LẠI LÊN TRANG ĐẦU


"Anh hai, em mặc chiếc váy này trông ổn không?"
Mạc Hinh mặc một chiếc váy lệch vai màu hồng, mái tóc dài xõa trên vai và khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng.

Nếu là trước đây, Mạc Hinh mặc quần áo này ra đường, tỷ lệ quay về nhà là 100%.

Nhưng bây giờ, khuôn mặt và vòng eo của cô ấy không còn như xưa nữa, cô ấy hầu như không thể được coi là một người đẹp tròn trịa.

Tất nhiên, dù Mạc Hinh béo hay gầy, cao hay thấp, trong mắt các anh trai của cô luôn xinh đẹp, không ai có thể sánh được với nàng tiên nhỏ như cô.

Nhìn gương mặt đầy khẩn trương mong chờ, Mạc Hàn có chút khó chịu, anh nói: "Dĩ nhiên là đẹp, không biết Hinh Hinh mặc váy này cho ai xem?"
Nguyễn Chương Trình? Không thể nào, người này đã được đưa ra nước ngoài để chữa bệnh sẽ không thể quay trở lại Trung Quốc cho đến khi hết bệnh.

Cuối cùng, là thằng chó nào, khi mình không chú ý, quay lại bắt đi em gái dễ thương và hiền lành của anh! Anh mà biết anh sẽ đánh gãy chân chó của nó, cô em gái của bọn họ là người ai cũng có thể sở hữu được sao!
Nghe những lời khen ngợi của anh trai, Mạc Hinh quay một vài vòng tròn trước gương, ah! Cô cũng nghĩ rằng cô rất đẹp.

Ngoại trừ chị Tĩnh, không có ai đẹp hơn cô ấy.

Mạc Hinh nắm một nắm tay nhỏ, mặt cô đỏ lên và ngại ngùng nhìn người anh lớn của mình: "Anh ơi, vậy em đi đây!"
Thằng chó! Thằng chó nào!
Mạc Hàn trong lòng điên cuồng mắng chửi người đàn ông kia, nhưng khuôn mặt không hề lộ vẻ bất mãn, đáng yêu, xoa đầu Mạc Hinh, nhẹ nhàng nói : "Được, Hinh Hinh, anh cả sẽ bí mật bảo vệ em."
Nhìn thời gian đã bảy giờ tối, Mạc Hinh chào tạm biệt anh trai, nhanh chóng đến điểm hẹn với tiểu mập mạp.
Khóe miệng Mạc Hàn khẽ nhếch lên đầy nhạo chế giễu, cầm một viên kim cương phiên bản giới hạn đặt ở trên chiếc bàn, đây là viên kim cương anh tặng cho em gái, từ khi Mạc Hinh chào đời anh ta đặc biệt nhờ bạn bè của mình chế tác ra.

Nghĩ đi nghĩ lại, Mạc Hàn vẫn không yên tâm, anh ta lên xe bám theo sau Mạc Hinh.
Mạc Hinh đi đến nhà hàng đã hẹn trước.

Sau khi đưa thiệp mời, người phục vụ mỉm cười và đưa cô đến địa điểm được chỉ định.

Cô ngồi xuống đem món tráng miệng đem lên.
"Cô Mạc, đây là ông Tề chuẩn bị trước cho cô.

Anh ấy sẽ đến sau, chúc cô Mạc một bữa ăn ngon miệng."
Mạc Hinh nhìn thức ăn trước mắt, gật đầu điên cuồng, múc một cái muỗng, lại tiếp tục múc một muỗng khác đưa vào miệng.

Chúa ơi, đây không phải là món tráng miệng yêu thích của cô khi còn nhỏ sao.

Tiểu mập mạp thật tâm lý, thậm chí điều này cũng nhớ được.

Mạc Hinh háo hức ăn món tráng miệng, sau đó cầm đũa lên gắp thịt.
Ngon, ngon, đây là tất cả những gì cô yêu thích khi còn nhỏ, tiểu mập mạp thật tâm lý!
Người phục vụ đứng bên cạnh nhìn Mạc Hinh, không biết nghĩ gì, gương mặt đày vẻ chế giễu, người phụ nữ này làm sao có thể xứng đáng với người đàn ông đã làm nhiều điều vì cô ấy.
Tề Lâm dựa vào lan can trên tầng hai, nhẹ nhàng lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trong tay, nhìn Mạc Hinh, nhớ lại dáng vẻ đáng yêu năm xưa của cô bé năm nào, anh không kiềm chế được nụ cười trên môi, thưởng thức ly rượu trên tay.
Người phục vụ lập tức tiếp ly rượu trong tay người Tề Lâm.

Anh đứng dậy, chỉnh sửa quần áo, từ từ bước xuống cầu thang.

Mạc Hinh đang chiến đấu với món tráng miệng và thịt trên bàn, miệng vẫn chưa dừng lại.

Cô vừa nuốt miếng thịt vào miệng, và đột nhiên có ai đó gắp thịt cho cô.

Mạc Hinh theo tiềm thức mở miệng ăn nó.

Sau khi nhai vài cái, cảm thấy có gì đó không ổn.

Mạc Hinh ngẩng đầu nhìn lên, thấy người ngồi đối diện với mình.

Mạc Hinh không biết dùng từ ngữ nào để có thể mô tả người đàn ông đối diện này, tóm lại, người đàn ông này rất đẹp.

Tề Lâm nở một nụ cười với Mạc Hinh, cô có gắng nuốt miếng thịt trong miệng.


Tim đập nhanh hơn và khuôn mặt nhìn anh trở nên ửng đỏ.

Cô nói lắp: "Anh, anh có phải tiểu mập mạp không?"
Làm thế nào trái tim cô có thể đập nhanh như vậy, hay là bị bệnh rồi?
Tề Lâm đưa tay ra lấy một hạt cơm dính trên khoé miệng Mạc Hinh.

Nhìn cô ấy nở một nụ cười: "Tôi là tiểu mập mạp, xin chào, Hinh Hinh."
Mạc Hinh cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, đặc biệt là khi nãy.

Khi anh gạt đi hạt cơm dính trên khoé miệng cô, Mạc Hình cảm thấy trái tim mình như muốn nổ tung.

"Tiểu, tiểu mập mạp, trông anh thật tuyệt." Mạc Hinh nhìn Tề Lâm, khuôn mặt anh nở một nụ cười, một câu trả lời ngại ngùng.

Trong bóng tối, Mạc Hàn tức giận đến hung hăng cắn răng, nắm chặt cây gậy trong tay, mắt ánh mắt sắc bén.

Tề Lâm đứng dậy, trong đôi mắt rụt rè của Mạc Hinh, từ từ đến gần cô, cúi đầu và thì thầm vào tai cô: "Hinh Hinh, em không nhớ anh à? Tôi là anh trai nhỏ hàng xóm lúc nhỏ của em, Tề Lâm."
"Thằng kia, thả tay em tôi ra!"
......!
"A a a a."
Mạc Hinh giật mình bật dậy khỏi giường, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.

Giấc mơ này cô đã không mơ thấy hai năm nay nhưng hôm nay cô lại mơ thấy giấc mơ này một lần nữa.

Khung cảnh trong mơ cũng giống như ngày hôm đó.

Nghĩ đến Tề Lâm trong giấc mơ, Mạc Hinh tức giận muốn đập giường.

Khốn nạn, khốn nạn! Cô ghét anh ta! Cô thực sự muốn giết người đàn ông khốn kiếp đó!
"Cốc cốc."
"Thưa cô, ngài Tề đến gặp cô."
Mạc Hinh vò mớ tóc rối, mặc bộ đồ ngủ hình con gấu, vội vàng mở cửa.

Người hầu ngoài cửa nhìn thấy Mạc Hinh lôi thôi lếch thếch, hơi ngây người.

Mạc Hinh chạy băng qua người hầu, chạy xuống cầu thang.

Khi nhìn thấy người vốn dĩ nên chết đi, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhà cô.

Cô khịt mũi lao thẳng vào anh: "Đồ khốn, anh vẫn còn mặt mũi đến đây sao, không sợ con chó của anh tôi à! Khi anh tôi quay lại, tôi bảo anh ấy giết anh !!!"
Tề Lâm ôm lấy Mạc Hinh, khịt mũi và đưa tay ra ôm cô, sợ cô ngã.

Khóe miệng nhếch lên: "Chậc, anh vì sợ anh trai của em sẽ đánh anh, cho nên liền chọn lúc bọn họ đều xuất ngoại xử lý chuyện công ty nên mới dám lại đây thăm em." Tay Tề Lâm không yên phận, xoa nhẹ eo cô, hôn một chút: “Hinh Hinh, em có nhớ anh không? Hả?”
Mạc Hinh che miệng trừng mắt anh ta: "Tôi chưa đánh răng đâu, anh làm cái gì vậy!"
"Anh không ngại." Tề Lâm duỗi tay sờ soạng một chút đôi mắt cô, cười khẽ ra tiếng: "Anh biết em không đánh răng, hốc mắt chung quanh còn có ghèn này."
Mạc Hinh đánh vào bàn tay anh, gương mặt đỏ bừng hầm hừ nói: "Anh làm cái gì vậy."
Nhìn hắn bình tĩnh nói “ghèn”, cô cảm thấy rất xấu hổ.
"Hừ, tôi nói anh nghe, chuyện hôm đó anh làm với tôi để anh tôi biết họ nhất định sẽ đánh chết anh."
Tề Lâm đem cô ôm vào trong ngực, lại cúi đầu hôn, "Chẳng lẽ, em không làm gì anh sao?"
Nhớ lại chuyện hôm đó, khuôn mặt Mạc Hinh đỏ lên, im lặng không nói gì.
Giữa ô và Tề Lâm mà nói, cũng là một đoạn nghịch duyên.

Ngày đó hai người gặp mặt nhau, sau khi Tề Lâm nói những lời đó với cô, cô không phản ứng kịp, khi anh trai của cô ấy lao ra và dùng cây gậy đánh Tề Lâm, cuối cùng cô ấy cũng phản ứng lại.

Tề Lâm đẹp trai lại kiêu ngạo này, thực sự sống cạnh nhà cô khi cô còn nhỏ, là cậu bé mập mạp khó gần khi đó.
Khi cô còn là một đứa trẻ, cô rất thích bắt nạt anh.

Khi người lớn không chú ý đến, cô ấn anh xuống đất và đánh.

Cơ thể anh rất mềm mại, đánh rất thích.


Mỗi lần anh bị đánh đến phát khóc, tiểu mập mạp chỉ nhìn cô với ánh mắt ấm ức, sẽ không nói gì, cũng không mách với người lớn.

Cô ấy rất hạnh phúc về điều này.

Thật không may, sau đó tiểu mập mạp đã chuyển đi và cả gia đình đều chuyển đến Mỹ.

Cô đã buồn một khoảng thời gian khá dài.
Không ngờ nhiều năm như vậy, tiểu mập mạp thực sự đã giảm cân, dậy thì thành công trở thành một người đàn ông nam tính!
Lúc đầu gặp Tề Lâm, Mạc Hinh luôn có một cảm giác ái muội không rõ.

Bây giờ cô ấy mới biết anh ta là tiểu mập mạp từng bị cô bắt nạt.

Suy nghĩ xấu hổ trong lòng biến mất chỉ còn nỗi kinh hoàng!
Trong lòng cô đột nhiên có suy nghĩ Tề Lâm sẽ không quay lại để trả thù cô chứ?
Mạc Hinh sợ hãi với những suy nghĩ của mình, đặc biệt là khi cô biết rằng Tề Lâm là một nhân vật rất có tiếng trong nước.

Khi cô mở công ty riêng, cô có công việc kinh doanh của mình, Mạc Hinh thậm chí còn sợ hơn.

Không tự chủ nghĩ tiểu mập mạp bỏ ra nước ngoài, cắn răng nỗ lực chỉ để trở về nước báo thù cô gái đã từng bắt nạt mình!
Mạc Hinh lo sợ Tề Lâm tìm mình trả thù, sợ đến mức ăn không ngon ngủ không yên, vì thế mà giảm cân thành công, trở về dáng người mảnh khảnh, thậm chí còn gầy hơn trước, việc livestream đã dừng lại một khoảng thời gian.

Mạc Hinh còn đang suy nghĩ làm sao để Tề Lâm buông bỏ mối hận này, không ngờ đúng lúc này Nguyễn Chương Trình đã trở lại.
Cô bị Nguyễn Chương Trình ở bên ngoài nhà gắt gao ôm lấy, lặp đi lặp lại hỏi cô có nguyện ý gả cho ông ấy hay không?
Mạc Hinh thực sợ hãi, cô không muốn gả cho Nguyễn Chương Trình đâu! Ông ta đã già như vậy rồi, còn muốn cưới cô! Mặt mũi cô để đâu chứ!
Cô cự tuyệt đẩy Nguyễn Chương Trình ra khỏi người mình, nhưng vô dụng.

Ông ta ôm cô nhìn chằm chằm, cứ bảo rằng cô sẽ gả cho hắn.

Ngay khi Mạc Hinh tuyệt vọng nghĩ rằng mình sẽ bị ôm đến chết, không ngờ Nguyễn Chương Trình rên một tiếng và ngã xuống đất.

Thấy sự xuất hiện bất ngờ của Tề Lâm, Mạc Hinh không biết tại sao, hốc mắt đột nhiên nóng lên, bỏ qua việc anh có quay lại để tìm cô trả thù hay không? Oà khóc nhào vào trong lồng ngực anh, đôi tay ôm cổ Tề Lâm, hai chân gắt gao kẹp trên eo, khóc lóc nói: “Tiểu mập mạp, tôi sợ muốn chết.”
Tề Lâm chỉ nói "Đừng sợ, có anh ở đây rồi." Chưa kịp, dỗ dành Mạc Hinh đang bị dọa sợ, thì hai người nghe tiếng của anh trai Mạc Hinh: "Thằng kia, mày dám bắt nạt em gái tao hả!!! "
Tề Lâm không may trở thành người đàn ông xui xẻo, và bị Mạc Hàn đuổi theo qua mấy con phố.
Sau đêm đó, Mạc Hinh trở thành bạn gái của Tề Lâm.

Lúc đầu Mạc Hinh từ chối và ngượng ngùng hỏi anh: "Tề Lâm, có phải vì lúc nhỏ em bắt nạt anh nên anh muốn trả thù và cố tình theo đuổi em? Thật ra, anh muốn bắt nạt em phải không?"
Tề Lâm ngạc nhiên, nhẹ nhàng véo mặt cô, nói với giọng nhỏ nhẹ: "Đoán đúng rồi, anh muốn, anh bắt nạt em cả đời."
Mạc Hinh nhìn anh tràn đầy kinh hoàng, thực sự là vậy, anh về để trả thù!!!
Thấy anh h mắt cô ấy dần trở nên sợ hãi, Tề Lâm nói một lần nữa nói tiếp: "Tất nhiên, nếu em sẵn sàng Hinh Hinh, em có thể bắt nạt anh cả đời."
Mạc Hinh nghi ngờ nhìn anh: "Những gì anh nói có thật không?".

"Tất nhiên.

"
"Tề Lâm, anh đúng là kẻ lừa đảo, nếu lúc trước em biết anh nói bắt nạt em là ý tứ này, đánh chết em cũng sẽ không đồng ý!"
Tề Lâm ủy khuất, giọng trầm thấp:" Hinh Hinh, em đúng là tàn nhẫn, hủy hoại trong sạch của anh, em không muốn chịu trách nhiệm hả?"
"Em không nói là em không chịu trách nhiệm!"
"Vậy thì Hinh Hinh, khi nào em mới chịu gả cho anh?
"Anh phải làm thế nào để các anh trai của em đồng ý đi! "
"Chậc, năm nay khẳng định anh sẽ lấy được em!"
Ở một nơi không ai để ý trong góc khuất phòng khách, người đó nở một nụ cười có vui sướng khi có người gặp hoạ.

(2) phiên ngoại Lý Niệm Bạch cùng Bánh bao nhỏ
Vừa lái xe đưa Viên Viên đến trường đại học, Lý Niệm Bạch nhanh chóng lái xe trở về nhà.

Anh vẫn sống trong biệt thự Nguyễn Tĩnh tặng anh.
Dù rằng anh ta đã ở thế giới này đã hơn nhiều năm.


Mặc dù anh ta không thể kết hôn với Nguyễn Tĩnh, việc anh ta có thể nhìn thấy đứa trẻ của Nguyễn Tĩnh lớn lên, sống một cuộc sống hạnh phúc.

Với anh mà nói, cuộc sống đại khái đã không còn gì tiếc nuối.
Trong thực tế, anh ta vẫn im lặng chờ đợi một lúc nào đó Nguyễn Tĩnh cảm thấy nhàm chán Bùi Dĩ Mặc và cho anh cơ hội.

Thật đáng tiếc khi anh ta đã chờ đợi trong nhiều năm, nhưng lại thấy hai người đó ngày càng khắng khít hơn.

Nhưng không ai biết, một lần Nguyễn Tĩnh tham gia bữa tiệc của đoàn làm phim mà uống say, anh đưa Nguyễn Tĩnh trở về nhà, hôn cô nhiều lần.

Này, không tệ lần này đã trao đi nụ hôn đầu tiên trong hai kiếp.

"Sao Bùi Dĩ Mặc lại keo kiệt như vậy, không để anh làm chồng nhỏ, anh sẽ chăm sóc cuộc sống cho anh ta và Nguyễn Tĩnh, tại sao mỗi lần anh đề cập đến vấn đề này đều bị anh ta đuổi đi như vậy?????"
Lý Niệm Bạch nằm dài trên ghế và nhìn lên trần nhà.

Thật lâu sau, âm thanh của điện thoại di động rung lên làm xáo trộn suy nghĩ của anh.

Lý Niệm Bạch cầm điện thoại di động của mình lên nhìn.

Anh thấy một tin nhắn WeChat.

Bánh bao nhỏ: Chú Bạch, con đang ở quán xx.

Con bị chị ấy từ chối lần thứ 1000 vào ngày hôm nay.

Chú ra ngoài uống với con vài ly đi.
Mí mắt của Lý Niệm Bạch giật giật, trên mặt đều là vẻ đồng cảm, bánh bao tội nghiệp, theo đuổi Vương Tiên Nữ từ năm 5 tuổi, đã 20 tuổi rồi, bị từ chối 1000 lần.

Lý Niệm Bạch nghĩ lại về mình, và đột nhiên sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên.

Ồ, họ đều là những người cô đơn.

Sau khi trả lời tin nhắn WeChat, Lý Niệm Bạch đứng dậy mặc áo khoác và đi ra ngoài.

Khi đến quán bar, Lý Niệm Bạch quét mắt, chỉ thấy bánh bao nhỏ cô đơn đang uống rượu ở một góc khuất.

Mặt trông có vẻ cực kỳ khó chịu.

Anh chầm chậm bước đến bên cạnh, vỗ vai, hét lên trong tiếng nhạc điếc tai: "Chú Bạch uống với con!"
Bánh bao nhỏ quay lại, cậu nhóc đã hơi say, cố gắng nhìn.

Phải mất một thời gian để phát hiện ra rằng người đàn ông đó là chú Bạch của mình.

Anh ta đưa rượu cho anh và hét lên: "Đến, chú Bạch, uống mừng thất bại lần thứ 1000 của con!"
Lý Niệm Bạch cầm ly và nhấm nháp rượu trong cốc, và miệng anh đầy vị đắng.

"Chú Bạch, chú nói xem sao cô ấy lại không thích con? Cô ấy nói con, cô ấy thích đàn ông trưởng thành, con chưa trưởng thành sao? Ngoại trừ con, có ai tốt với cô ấy như vậy?"
Bánh bao nhỏ nói xong lại uống một chén rượu, hốc mắt đỏ lên
"Con nhìn chú xem.

Chú rất thích chị gái của con, nhưng nhiều năm rồi trái tim cô ấy vẫn ở bên Bùi Dĩ Mặc."
Bánh bao nhỏ lắc đầu choáng váng và làm một ly rượu, ấp úng nói: "Chú Bạch, chị con đã kết hôn.

Chị ấy không thích chú có gì không bình thường sao? Thích chú mới có vấn đề."
"Cháu là con nít biết gì chứ?" Lý Niệm Bạch nhìn cậu và nói.

Muốn xát muối lên trái tim anh sao?
Lý Niệm Bạch nói câu này vô tình chạm vào nỗi đau của cậu nhóc, hét lên: "Con không phải là một đứa trẻ, con là người lớn và có thể ngủ với cô ấy! Tại sao cô ấy vẫn từ chối chấp nhận con, tại sao!!"
Cầm cái chai trên bàn, bánh bao trực tiếp mở nắp đổ vào miệng.

Lý Niệm Bạch bị kích thích bởi hành động của bánh bao.

Nghĩ đến việc mình cùng Nguyễn Tĩnh không còn khả năng.

Anh ta buồn rầu nhặt chai rượu trên bàn và bắt đầu uống.

Hai người bắt đầu chuốc rượu nhau.

Sau đó, cả hai đều say.


Quán bar này rất hỗn tạp, có những người đàn ông đến đây để câu dẫn những người phụ nữ say xỉn.

Đương nhiên, phụ nữ cũng muốn câu đàn ông ở đây.

Lý Niệm Bạch và bánh bao hỗ trợ lẫn nhau đứng lên khỏi ghế sofa, và ngay lập tức có hai người phụ nữ xinh đẹp tiến lên giúp đỡ họ.

Bộ não hỗn loạn của Lý Niệm Bạch nhìn thấy hai móng vuốt vươn ra, anh ta nhanh chóng đẩy bánh bao nhỏ ra phía sau và lùi lại vài bước.

Anh nói trong nỗi kinh hoàng: "Cô đang làm gì vậy! Tôi muốn phá hủy sự trong sạch của tôi! Tôi là người đàn ông có gia đình.

! "
Khi bánh bao nhìn thấy bàn tay của người phụ nữ đưa ra, mũi nhăn lại và hét lên: "Chị Tiên Nữ, chị ở đâu! Hãy đến cứu em! Ai đó muốn cướp chồng tương lai của chị! Chị ơi! "
Hai người phụ nữ: ...!
Khốn kiếp! Hai tên bị bệnh thần kinh!
Bánh bao quay lại và nhìn xung quanh.

Cuối cùng thấy Lý Niệm Bạch, cậu nhóc chạy đến và ôm chầm lấy anh, run rẩy nói: "Chú Bạch, thật kinh khủng, chúng ta sắp bị lấy đi sự trong trắng! Hãy về nhà thôi."
Lý Niệm Bạch cũng nhìn chằm chằm vào cậu ấy, hai người nhanh chóng rời khỏi quán bar
Hai người đàn ông bước ra khỏi quán bar, choàng tay nhau, vừa cười vừa hát nghêu ngao trên đường.
Đúng lúc này, Vương Tiểu Minh đi ngang qua thực sự không thể chịu đựng được nữa, nhấc điện thoại và gọi cảnh sát: "Này, chú cảnh sát, xin chào, tôi tên là Vương Tiểu Minh, ở công viên nhỏ đường XX, có hai người đàn ông say rượu phát điên gây rắc rối.

Ok, tôi sẽ chờ cảnh sát đến đây.

Cúp điện thoại, đột nhiên có hai khuôn mặt phóng to trước mặt.

Vương Tiểu Minh sợ hãi và lùi lại vài bước.

"CMN, đừng có lại gần đây."
Đầu óc bánh bao bắt đầu hỗn loạn lên.

Cậu chỉ vào Vương Tiểu Minh và hét lên: "Cậu, cậu là Vương Tiểu Minh! Từ tiểu học đến trường trung học, đề nào cũng chạy đến hỏi ông đây cách làm, ông không có việc gì không ở nhà đợi chạy ra đây làm gì! Những câu đố của ông, tôi chưa bao giờ hiểu.

Là ông hỏi tôi quá nhiều, tôi chạy đến hỏi cô ấy cách giải, nên cô ấy nghĩ rằng tôi thật ngốc, nên mới không chịu ở bên tôi! Là lỗi của ông! Đều là lỗi của ông!"
Người qua đường giáp - Vương Tiểu Minh run rẩy, anh ta tên Vương Tiểu Minh thì sao, sao đổ lỗi cho anh ta! Thật là .
Khi cảnh sát đến, Vương Tiểu Minh cảm động đến muốn khóc.

Cảnh sát cảm ơn Vương Tiểu Minh.
Anh ta đẩy hai người say rượu đến chỗ cảnh sát, nhanh chóng bỏ chạy.

Vương Tiểu Minh thầm nghĩ trong lòng, anh ta sẽ không bao giờ làm một điều tốt như vậy một lần nữa!
Hai người được đưa về đồn cảnh sát.

Ai đó đã nhận ra Lý Niệm Bạch và bánh bao nhỏ, và rất ngạc nhiên: "Đây không phải là trợ thủ và em trai của Nguyễn Tĩnh sao?"
Sau khi nói xong, người đó vội vàng nói: "Mau, liên lạc để anh Tĩnh để đón hai người họ."
Vợ anh ta là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của Nguyễn Tĩnh.

Trong thời gian này, vợ anh ta đang chiến tranh lạnh với anh ta.

Nếu anh ta có thể có được chữ ký của Nguyễn Tĩnh có phải sẽ không cần ngủ trong phòng khách nữa không?
Khi Nguyễn Tĩnh và Vương Tiên Nữ đến đồn cảnh sát, hai người say rượu vẫn la hét.

Nguyễn Tĩnh bước lên và cảm ơn các chú cảnh sát, để lại một vài chữ ký cho họ, vỗ vai Lý Niệm Bạch: "Tiểu Bạch, về nhà đi."
Lý Niệm Bạch nhìn lên thấy Nguyễn Tĩnh đứng đó, ngay lập tức không gây làm loạn nữa.

Ngoan ngoãn ôm tay Nguyễn Tĩnh: "Tĩnh Tĩnh, em cuối cùng đã đến đón tôi, chúng ta về nhà."
Nguyễn Tĩnh cau mày, nhìn Vương Tiên Nữ gật đầu : "Tiên Nữ, bánh bao giao cho cô."
"Vâng, chị Tĩnh Tĩnh.”
Tĩnh Tĩnh nói xong, trực tiếp đưa Lý Niệm Bạch đi.

Sau khi trở về nhà, Lý Niệm Bạch nhìn xung quanh, không chịu thả tay: "Tĩnh Tĩnh, ợ, thủ lĩnh, em đi về nhà với tôi, kết hôn với tôi, tôi đã chờ đợi rất lâu ?."
Nguyễn Tĩnh đầy bối rối, nếu để tiếp tục nói, không biết Lý Niệm Bạch sẽ nói gì tiếp theo nữa.
Nguyễn Tĩnh thờ ơ đẩy tay anh ra, cười khẩy hai lần, và sau khi gọi quản gia, cô cầm chiếc túi lên và rời đi.

Bánh bao được Vương Tiên Nữ đưa trở lại trọ mà cô thuê ở gần trường.

Cuối cùng cô cũng đưa anh lên giường, khi nhìn đến khuôn mặt của cậu, cô ngẩn người.
Khuôn mặt cậu đầy nước mắt, nói với cô bằng giọng khàn khàn, "Tại sao vậy, tại sao em không ở bên anh, em đã từ chối anh rất rất rất nhiều lần, tại sao? Anh chỗ nào không tốt? Sao không cho anh cơ hội."
Vương Tiên Nữ lấy một ít khăn giấy giúp cậu lau khô nước mắt, đưa tay lên xoa trán, nở một nụ cười ngọt ngào, giọng thì thầm: "Thật là ngốc".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi