LẠI LÊN TRANG ĐẦU


Nguyễn Tĩnh vui vẻ ngồi trên xe Bùi Dĩ Mặc, ở trên xe lại nói anh tốt thật đấy, tới mức tay lái của lão Trương, tài xế lái còn run lên vài cái.
Toàn bộ đoạn đường Bùi Dĩ Mặc đều mỉm cười, nhìn sườn mặt của cô gái xinh đẹp bên người, nhịn không được hỏi: "Nguyễn tiểu thư, cô không nhớ tôi sao? Trước đây chúng ta đã từng gặp đấy."
Công ty mỗi lần ký hợp đồng với người mới, việc đầu tiên cần phải làm là phải biết một ít thông tin về tổng giám đốc, hơn nữa chuyện gặp cướp ngày đó, cô không thể nào không ấn tượng.
Nguyễn Tĩnh có chút xấu hổ, cô nhìn chằm chằm người tốt này thật lâu, cố gắng tìm trong trí nhớ của cơ thể này, vẫn là không thể nhớ ra anh ta là ai.

Nguyễn Tĩnh nở nụ cười ha ha vài tiếng, hỏi: "Không biết tiên sinh tên gì? Tôi đi làm khá vội, có khả năng trước kia đã gặp qua nhưng không có ấn tượng, ngại quá."
Bùi Dĩ Mặc kiềm chế trong lòng, vừa mới bị cô nhìn chằm chằm mặt có chút xấu hổ, rất nhanh khôi phục bình thường.
Nhìn khuôn mặt Nguyễn Tĩnh rõ ràng không nhớ rõ anh là anh, cố ý gằn từng chữ: "Tôi tên Bùi Dĩ Mặc, Nguyễn tiểu thư có ấn tượng gì không?"
Nguyễn Tĩnh trên mặt duy trì nụ cười, trong đầu đảo vài vòng, ôi, cô vẫn không có một chút ấn tượng nào cả.
"Thì ra là Bùi tiên sinh, chào anh." Tuyệt đối không thể để đối phương biết cô không có chút ấn tượng nào với anh được.
Ánh mắt Bùi Dĩ Mặc từ từ trở nên sâu thẳm, trong lòng đè nén cảm xúc, thì ra cô ấy thật sự đối với mình không có ấn tượng.
Xe chậm rãi chạy trên đường, bên trong xe lâm vào trầm mặc trong chốc lát.

Đến nhà mình, Nguyễn Tĩnh cảm ơn Bùi Dĩ Mặc sau đó nhanh chóng xuống xe rời đi.
Bùi Dĩ Mặc cũng đi theo xuống xe, ngẩng đầu nhìn chằm chằm tầng lầu, cho đến khi nhìn thấy đèn trong phòng sáng lên, mới lên xe rời đi.
*
Thời gian rảnh mỗi ngày của Nguyễn Tĩnh đều dùng để nghĩ làm thế nào để kiếm thêm tiền, nháy mắt đã một tuần đi qua.

Trong tuần này, Nguyễn Tĩnh ngoại trừ đang đợi đến thời gian quay quảng cáo, việc còn lại chính là đến công trường làm việc.
Lại nói tiếp, cô đã chuyển đến làm việc ở công trường khác, sắp tới nghe dì Chung nói sẽ đến công trường của tập đoàn dưới danh nghĩa của Bùi thị làm việc.


Nguyễn Tĩnh cảm thấy tập đoàn này rất tốt, bởi vì bọn họ cung cấp cơm vô cùng ngon, quan trọng là rất nhiều đồ ăn còn có thể đóng gói mang về.
Nguyễn Tĩnh đem hộp giữ nóng đưa qua cho chú mập mập ở căn tin, tha thiết mong chú có thể cho mình nhiều thịt một chút, miệng không quên nhắc nhở nói: "Chú, chân gà kia cho con thêm hai cái đi, con đặc biệt thích ăn chân gà chiên.”
Chú mập vừa nghe liền vô cùng vui vẻ, bởi vì căn tin này chỉ có chân gà là hắn tự mình làm, trù nghệ của bản thân đã được khẳng định, chú mập dùng một cái thìa lớn múc xuống.

Liền cho Nguyễn Tĩnh thêm năm cái chân gà chiên.

Nguyễn Tĩnh cười đến ánh mắt rưng rưng.
Chú mập nhìn chằm chằm mặt Nguyễn Tĩnh , đột nhiên mạnh tay vỗ cái ót của mình: "Ai u, sao tôi có thể nghĩ vậy chứ.

Tĩnh muội, cô rất giống một diễn viên, chính là thần tượng của con gái tôi trong khoảng thời gian gần đây, mỗi ngày đều gán ghép với một người đàn ông, lại nói thần tượng kia tên cũng rất giống cô, cũng là Nguyễn Tĩnh."
Nghe nói như thế Nguyễn Tĩnh giật mình một cái, sau đó lạnh nhạt nhận hộp giữ ấm, tay sờ sờ mặt mình, cảm thán nói: "Người khác cũng nói cháu như vậy, chỉ là về sau đừng nói thế nữa, người ta là minh tinh, bị fan cô ấy nghe thấy không tốt đâu." Tuy rằng cô không biết hiện tại cô có fan hay không.
Chú mập cũng tán thành gật gật đầu: "Cũng đúng, minh tinh người ta cùng với dân đen chúng ta đã là khác nhau rồi." Nói xong nét mặt điều hiện lên vẻ đáng tiếc nhìn Nguyễn Tĩnh, cả khuôn mặt đều không giấu được suy nghĩ cô và vị minh tinh kia cùng tên nhưng vận mệnh lại khác xa nhau một trời một vực.
"Cháu sẽ nghiêm túc làm việc, sẽ không thua kém với những minh tinh kia." Nguyễn Tĩnh có chút thân với chú mập.

Cô thật sự cảm thấy minh tinh với những nghề nghiệp phổ thông không khác gì nhau, đều là làm việc kiếm tiền mà thôi.
Nhìn bóng lưng Nguyễn Tĩnh rời đi, chú mập khẽ sờ sờ cái ót, thầm nghĩ đến công trường này làm việc, tinh thần cô gái này thật đúng là lạc quan, hiện tại người trẻ tuổi có tinh thần như vậy rất hiếm gặp, trở về ông sẽ kể cho con gái để con bé học tập mới được.
Nguyễn Tĩnh nhanh chóng mang khẩu trang vào, rồi leo lên xe điện chạy về nhà.

Ai, xem ra về sau lúc nào cũng phải đeo khẩu trang mới được, đã có rất nhiều người hỏi cô vấn đề này, nếu như bị nhận ra, về sau công việc này cũng sẽ bị mất, phần thu nhập cố định này cũng không còn, đúng là lỗ to rồi.
Trở về nhà, chịu không nổi cơn thèm lại ăn hai cái chân gà.


Bánh bao nhỏ đi tham gia trại hè của trường học, cho nên trong khoảng thời gian này đều không có ở nhà.
Có thời gian, Nguyễn Tĩnh lại lên mạng tìm hiểu một chút, phát hiện nuôi thằng nhóc này tốn rất nhiều chi phí, bánh bao nhỏ còn học tiểu học, trung học, đại học, về sau còn yêu đương kết hôn, giống như cũng cần có nhà ở xe cộ.
Nguyễn Tĩnh càng tính toán càng cảm thấy tiền không đủ, hay là nhận nhiều quảng cáo và tham gia chương trình giải trí hơn, về phần kịch bản, vẫn là tùy duyên đi, tiền lương do đóng phim này cô vẫn cảm thấy mình may mắn.
Đang chuẩn bị ngủ, Nguyễn Tĩnh nhận được tin tức từ người quản lý.
【 Từ Tiêu Vân 】: Tĩnh Tĩnh a, công ty sắp xếp cho em trợ lý Dương Khiết, còn có một chiếc xe, ngày mai sẽ đón em đến chỗ quay quảng cáo, nhớ biểu hiện tốt vào đấy.
Nguyễn Tĩnh nghĩ đến nội dung quảng cáo kia, mặt run rẩy một chút.

Chính mình chọn quảng cáo, người ta lại trả mình nhiều vậy, có quỳ xuống cũng phải chụp cho hết đó.
【 Nguyễn Tĩnh 】: Yên tâm đi chị Từ, em sẽ biểu hiện thật tốt.
Ngày hôm sau, quả nhiên có xe công ty tới đứng ở cửa tiểu khu.

Bên cạnh là một cô bé mặt tròn tròn, cười hiền lành gọi Nguyễn Tĩnh một câu chị Tĩnh Tĩnh.
Đây chắc là trợ lý nhỏ mà chị Từ nói công ty sắp xếp cho.

Đối với một người luôn yêu thích trẻ con như Nguyễn Tĩnh, cô phá lệ tươi cười, không nhịn xuống được đưa tay sờ đầu đối phương, trên mặt hiện ra vẻ dịu dàng: "Tiểu Khiết, chào em."
Mãi đến lúc, hai người ngồi vào trong xe, Dương Khiết vẫn còn đắm chìm vì nụ cười của Nguyễn Tĩnh.

Chị Tĩnh Tĩnh thật sự rất hiền lành nha.

Đi đến địa điểm quay quảng cáo, Nguyễn Tĩnh cùng đạo diễn với nhân viên hậu trường chào hỏi, yên lặng ngồi một bên xem kịch bản quảng cáo.
Mới nhìn một hồi, đột nhiên phát hiện cách vách vô cùng náo nhiệt.

Dương Khiết mang cho Nguyễn Tĩnh một ly nước nóng, nhìn bên cạnh vài lần, hưng phấn nói: "Chị Tĩnh Tĩnh, cách vách là nam thần Đỗ Diệc Thành đang quay phim truyền hình."
Đỗ Diệc Thành? Nguyễn Tĩnh nghĩ tới, là nam chính lần trước cùng cô quay phim điện ảnh, còn giúp cô nữa.

Nguyễn Tĩnh gật đầu: "Thì ra là anh ta, anh ta rất nổi tiếng sao?"
Nói tới Đỗ Diệc Thành, Dương Khiết cả người có vẻ đặc biệt hưng phấn, hoa chân múa tay vui sướng đứng lên: "Đương nhiên rồi, nam thần vừa đẹp trai lại ấm áp, kỹ thuật diễn cũng thuộc phái thực lực, cách một tuần đều nhất định chiếm lấy vị trí hot search Weibo."
Nghĩ đến chính mình còn không hiểu chuyện gì xảy ra đã lên hot search Weibo, nhờ đó mà cô có kịch bản quảng cáo và mấy chương trình giải trí, Đỗ Diệc Thành này mỗi tuần lễ đều lên hot search, tin tức của hắn chắc nhiều lắm, không biết là kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ.
Nguyễn Tĩnh còn cúi đầu trầm tư việc Đỗ Diệc Thành cuối cùng có thể kiếm được bao nhiêu tiền, Dương Khiết bên người đột nhiên kích động nắm tay cô, "Nam.

.

.

Nam thần đi về phía chúng ta kìa."
Ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy bộ dáng ăn mặc khó hiểu của Đỗ Diệc Thành, đúng là đang đi về phía này, còn dừng lại trước mặt cô.Những người xung quanh dơ điện thoại lên quay, có người hưng phấn hét lên, dáng vẻ Dương Khiết cũng muốn ngất đến nơi rồi.
Nguyễn Tĩnh cảm thấy thật khó hiểu, người này dù cao lớn cũng không đẹp trai mấy, tuổi hình như cũng khá lớn rồi mà.
"Bên này chụp quảng cáo sao?" Đỗ Diệc Thành quen thuộc ngồi ở ghế tựa bên cạnh, nhìn thoáng qua nội dung quảng cáo trong tay Nguyễn Tĩnh, "Sản phẩm quảng cáo là gì vậy?"
Cô nhàn nhạt liếc người đàn ông này một cái, Nguyễn Tĩnh buồn bực, cô cùng anh ta không quen biết, anh ta sao lại tỏ như rất quen cô vậy.

Cô giơ tay cho anh ta xem nội dung: "Quảng cáo băng vệ sinh."
Nghe như thế, Đỗ Diệc Thành nở nụ cười, "Tôi rất quen với hãng băng vệ sinh này, danh tiếng của sản phẩm trong nước tương đối tốt."
Nguyễn Tĩnh lại chú ý ở điểm khác, kỳ quái mở miệng hỏi: "Anh rất quen thuộc hãng này?" Chắc sẽ không phải là có sở thích kì quái nào nhỉ.


Nghĩ tới khả năng này, ánh mắt Nguyễn Tĩnh lập tức liền trở nên kì lạ.
Đỗ Diệc Thành đầu tiên là ngây cả người, nhìn thấy ánh mắt Nguyễn Tĩnh là biết trong đầu cô đang suy nghĩ không đứng đắn, vội vàng giải thích: "Không phải, người phát ngôn của hãng này là bạn gái cũ của tôi, nên tôi có chút hiểu biết." Đây là chuyện gì chứ, hắn nghỉ ngơi một chút còn dẹp lòng tự trọng sang xem cô một lát.

Thế nào còn sợ cô suy nghĩ sai lầm về mình chứ? Đỗ Diệc Thành trong lòng buồn bực nói không nên lời.
Nguyễn Tĩnh nhàn nhạt à một tiếng, lại cảm thấy thái độ của mình rất lãnh đạm.

Dù sao cô có thể tham gia chương trình giải trí, là do được anh ta hỗ trợ rất nhiều, thái độ này của cô như vậy không tốt lắm.

Suy nghĩ lại, Nguyễn Tĩnh nghiêm túc nhìn Đỗ Diệc Thành, nói: "Tôi được tham gia chương trình giải trí thế này, cám ơn anh đã giúp đỡ, anh thật tốt."
Được khen là người tốt Đỗ Diệc Thành cảm thấy không vui chút nào, chỉ là cảm thấy có chút không hiểu được.
"Đã chuẩn bị xong, chúng ta bắt đầu nào, các diễn viên chuẩn bị sẵn sàng làm việc."
Nguyễn Tĩnh đứng lên, nhìn Đỗ Diệc Thành gật đầu, "Tôi đi trước đây." Nói xong đứng dậy thay trang phục, đi sang phía đạo diễn bên kia, lập tức có nhân viên công tác tiến lên chỉnh sửa lại lớp trang điểm cho cô.
Dương Khiết mang vẻ mặt háo sắc nhìn Đỗ Diệc Thành, quên mất phải xin chữ ký nam thần.

Đây là lần đầu tiên, cô ấy đứng nam thần gần như vậy.
Lâm Tiêu đi tới liền nhìn thấy một nữ sinh đối với Đỗ Diệc Thành lộ vẻ háo sắc, mà Đỗ Diệc Thành lại nhìn chằm chằm Nguyễn Tĩnh.
Trái tim cảm thấy bất an, nhớ lại khoảng thời gian trước nghe được một ít nghe đồn, Lâm Tiêu có dự cảm không tốt.
Kéo Đỗ Diệc Thành lại, bên tai nói nhỏ vài câu, mới bất đắc dĩ kéo anh ta đến một góc yên tĩnh.
Nhìn nhìn chung quanh, thấy không có người nào, mới tận tình khuyên nhủ nói: "Lão Đỗ, anh có thể đừng nói với tôi là, anh để ý tiểu minh tinh Nguyễn Tĩnh này rồi nha."
Đỗ Diệc Thành nhìn Nguyễn Tĩnh cách đó không xa, lại nhìn vẻ mặt khẩn trương của người đại diện, đột nhiên nghĩ muốn trêu chọc hắn, không chút để ý mở miệng: "Coi trọng thì thế nào?"
Nói thật, hắn thật đúng là không coi trọng Nguyễn Tĩnh, anh ta chỉ thích tiền, loại cô em bé nhỏ thanh thuần này, anh ta không có hứng thú, chỉ cảm thấy cô cùng những người mình đã từng gặp vô cùng khác biệt, cho nên khi bàn bạc với đài truyền hình Tinh Tinh, mới đề nghị bọn họ mời Nguyễn Tĩnh tới tham gia.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi