LẠI LÊN TRANG ĐẦU


Bùi Dĩ Mặc đứng chắn ở trước mặt Nguyễn Tĩnh, dùng tay ngăn ba anh lại, trịnh trọng mở miệng: "Ba, con cùng Tĩnh Tĩnh đã đăng ký kết hôn rồi."
Sắc mặt Bùi Tiền lập tức đại biến: "A Mặc, con ba làm tức chết đấy!"
"Con dâu xinh lắm, không hổ là con trai ta!"
"Ha ha ha, thân là con cháu Bùi gia chính là cần phải kết hôn nhanh như vậy!"
Thanh âm Bùi Tiền vừa hạ xuống, lại vang lên hai thanh âm khác.

Nguyễn Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn nhìn thấy ba người từ trên lầu hai đi xuống dưới.

Một người tóc hoa râm, nhưng nhìn qua tinh thần lại rất xán lạn; bên cạnh là một người phụ nữ khuôn mặt xinh đẹp, kiều diễm, trên tay còn đỡ một người phụ nữ nhìn không rõ biểu cảm..

Người phụ nữ này nhìn qua không phải dáng vẻ cố tỏ ra yếu đuối, khuôn mặt làm cho người ta không khỏi luyến tiếc, yêu thương.
Trong lòng Nguyễn Tĩnh nhớ Bùi Dĩ Mặc có cho cô danh sách gia tộc Bùi gia đúng một lần, đại khái cũng biết bọn họ là ai.
Ba người họ vừa mới xuống đến lầu một, Bùi Tiến đã khẩn trương tới đỡ.
Bùi Tiền phẫn uất nhìn mọi người nói: "Mọi người hãy nghe tôi nói, tôi không đồng ý hôn sự của A Mặc, thời gian trước Nguyễn Tĩnh đã nhận của tôi một triệu, đồng ý sẽ rời khỏi A Mặc, thế mà cô ta không giữ chữ tín, như vậy làm sao có thể cho cô ta vào cửa Bùi gia!"
Trái tim Nguyễn Tĩnh đập mạnh một tiếng, hỏng rồi hỏng rồi, này làm sao có thể.

Lấy hiểu biết của cô về thế giới này, chuyện cẩu huyết nhất cũng có thể xảy ra với cô, người nhà Bùi Dĩ Mặc có phải sẽ buộc cô ly hôn hay không? Quan trọng nhất là sau khi ly hôn cô có thể lấy đi một nửa gia sản của Bùi Dĩ Mặc chứ?
Nhìn Nguyễn Tĩnh bên cạnh mình mang vẻ mặt trầm tư, Bùi Dĩ Mặc biết cô chắc lại đang có mấy ý nghĩa kỳ quái, thoáng dùng sức nắm tay cô, "Không được suy nghĩ lung tung."
Nguyễn Tĩnh ngẩng đầu nhìn Bùi Dĩ Mặc, còn chưa kịp cùng hắn nói hai câu, đã bị mấy lời của người lớn nhà anh làm cho chấn động.
"A Tiền ông lại đi làm loạn? Tiểu thuyết mới nhất của ông đã viết xong rồi hả? Nếu không thì tại sao lại có thời gian đi ra ngoài làm loạn." Sắc mặt Nhiễm Tích nghiêm túc nhìn Bùi Tiền.
"Không phải ai cũng làm vậy được đâu." Bùi gia gia mặt mũi ghét bỏ nhìn Bùi Tiền, "Anh trước kia đưa tiền cho người lạ, ra tay hào phóng, không làm gì liền đưa hai triệu ba triệu, thế nào đến lúc đưa tiền cho người trong nhà, cho có một triệu? Keo kiệt như vậy không phải anh rồi."
Bùi Tiền không thể tin được nhìn ba hắn, quay đầu lại uất ức nhìn vợ mình.
Lông mày Nhiễm Tích khẽ nhíu lại, nhanh tay gắt gao che miệng của hắn, "Được rồi, được rồi, nói thế nào thì hiện tại Tĩnh Tĩnh cũng là người Bùi gia, về sau chú ý chút."
Bùi gia gia đi đến trước mặt Nguyễn Tĩnh, lấy kinh nghiệm nhiều năm của ông xem người, Nguyễn Tĩnh này rất tốt.

Hơn nữa A Mặc cũng là đàn ông hai mươi bảy năm rồi, còn lớn hơn tiểu cô nương nhà người ta bảy tuổi nữa, cháu dâu Bùi gia bọn họ là A Mặc tự kiếm được.
Cười lớn dùng sức vỗ vỗ bả vai Nguyễn Tĩnh, "Nguyễn Tĩnh, không tệ không tệ, xương cốt nhìn cái là thấy vững vàng, sáng sủa, về sau cháu chính là người Bùi gia, nơi này là nhà của mình.

Còn đó là cha chồng của con, cũng chính là con trai ngốc của ông, nó nói cái gì con đừng để ý, ha ha ha."
Nguyễn Tĩnh: ...
Gia đình hào môn này hoàn toàn không giống như lúc cô xem tivi nha!
Bùi Dĩ Mặc giới thiệu mọi người cho Nguyễn Tĩnh, khi giới thiệu đến Bùi Tiền, Nguyễn Tĩnh thập phần thuận miệng tự nhiên không chút ngại ngùng nào mở miệng gọi "Ba", khiến Bùi Tiền toàn thân không nhịn được đều khẽ run lên.
*
Sau khi mọi người cơm nước xong sau, cùng nhau làm việc nhà, Bùi gia gia còn vô cùng cảm khái nói đã đi rạp chiếu phim xem bộ phim《 Ám sát 》của Nguyễn Tĩnh, đối với kỹ thuật diễn của Nguyễn Tĩnh khen ngợi vô cùng, Nguyễn Tĩnh nhớ tới bộ phim kia, ngẫm lại kỹ thuật diễn của mình, cũng chỉ biết cười cho qua chuyện.
Cuối cùng, Bùi gia gia nói: "Khoảng thời gian trước còn ở đài truyền hình Tinh Tinh thấy con quay chương trình giải trí, cảm giác không tệ, đến lúc đó ta nhất định báo cho mấy ông bạn ủng hộ con."
Lời này khiến da mặt Nguyễn Tĩnh co rút, cô biểu hiện ở chương trình kia, chắc không có gì vấn đề gì đâu nhỉ?
Trước khi rời đi, Nguyễn Tĩnh lại thu được vài phần lễ gặp mặt trưởng bối cho, nhất là Nhiễm Tích, bà cho cô một cái vòng tay, nhìn có vẻ rất có giá trị.
Nhiễm Tích sờ sờ đầu Nguyễn Tĩnh, nhỏ giọng ở bên tai nói: "Cha con nói gì thì con cứ coi như không nghe thấy nhé."
Nguyễn Tĩnh trong lòng vui vẻ, trên mặt nhưng trên mặt vẫn biểu hiện ra vẻ không có gì nhìn Nhiễm Tích gật đầu: "Vâng, con nhớ rồi, mẹ."
Nghe Nguyễn Tích gọi mình là "mẹ", mặt mày Nhiễm Tích hớn hở, khen cô.

Bùi Tiền nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người rời khỏi Bùi gia.
Cuối cùng Nguyễn Tĩnh quay đầu nhìn thím ba của Bùi Dĩ Mặc một chút, đối phương dường như biết cô đang nhìn mình, cũng lộ ra một nụ cười khiến người khác si mê.

Nụ cười này khiến Nguyễn Tĩnh rợn người, không hổ là người phụ nữ chinh phục được ba người đàn ông.

Xe hai người vừa đi không lâu, Mạc Hinh liền vội vàng chạy đến, đáng tiếc chỉ thấy được cái bóng xe hơi rời khỏi, tức giận giậm chân tại chỗ.
*
Rảnh rỗi một ngày, bộ phim《 Tinh hỏa 》cuối cùng cũng bắt đầu khởi quay.
Trước đó một ngày, trùng hợp chương trình của cô tham gia quay《 Ai là quán quân 》 đã phát sóng.

Buổi tối hôm nay, người đại diện biến mất đã lâu của cô cuối cùng cũng tìm tới cửa.
Nhìn tệp văn kiện dày cô ấy cầm trong tay, Nguyễn Tĩnh bắt đầu thấy không còn tinh thần.
Từ Tiêu Vân nhìn Nguyễn Tĩnh một chút chỗ ở hiện tại, chậc lưỡi nói: "Tĩnh Tĩnh, lợi hại nha, không thể tưởng được Bùi tổng đem biệt thự này tặng cho cô."
Đưa cái gì mà đưa, là cô bán thân mới được đó, được chưa!
Vụng trộm chăm chú nhìn văn kiện trong tay chị ấy, Nguyễn Tĩnh hỏi: "Chị Từ, có phải lại có kịch bản tìm đến em không?"
Từ Tiêu Vân thu hồi ánh mắt, hưng phấn nói: "Đúng, ha ha, Tĩnh Tĩnh à, lần này là do công ty chúng ta đầu tư quay phim điện ảnh."
Từ Tiêu Vân đem kịch bản đưa cho Nguyễn Tĩnh, vẻ mặt vui mừng: "Đây là công ty đầu tư một tỷ, mời đạo diễn điện ảnh nổi tiếng nhất nước, còn có thành viên tổ chế tác, nam nữ chính đều đã định, là diễn viên đã liên tục đạt được năm lần ảnh đế ảnh hậu quốc tế, rất nổi tiếng.

Tĩnh Tĩnh, lần này là cơ hội tốt để học tập tiền bối, lấy các giải thưởng sắp tới."
Nguyễn Tĩnh không tiếp lời, cô đối với chấp niệm và hy vọng đạt giải của chị Từ chỉ biết vô lực châm chọc mà thôi.
Chỉ là khi cô mở ra kịch bản xem xong, kịch bản lần này so với phim dân quốc《 Tinh hỏa 》 kia, càng cho cô rung động nhiều hơn.
Trang đầu tiên của kịch bản, nhìn phông lớn được in lớn:《 Ông chồng hàng tỷ mua một tặng một: Hào môn nữ giám đốc bá đạo cùng ông xã đáng yêu yêu đương ngọt ngào 》cơ hồ muốn chọc mù mắt cô.
Nam chính là công tử nhà giàu, tuy sinh ra ở hào môn nhưng lại u buồn nhu nhược ốm yếu, từ nhỏ đã thầm mến nữ chính nhà ở cách vách, tuy chỉ mới mười ba tuổi nhưng đã đã là Tổng giám đốc của một công ty, được mọi người trong giới thương nghiệp gọi là thiên tài.

Nhưng, nữ chính phong lưu thành tính, bạn trai bên người không đếm được, thay đàn ông như thay áo.
Cho đến một ngày, khi nữ chính gặp được tiểu bạch kiểm* đến từ huyện nhỏ XX, bị thu hút bởi phẩm chất đơn thuần lại thiện lương của hắn mà từ bỏ đám bạn trai kia, cũng vì hắn mà trong một đêm đã khiến tập đoàn XX phá sản, chỉ vì công tử tập đoàn kia trêu chọc hắn.
(*: Tiểu bạch kiểm ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.)
Đáng tiếc tiểu bạch kiểm không thương nữ chính, hắn nghĩ rằng nữ chính coi mình là công cụ để phát tiết dục vọng, cuối cùng cắn răng, ở trong đêm đen gió lớn, trộm tiền nữ chính lặng lẽ trốn đi.

Nữ chính đau khổ đi uống rượu sau đó lại cùng nam chính điên cuồng một đêm, sau đó mang thai sinh ra một bé trai, nhưng mà ba tháng sau khi sinh con, ngay tại bệnh viện ly kỳ mất tích.
Năm năm sau, nam chính và nữ chính gặp nhau ở một bữa tiệc cao cấp, nữ chính phát hiện nam chính rất giống bạch nguyệt quang**trong lòng cô, bên người còn có một cậu bé tựa hồ như là phiên bản thu nhỏ của cô.

Sau đó giữa hai người lại không ngừng phát sinh các loại tình huống ngược luyến tình thâm, nữ chính mới phát hiện chính mình yêu nam chính sâu đậm như vậy, cuối cùng hai người gương vỡ lại lành, hạnh phúc vui vẻ sống bên nhau.
(**: Bạch nguyệt quang nghĩa là ánh trăng sáng, là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu, trong lòng luôn nhớ đến nhưng không thuộc về mình.)
Mà vai của Nguyễn Tĩnh, chính là nữ phụ độc ác nhất phim, ngay từ nhỏ sùng bái nữ chính, cảm thấy không có ai xứng đáng với nữ chính, luôn nghĩ cách giết nam chính.
Nguyễn Tĩnh nhìn Từ Tiêu Vân, rối rắm chau mày, "Chị Từ à, sao lại giao nhân vật này cho em?" Vì sao luôn đưa cho cô mấy vai kỳ quái thế này, vì sao không thể đưa cho cô vai nào bình thường nào thế!
"Không." Từ Tiêu Vân lắc đầu, "Vận khí cũng tốt lắm, lần này là này do tác giả tiểu thuyết cũng chính là biên kịch kịch bản phim, tự mình chỉ tên nói muốn em diễn vai nữ phụ quan trọng này, chắc là fan em đó, ha ha ha."
Chị Từ, tỉnh lại đi, nếu như thật là fan em thì sẽ không an bài một nhân vật vặn vẹo như thế đâu.
Nhìn chị Từ vẫn còn đang hưng phấn, Nguyễn Tĩnh chỉ có thể kiên trì nhận vai.
"Ối, đã 7h30 rồi sao.

Vừa vặn chương trình đêm nay phát sóng, chị cùng em xem một lúc."
Nguyễn Tĩnh liếc nhìn Từ Tiêu Vân, cô ở chương trình này cũng không có bày ra tật xấu nào, chắc chị Từ sẽ không tức giận đâu nhỉ!
Từ Tiêu Vân một bên lôi kéo Nguyễn Tĩnh, một bên chằm chằm xem tivi, còn không quên bình luận biểu hiện của Nguyễn Tĩnh trong chương trình.
"Không tệ, thái độ phối hợp với tổ quay rất tích cực."
"Lại cùng Đỗ ảnh đế chung tổ? Ha ha, vận khí không tệ."
"Hahaha, không ngờ Đỗ ảnh đế lại ngốc như vậy.

Dù sao em biểu hiện khá tốt đó, tự mình tìm đồ ăn, còn có thể nghĩ đến việc giúp đỡ khách mời khác, loại hỗ trợ tinh thần này đáng khen ngợi nha."
Nguyễn Tĩnh nhìn vẻ mặt hiện tại Từ Tiêu Vân vui vẻ bình luận, nghe xong lời của cô ấy trong lòng luôn có loại dự cảm không tốt, suy nghĩ một chút vẫn quyết định tạm thời lảng tránh một chút, đứng lên nói: "Chị Từ, em lên lầu xem bánh bao nhỏ một chút."

"Đi đi, đi đi." Từ Tiêu Vân cầm lấy một chùm nho, từng quả, từng quả, ném vào miệng, không thèm để ý khoát tay.
Nguyễn Tĩnh vừa mới đi lên lầu hai, chợt nghe thấy âm thanh phát ra đầy hưng phấn từ trong chương trình đang chiếu.
"Như vậy đi, gà và vịt 250 tệ một con, ngan 300 tệ một con, giá đã rất ưu đãi ."
Nguyễn Tĩnh dừng chân một chút, quả nhiên rất nhanh cô liền nghe được thanh âm cái cốc rơi xuống đất, tiếp theo người đại diện nhà cô lớn giọng kêu lên: "Nguyễn Tĩnh, cô xuống đây ngay cho tôi!!!"
Bị gọi đích danh tên, Nguyễn Tĩnh nhanh chân chạy vào trong phòng "Ầm" đóng cửa lại, haizz, mẹ ơi thật sự là rất nguy hiểm.
*
Dỗ bánh bao nhỏ ngủ xong, Nguyễn Tĩnh khẽ cau mày.

Trong khoảng thời gian này, bánh bao hình như có tâm sự, chẳng lẽ trẻ con thế giới này bốn năm tuổi đã đến kỳ phản nghịch?
Nhìn chằm chằm bánh bao ngủ một lúc, Nguyễn Tĩnh vẫn là không yên tâm, quyết định nói chuyện với Bùi Dĩ Mặc, bảo anh chú ý bánh bao nhiều một chút.
Người đại diện xem xong tập đầu tiên đã rời khỏi, đương nhiên trước khi đi không quên làm một trận với Nguyễn Tĩnh.
Chị Từ thật sự là chuyện bé xé to quá mức.

Lớn như vậy rồi, cô cảm thấy cô ở chương trình biểu hiện rất tốt mà, tổ tiết mục của đạo diễn Trần còn khen cô đó.
Lấy điện thoại cầm tay ra đăng nhập Weibo nhìn xem đánh giá của mọi người, cô cũng không tin tìm không thấy một cái bình luận khen mình.
Nhấn vào video mình share lên Weibo, Nguyễn Tĩnh nhìn chằm chằm khu bình luận thật lâu cũng không thể phục hồi tinh thần, trong lòng đột nhiên có một kế hoạch tuyệt vời.
Cô đọc bình luận, vô cùng kỳ lạ, bình luận ngay từ đầu đều là một đống "Ha ha ha ha ha", "Chương trình này có độc", "Nguyễn Tĩnh này có độc", "Không thể tưởng được nữ thần tôi vì mấy đồng tiền mà sa đọa thành như vậy" đánh giá đủ kiểu, nhưng càng về sau, tất cả bình luận đều thay đổi.
【 Ai biết sốt thịt nướng chị Tĩnh là cái gì không? Cầu cho cái link a! 】500 vạn like
【 Trời, xem nam thần nữ thần vì một miếng thịt nướng mà trở nên như vậy, tôi cũng muốn ăn a! Chị Tĩnh đem link bán sốt thịt nướng đăng lên điiiiii! 】 150 vạn like
【 Cầu chị Tĩnh đăng link bán sốt thịt nướng cùng cải thìa ngâm kia! Vội vàng gấp! 】 200 vạn like
...
Những kiểu bình luận thế này càng ngày càng nhiều, thậm chí có ba bình luận nằm trong top vì có lượng tương tác cao.
Ngón tay Nguyễn Tĩnh nhịp trên đùi, trong lòng bắt đầu trầm tư.

Đây có phải là đường kiếm tiền đang rộng mở không?
Tắt máy tính, cúi đầu viết viết rồi đứng lên.
Hai mươi phút sau, Nguyễn Tĩnh bỏ bút xuống, nhìn trên màn hình máy tính chi chít kế hoạch phương án, nở một nụ cười tươi với thắng lợi trước mắt.
Ha ha, cô lại sắp nghênh đón con đường kiếm tiền mới rồi.
*
Hơn năm giờ sáng ngày hôm sau, Bùi Dĩ Mặc mới trở về, anh nghĩ cứ động tác của mình đã đủ nhẹ, nhưng vẫn đánh thức Nguyễn Tĩnh.
Mở to mắt nhìn người ở trên giường, Nguyễn Tĩnh không để ý: "Sao về sớm vậy?"
Bùi Dĩ Mặc vừa rửa mặt, mặc áo ngủ màu xám rộng rãi, lộ ra một mảng ngực lớn.

Nguyễn Tĩnh nhắm hai mắt, nghiêng người không có hứng thú.
Lần đầu tiên của hai người không thể dùng lời để miêu tả nỗi, cô đối với da thịt Bùi Dĩ Mặc cảm thấy hứng thú, nhưng chắc là xem nhiều đụng nhiều nên cũng cảm thấy chắc cũng chỉ như thế.
Bùi Dĩ Mặc đem mặt cô xoay lại, cũng ôm cả người cô vào trong lòng anh, "Hôm nay, em vào tổ quay phim?"
“Ừ." Giọng Nguyễn Tĩnh rầu rĩ từ trong lòng anh truyền đến.
Bùi Dĩ Mặc giữ đầu để mặt đối mặt với anh, thử đề nghị nói: "Dù sao chúng ta đã kết hôn, hay là em.

.

."
"Anh nghĩ cũng đừng nghĩ." Nguyễn Tĩnh ngáp một cái, từ trong lòng Bùi Dĩ Mặc giãy dụa ngồi dậy, duỗi thẳng thắt lưng, "Anh nên hết hy vọng đi nha, em tuyệt đối sẽ không nghỉ làm, ngồi không ở nhà đâu." Càng không cần nói đến việc hiện tại cô lại có cách kiếm tiền mới.


Nói xong mặc kệ phản ứng của Bùi Dĩ Mặc, rời giường đi rửa mặt.
Chờ cô xong hết, đã là 6h30, Bùi Dĩ Mặc cũng đã làm xong bữa sáng.
Vẻ mặt thỏa mãn ăn bữa sáng, Nguyễn Tĩnh trong lòng vô cùng vừa lòng.

Đây là điểm tốt thứ hai khi gả cho Bùi Dĩ Mặc, anh nấu ăn rất giỏi.

Người đàn ông lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, bị cô nắm giữ coi như là cô vận khí tốt đi.
Lúc trước khi Nguyễn Tĩnh ra ngoài, Bùi Dĩ Mặc kiểm tra vali giúp cô một lần nữa, nhìn thấy trong vali có một cái túi, lông mày Bùi Dĩ Mặc nhíu chặt.
Cái túi thật sự là rất xấu.

Cố gắng không mở nó ra, nhưng chớp mắt thứ bên trong đã khiến sắc mặt anh đen thui.
"Vợ à, em đi quay phim mang theo mấy thứ này làm gì?" Vừa hỏi xong, đột nhiên anh nhớ tới chương trình đêm qua, một lời khó nói hết nhìn chằm chằm Nguyễn Tĩnh, không dám tin hỏi: "Em sẽ không định mang mấy thứ này đem đến tổ quay phim để bán đấy chứ?"
Nguyễn Tĩnh nhìn thấy đồ bị mở ra, vô cùng bình tĩnh đi qua Bùi Dĩ Mặc đem cái túi đóng lại, kéo khóa lên, vỗ vỗ tay anh, "A Mặc, em mang theo chúng đều có tác dụng."
Cả người Bùi Dĩ Mặc cảm thấy không ổn chút nào.

Còn có thể có lợi gì? Trừ việc lừa người khác còn có thể làm gì chứ.

Mà thôi, cô ấy vui là được rồi.
"Em chú ý, đừng làm quá mức." Suy nghĩ một chút Bùi Dĩ Mặc vẫn lo lắng nói một câu.
"Yên tâm, em tự có chừng mực."
Kiểm tra xong mọi thứ, xác định không có thiếu cái gì, Nguyễn Tĩnh mới thở phào nhẹ nhõm, uống một chút nước mật ong.
"Đúng rồi." Buông cái cốc trong tay, Nguyễn Tĩnh hơi hơi nhíu mày, "Bánh bao trong khoảng thời gian này giống như có tâm sự, anh để ý giúp em nhé."
Có hai anh em Hà Thiến thì còn vấn đề gì?
Bùi Dĩ Mặc gật đầu: "Yên tâm, anh sẽ để ý."
Đúng bảy giờ sáng, Vương Đại Sơn lái xe đến.

Chung Thúy theo xe đi xuống, tiếp nhận vali trong tay Nguyễn Tĩnh.
Bùi Dĩ Mặc lại dặn dò vài câu mới để cô đi.
Lên xe, Nguyễn Tĩnh nhìn về phía phòng bánh bao nhỏ, sao cô lại cảm thấy hình như vừa rồi có người nhìn chằm chằm cô.
Gian phòng trên lầu, bánh bao che miệng lui đến sau rèm cửa sổ, một khuôn mặt trắng noãn đã bị che kín bằng nước mắt, thấp giọng nức nở, miệng nhỏ giọng kêu "Chị ơi".
*
Một giờ sau, mấy người Nguyễn Tĩnh mới đi đến tổ quay phim.

Vừa mới từ trên xe đi xuống đến, Nguyễn Tĩnh còn chưa kịp đứng vững chân, đã bị một tiếng gào thét "Chị Tĩnh Tĩnh" làm cả kinh xém chút ngã sấp xuống.

Tiếp một dáng người chạy đến.

Đầu chui vào trong lòng cô.
Nguyễn Tĩnh gian nan đem người đẩy ra, "Phương Giai, cô thế nào lại ở đây?"
Phương Giai ngẩng đầu, ánh mắt tỏa sáng nhìn Nguyễn Tĩnh, "Chị Tĩnh Tĩnh, người đại diện của em tranh thủ cho em một vai, chúng ta lại có thời gian ở chung rất lâu rồi."
Trong lòng Nguyễn Tĩnh nhảy dựng, không xác định mở miệng: "Nhân vật nào?"
Phương Giai có vẻ hưng phấn, cả người phảng phất đều đắm chìm trong hạnh phúc: "Chính là vai em gái nam chính vẫn luôn thầm mến nam phụ quản gia của chị đó, a ha ha ha."
Nguyễn Tĩnh: ...
Đến cùng có cái gì đáng để cô ấy vui như vậy chứ.
Cô bối rối nhìn cô ấy vài lần.

Thôi, quên đi, dù sao em gái này cũng không phải là người xấu.
Lắc đầu nhấc túi lớn đựng sốt thịt nướng muốn rời khỏi, ai biết Phương Giai nhìn thấy, đột nhiên hạ giọng rồi bất ngờ phát ra một tiếng thét chói tai, "Aaaaaa, chị Tĩnh Tĩnh, em biết trong túi này là cái gì."
Nói xong tay giữ lấy túi, Phương Giai mặt mũi chân thành, vô cùng trịnh trọng mở miệng: "Chị Tĩnh Tĩnh, em muốn làm đối tác của chị!" Tất nhiên cô sẽ không nói, đây mới là nguyên nhân chính cô khẩn cầu người đại diện của mình tranh thủ một vai của bộ phim này!
Nguyễn Tĩnh: ...
Cô cạn lời nhìn Phương Giai, Nguyễn Tĩnh có cảm giác tội ác nhàn nhạt bao phủ, cô cảm thấy em gái Phương Giai này đã bị cô dạy hư rồi.

"Được rồi, tôi có thể cho cô gia nhập, nhưng là đến lúc đó chia tiền cô phải nghe tôi.

Bất quá cô yên tâm, chỉ cần cô nỗ lực, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu."
Phương Giai vui vẻ gật đầu, trên mặt phảng phất biểu cảm như chiếm được toàn thế giới.
Nguyễn Tĩnh ngẩn ngơ, quay mặt đi không đành lòng nhìn mặt cô ấy.
*
Lần này bộ phim quốc dân《 Tinh hỏa 》là đài truyền hình Mai Mai đầu tư quay phim, thành viên tổ chế tác cũng là đội ngũ xuất sắc nhất trong làng phim truyền hình.
Đạo diễn là người ba lần liên tục đạt giải đạo diễn xuất sắc nhất, còn có danh xưng là đạo diễn "thiên tài".
Đạo diễn Tăng có tiếng là nghiêm túc, theo đuổi sự hoàn mỹ.

Cô ấy quay phim truyền hình, không một bộ phim truyền hình nào là không đạt được giải thưởng lớn trong nước.

Có thể nói tên của cô ấy chẳng khác nào là bảo chứng cho chất lượng phim truyền hình, xuất phẩm tuyệt đối là tinh phẩm*.

(*: sản phẩm nào thì sản phẩm đó đều là tinh hoa)
Lần này nam chính được mời là diễn viên Liên Hàn, là Hoa kiều, từ nhỏ lớn lên ở nước Mỹ, từng hai lần đạt được giải thưởng nam diễn viên phim truyền hình xuất sắc nhất; mà nữ chính là diễn viên Thư Tử Dịch, tuy rằng đã 35 tuổi, nhưng lại có khuôn mặt thiếu nữ, là diễn viên phái thực lực chân chính.
Cái thứ hai là《 Tinh hỏa 》có nhân viên hậu kỳ lâu năm trong nghề.
Nguyễn Tĩnh đăm chiêu nhìn hai người.

Người đàn ông tên Liên Hàn kia tuy rằng diện mạo thiên về hướng rắn rỏi, nhưng ánh mắt kia dường như lúc nào cũng có thể phóng ra điện.

Mà nữ chính Thư Tử Dịch, nhìn trầm ổn, ánh mắt cũng sáng sủa rõ ràng.
Nguyễn Tĩnh quan sát hai người rất lâu, trong lòng suy nghĩ.
Các minh tinh có vai diễn quan trọng cũng lần lượt trình diện .
Nguyễn Tĩnh nhàn nhạt quét vài lần, cố gắng nhớ kỹ gương mặt của mọi người, dù sao khả năng đều là khách hàng tiềm năng của cô.
Đang lúc Nguyễn Tĩnh nỗ lực nhớ kỹ mỗi người, đột nhiên liền vang lên thanh âm ồn ào.
Vô tình nhìn qua bên kia, kết quả lại gặp được một người vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Chỉ thấy tiếng người ồn ào dừng ở chỗ chiếc xe nhỏ mà xa hoa, đứng ở bên cạnh cửa xe là một cô gái trẻ tuổi mặc một cái váy công chúa màu trắng, xem ra cũng mới mười tám tuổi, bên cạnh là năm người bảo mẫu, mười người quản gia, xung quanh đại khái cũng có đến khoảng ba mươi người vệ sĩ mặc tây trang màu đen, đeo kính đen.
Cô gái không ai xa lạ, là người ái mộ Bùi Dĩ Mặc, từ nhỏ đã lấy mục tiêu sẽ gả cho anh, tiểu công chúa Đế Đô - Mạc Hinh.
Nhìn cô ta phô trương như vậy, khóe miệng Nguyễn Tĩnh khóe hơi run rẩy.
"Thì ra là tiểu công chúa Đế Đô, người này là con gái của gia đình giàu có đó." Bên cạnh Phương Giai không khỏi cảm khái một tiếng, trong giọng nói đều là hâm mộ, "Nếu như nhà em có một nửa Mạc gia, không cần một nửa, chỉ một phần mười em cũng không cần đi làm dốc sức kiếm tiền như thế này, chỉ nằm ở nhà ăn ngủ chờ chết thôi."
Nghe xong lời nói của Phương Giai, Nguyễn Tĩnh nhìn cô ấy một cái, trên mặt khiếp sợ rõ ràng.
Nhìn không ra sâu trong nội tâm cô gái này lại có ý tưởng vặn vẹo như vậy.

Có tiền lại không dốc sức làm tiếp tục kiếm tiền, tiền không phải là sẽ càng ngày càng ít sao? Như vậy làm sao còn cảm giác an toàn! Cùng lắm.

.

.
"Cô nói tiểu công chúa Đế Đô này, trong nhà cũng có rất nhiều tiền?" Nguyễn Tĩnh hỏi.
"Đương nhiên rồi." Phương Giai ở rất xa nhìn Mạc Hinh, "Đế Đô ngoại trừ Bùi gia, Mạc gia là đại gia hào môn thứ hai."
Bùi Dĩ Mặc có tiền như vậy, Mạc gia kia xếp thứ hai khẳng định cũng sẽ không thể thua kém, nói đúng hơn tiểu công chúa Mạc Hinh này khẳng định cũng có rất nhiều tiền nha.
Tốt lắm.

Nguyễn Tĩnh nhìn mọi người xa xa ủng hộ Mạc Hinh bên trong, mỉm cười.
"Bất quá cô ấy tới nơi này làm gì?" Phương Giai không hiểu hỏi, "Chẳng lẽ, cô ấy muốn vào giới giải trí?!" Nói xong, cuối cùng Phương Giai cũng có chút khiếp sợ.
Nguyễn Tĩnh yên lặng, suy nghĩ một chút cảm thấy cô có thể thừa dịp cơ hội này giáo dục Phương Giai, tranh thủ đem của tư tưởng của cô ấy chỉnh đốn lại.
Nhìn cô gật đầu, "Phương Giai à, em xem, tiểu công chúa hào môn Đế Đô của mọi người, muốn thân phận có thân phận, muốn tiền có tiền, còn muốn đi ra ngoài, vào giới giải trí kiếm tiền, em lại muốn ở nhà chỉ ăn và ngủ mà chờ chết...!Con người nếu như mỗi ngày không kiếm tiền, việc này so với ăn bám có gì khác nhau đâu?"
Vẻ mặt Phương Giai kích động nắm tay Nguyễn Tĩnh, đồng tình nói: "Chị Tĩnh Tĩnh,chị nói quá đúng, em về sau nhất định đi theo chị kiếm tiền!"
Nghe được lời của cô ấy, trên mặt Nguyễn Tĩnh lộ nụ cười tươi giống như mẹ hiền.
Đúng lúc đó, có người đàn ông trung niên trùng hợp đi ngang qua, nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của hai người, vẻ mặt chính là không thể tin được, ngẩng đầu nhìn hai người thêm vài lần.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi