng nước cho nhuận họng chút."
Buổi sáng cuối tuần ở Đế Đô, xe cộ trên đường cũng rất nhiều, chờ bọn họ đến nơi, đã là hai giờ đồng hồ sau.
Dương Khiết xách vali cùng Nguyễn Tĩnh xuống xe, trừ tiểu thịt tươi đang nổi Bùi Ngôn Cảnh vẫn chưa đến, còn các khách mời khác đều đã đủ.
Mọi người nhìn thấy người đến là Nguyễn Tĩnh, đều nở nụ cười tiếp đón Nguyễn Tĩnh, nhưng ánh mắt mỗi người đều khác nhau.
Nguyễn Tĩnh âm thầm quan sát mọi người một chút, trong lòng thầm thở phào một tiếng, may mắn chị Từ đã đưa thông tin từng người còn kèm theo ảnh minh hoạ nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi