LẠI THẤY 1982 (HỰU KIẾN 1982)



Ngụy Nam không ngủ lại ở nhà Diệp Tuệ, anh giấu 1200 đồng về nhà.

Đây là ý của Diệp Tuệ, nói rằng mai chính là đêm giao thừa, đưa tiền cho ba mẹ anh sớm một chút, để bọn họ an tâm, thật sự mà qua cái tết tốt.
Ngụy Quốc Thái với Hà Ngọc Trân nhìn thấy Ngụy Nam cầm tiền về thì ngoài ý muốn một phen, Ngụy Quốc Thái nói: “Không phải nói sang năm mới trả sao? Để bọn họ giữ lại dùng trước đi, không gấp, chúng ta còn không thiếu tiền tiêu.”
Hà Ngọc Trân cũng nói: “Đúng vậy đó, mẹ thấy vải đều chưa bán, tiền đâu ra hả.” Hôm nay uống rượu ở Diệp gia, nhìn thấy khắp phòng đều là vải vóc, hai ông bà còn đang cảm khái, Diệp Chí Phi gặp phải cái vụ này, kinh tế trong nhà chắc chắn còn khẩn trương.
Ngụy Nam giải thích nói: “Vải thì chưa bán xong, nhưng trước đó đã bán một phần, lần này Chí Phi là vô tội phóng thích, cũng không có phạt tiền gì, cho nên vẫn là có tiền.

Bọn họ lại còn trả thêm cho 200 đồng tiền làm lợi tức.” Tuy Diệp Chí Phi cho không chỉ chút tiền hoa hồng đó, nhưng nếu như nhiều quá, ba mẹ nói gì cũng sẽ không cần, trước hết thả chỗ Chí Phi kia đi.
Ba Ngụy mẹ Ngụy cảm động thật sâu, vốn tưởng rằng có thể cầm lại tiền vốn đã không tệ, không nghĩ tới Diệp gia còn nhân nghĩa như thế, lại cho lợi tức, nhưng mà nhiều lắm, hai vợ chồng đều cảm thấy cầm thì không hay, để Ngụy Nam trả về.

Ngụy Nam mất chút công phu mới thuyết phục ba mẹ nhận lấy.

Anh từ lời nói của ba mẹ mà biết được ấn tượng của bọn họ với anh em Diệp Chí Phi đều rất tốt, nhất là Diệp Tuệ tự nhiên hào phóng, là một cô gái rất ưu tú, nháy mắt kia anh đặc biệt muốn khoe khoang một chút với ba mẹ rằng đó bạn gái anh, có điều cuối cùng vẫn là đình chỉ, Diệp Tuệ còn đang học đại học, cách kết hôn còn xa đâu, không cần thiết để ba mẹ sinh ra chờ mong quá, lỡ mà xuất hiện cái biến số gì cũng chưa biết được, đến lúc đó nhị lão phải thất vọng.

Có điều anh sẽ tận lực không để cái biến số đó xuất hiện.
Tiễn bước Ngụy Nam, Diệp Tuệ cũng tính đi về phòng nghỉ ngơi, lúc quay đầu lại đánh tiếng với anh cả thì trông thấy biểu tình trên mặt anh tựa hồ có chút cô đơn: “Anh, sao vậy?”
Diệp Chí Phi lắc lắc đầu, thở dài một tiếng.


Diệp Tuệ suy nghĩ một chút, nói: “Có phải bởi vì chuyện của chị Tân Bội không? Ngày mai anh tính đi gặp chị ấy sao?”
Diệp Chí Phi nói: “Đi xem cái đã đi, vẫn là muốn hỏi cho rõ ràng, không thể giữ vấn đề đến sang năm mà giải quyết được.”
Diệp Tuệ nhớ tới một sự kiện: “Anh, anh cảm thấy sẽ là ai tố cáo chúng ta? Cửa hàng bách hóa? Hay là có kẻ không nhìn được chúng ta tốt, muốn hãm hại chúng ta?”
“Anh cũng nghĩ qua vụ này, có điều hiện tại truy cứu đã chẳng còn ý nghĩa, ít nhất âm mưu của đối phương không đạt được.” Diệp Chí Phi nói.
“Em không cho là vậy, tốt nhất vẫn là tìm ra gốc rễ vấn đề, như vậy mới có thể phòng bị mấy kẻ đó lại ngáng chân chúng ta nữa.” Diệp Tuệ dừng một chút, nói: “Thật ra em có đối tượng hoài nghi.”
“Ai?” Ánh mắt Diệp Chí Phi sắc bén lên.
Diệp Tuệ nói: “Anh có còn nhớ rõ ngày thứ hai anh bị bắt, em liền dẫn chị Tân Bội đến gặp anh không? Không phải em nói với chị ấy anh xảy ra chuyện, là người khác nói cho chị ấy, chị ấy muốn em dẫn chị ấy đi gặp anh.

Nghe nói vào tối anh gặp chuyện không may đó, Quách Mỹ Quyên liền nói với chị ấy anh đã xảy ra chuyện.”
“Quách Mỹ Quyên? Sao cô ta biết được?” Diệp Chí Phi phi thường ngoài ý muốn, “Em cảm thấy là cô ta tố cáo anh? Anh không có thù hận gì với cô ta mà.”
Diệp Tuệ chậm rãi nói: “Anh với cô ta không có, nhưng mà với những kẻ khác thì chưa hẳn.

Anh đừng quên, anh đã từng đắc tội Hoàng Hồng Vệ, gã đó cũng thích chị Tân Bội, gã ta là đồ tiểu nhân có thù tất báo, anh cảm thấy khả năng gã ta tố cáo có lớn không? Hơn nữa, lúc đó chị Tân Bội tính về thẳng thắn với ba mẹ, muốn ba chị ấy giúp anh, nhưng mà có kẻ đuổi kịp khui chuyện hai người bọn anh yêu đương ra trước chị ấy, khiến cho ba mẹ chị ấy bất mãn.

Chuyện bọn anh yêu đương có được mấy người biết? Hơn nữa ai lại sẽ chủ động bẩm báo trước mặt ba mẹ chị ấy chứ, ai có thể đáp lời được với ba mẹ chị ấy? Thậm chí còn nói với ba mẹ chị ấy anh bị bắt.”
Diệp Chí Phi nhíu mày: “Thật sự có khả năng, đồ khốn nạn này, lần sau đừng có để anh đụng phải.”
“Anh, kẻ như thế anh đánh gã không thôi là vô dụng, đánh chết người còn phải đền mạng đó.

Giáo huấn bình thường với tên đó mà nói là vô dụng, hoặc là cho gã ta một bài học sâu sắc, để gã vĩnh viễn không dám chọc anh nữa.

Nhưng mà phải nhớ, ngàn vạn đừng có lướt qua điểm mấu chốt của pháp luật.” Diệp Tuệ nhanh chóng nhắc nhở anh cô, sợ anh nhất thời xúc động chạy đi đánh người, kết quả vấn đề không được giải quyết, ngược lại còn để đối phương càng thêm ghen ghét nghĩ cách để ngáng chân bọn họ, cái này mất nhiều hơn được.
Diệp Chí Phi trầm mặc một lát, gật đầu: “Anh biết rồi.”
Đêm giao thừa vốn là ngày đoàn viên hạnh phúc, nhưng mà đối với Diệp Chí Phi và Tân Bội mà nói thì chẳng phải.

Diệp Chí Phi thừa dịp sắc trời còn chưa sáng hẳn, liền đi ra ngoài tìm Tân Bội, Tân Bội không trực ban ở phòng y tế, anh dùng đá cục ném cửa sổ phòng cô, ném tới cục đá thứ 3, cửa sổ được mở ra, Tân Bội dò đầu ra ngoài, trông thấy Diệp Chí Phi thì mạnh mẽ mở to mắt, sau đó gật gật đầu với anh, sau đó đóng cửa sổ lại.
Diệp Chí Phi đợi cỡ 10 phút, Tân Bội đã rửa mặt chải đầu gọn gàng xuống lầu, cô đứng trước mặt Diệp Chí Phi, mở to hai mắt nhìn anh, môi có chút run rẩy, phảng phất có chút không thể tin được hai mắt của mình “Anh đã về rồi?”
“Ừ, anh không sao, vô tội phóng thích.” Diệp Chí Phi cười, vươn tay về phía cô.
Tân Bội không đáp lại anh, mà nhanh chóng quay đầu nhìn lên trên lầu một chút, nói: “Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi.”
Diệp Chí Phi vẫy đầu, nói: “Vậy đi lên đi.”
Tân Bội đi qua, cẩn thận ngồi trên ghế sau xe, Diệp Chí Phi chuẩn bị muốn đi, bỗng nghe thấy một giọng nói không lớn lại uy nghiêm truyền xuống từ trên lầu: “Bội Bội, đi đâu đó? Trở về!”
Tân Bội sợ tới mức giật nảy, nhanh chóng nhảy xuống khỏi ghế sau xe.

Diệp Chí Phi ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đứng ở sau cái cánh cửa sổ mà anh vừa ném đá kia, lấy ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, Diệp Chí Phi chào hỏi một tiếng: “Chào chú!”

Xưởng trưởng Tân nói: “Đã đến rồi, liền đi lên nói chuyện đi.”
Diệp Chí Phi quay đầu nhìn Tân Bội một cái, sắc mặt Tân Bội có chút tái nhợt, anh không khỏi có chút đau lòng, anh đã quen với bộ dáng kiêu ngạo tự tin của cô, giờ phút này cô lại thất kinh như thế, đây không nên là biểu cảm cô có được, anh ôn nhu nói với cô: “Đừng sợ, chúng ta đi lên đi.” Đây là chuyện sớm hay muộn phải đối mặt.
Anh khóa xe dưới lầu, cùng lên lầu hai với Tân Bội.

Nhà Tân Bội là một tòa ký túc xá nhân viên mới nhất, phòng ở phải rộng rãi hơn công nhân bình thường rất nhiều, là kết cấu 3 phòng 1 sảnh.

Diệp Chí Phi thấp giọng nói: “Nếu sớm biết sẽ đến nhà em, nên mua thêm chút quà, anh đi tay không kỳ quá.”
Tân Bội cắn môi không nói chuyện, cô biết có mang quà tới hay không cũng đều sẽ không thay đổi được ấn tượng của ba mẹ với Diệp Chí Phi, từ sau khi tình yêu của bọn họ bị ba mẹ biết rồi, mỗi ngày cô đều bị vây trong dày vò, ba mẹ luân phiên oanh tạc cô, phê bình cô không có tự tôn tự ái, trong nhà thậm chí còn đang thu xếp đối tượng cho cô xem mắt, đối tượng xem mắt không ai không phải là con em của cán bộ quản lý cấp cao, gia thế những người đó đều tốt lắm, nhưng cô không thích, chỉ có thể tiêu cực mà chống cự, bây giờ anh rốt cuộc đã ra rồi, còn là vô tội phóng thích, cô cảm thấy lợi thế đàm phán của bọn họ thoáng nhiều hơn chút.
Cửa Tân gia mở ra, hai vợ chồng xưởng trưởng Tân đều đứng ở cửa, lấy ánh mắt soi mói nhìn Diệp Chí Phi, Diệp Chí Phi lễ phép chào hỏi: “Chào cô chú!”
Chờ bọn họ vào nhà rồi, mẹ Tân đóng cửa lại.

Xưởng trưởng Tân kéo áo khoác bông trên vai một cái, ngồi xuống ghế sô pha đơn: “Ngồi đi.”
Mẹ Tân thì ngồi xuống trên một cái ghế sô pha đơn khác, Diệp Chí Phi liền cùng ngồi xuống trên một cái ghế sô pha dài với Tân Bội, sô pha là bằng da, đầu năm nay có tiền cũng chưa hẳn mua được, cần phải có phiếu mới được, Diệp Chí Phi cũng không đặt quá nhiều lực chú ý trên bày biện của phòng khách, chỉ là đoan chính mà ngồi, chờ đợi phán quyết, cái này cũng chả tốt hơn cái tư vị anh ngồi chờ phán quyết trong trại tạm giam đoạn thời gian trước tí nào.
Xưởng trưởng Tân nói: “Chuyện của cậu với Tân Bội bọn tôi đã nghe nói, người trẻ tuổi ham chơi, chuyện lúc trước tôi cũng liền không so đo, thái độ của tôi là: Hai đứa không thích hợp, thừa lúc cảm tình còn chưa sâu, hai đứa tách ra đi.”
“Ba (chú)!” Diệp Chí Phi với Tân Bội đồng thời lên tiếng.
Xưởng trưởng Tân lạnh lùng nhìn con gái một cái, Tân Bội cúi đầu.
Diệp Chí Phi không nhịn được nói: “Chú, cháu muốn hỏi một chút, bọn cháu đến cùng không thích hợp ở chỗ nào?”
Mẹ Tân nói chen vào: “Muốn để tôi nói thì chỗ nào cũng không thích hợp.

Cậu xem chính cậu bây giờ đi, xứng với con gái tôi sao? Điều kiện tự bản thân, gia thế, tiền đồ, không có thứ gì có thể đưa ra được, chả lẽ cậu không có chút tự mình hiểu lấy nào sao?”
Diệp Chí Phi không nhịn được nhíu mày: “Cô, hiện tại là xã hội mới, không chú ý cái loại quan niệm cũ như môn đăng hộ đối này.

Cháu với Tân Bội ở cùng nhau, tuyệt đối sẽ không để cô ấy chịu khổ nửa điểm.”
“Hừ, cậu còn không biết xấu hổ mà nói? Khoảng thời gian trước cậu đi chỗ nào? Đầu cơ trục lợi nhưng lại chơi đến thật trôi chảy.

Con bé đi theo lo lắng hãi hùng với cậu sao?” Xưởng trưởng Tân cười lạnh nói.
Diệp Chí Phi nâng mắt lên nhìn thẳng đối phương: “Lúc trước cháu đúng là bị tạm giữ, nhưng mà hiện tại cháu đã trắng án, cháu cũng không có phạm tội trái pháp luật.”
“Loại tâm tính dân cờ bạc như cậu ấy, chính là không xứng để nói không để con bé chịu khổ.

Cậu một không có công việc chính thức, hai chẳng có cái tiền đồ gì đáng nói, ba nữa là nhà các cậu là cái loại tình huống kia, gia đình tái hôn, em trai em gái cả đống, cậu lại là thằng cả, tính để Bội Bội của bọn tôi đi nuôi trẻ giúp nhà cậu sao? Bọn tôi không có vĩ đại như vậy.” Mẹ Tân nói.
Diệp Chí Phi nhíu mày nói: “Cô, tình huống nhà cháu tuy hơi phức tạp chút, nhưng ba với dì cháu đều còn trẻ, bọn họ đều có thể kiếm tiền, hơn nữa còn kiếm được không ít, em trai em gái thì căn bản là không cần cháu nuôi.

Thêm nữa mấy đứa nó đều rất ưu tú, cháu không cho rằng bọn họ là gánh nặng.”
“Cậu không cho là gánh nặng, bọn tôi cảm thấy là, vậy nên cậu liền đi tìm người không cho bọn nó là gánh nặng đi.” Mẹ Tân nói, “Bội Bội của bọn tôi đơn thuần không hiểu chuyện, cậu thêm vài câu lời ngon tiếng ngọt đã dỗ con bé xoay quanh, không suy xét đến phương diện khác, người như cậu vậy, tuyệt đối không phải đối tượng thích hợp để kết hôn.”

Diệp Chí Phi quay đầu nhìn Tân Bội, cô đang không biết nên làm gì cho phải mà cúi đầu véo ngón tay mình: “Tân Bội, em cũng cảm thấy như vậy sao? Em ghét bỏ gia đình anh?”
Tân Bội quay đầu nhìn anh, trong hốc mắt nước mắt lưng tròng, lắc đầu nói: “Em không có.”
Mẹ Tân dộng mạnh chén trà lên bàn, nói: “Bội Bội con nghe kỹ cho mẹ, nếu con nguyện ý đi theo cậu ta, giờ con bước đi, về sau liền vĩnh viễn cũng không cần vào cái cửa nhà này, mẹ coi như không có đứa con gái như con.”
“Mẹ!” Nước mắt Tân Bội chảy ra.
Diệp Chí Phi nhìn mà tim tê tái, nói: “Cô chú, cô chú đừng ép cô ấy như vậy.

Cô chú nói đi, đến cùng cần điều kiện gì mới đồng ý bọn cháu ở bên nhau? Một năm cháu kiếm 10.000, một mình mua phòng ở riêng, cô chú cảm thấy như vậy được không?”
Xưởng trưởng Tân cười lạnh một tiếng: “Cậu một năm kiếm 10.000? Cậu cho là cướp ngân hàng à.

Tôi thả lời ở đây, cậu 1 năm kiếm 100.000 cũng đừng mơ cưới con gái tôi.

Người sống thì không có, thi thể cậu mang đi đi!”
Tân Bội tuyệt vọng kêu một tiếng: “Ba!” Sau đó hai tay che mặt, bật khóc lên.
Trong phòng có một cô bé 13-14 tuổi chạy đến, khóc nói: “Ba mẹ, hai người đừng mắng chị.”
Diệp Chí Phi không nghĩ tới thái độ của ba Tân Bội lại kiên quyết như vậy, anh xiết chặt nắm đấm, cắn chặt răng, nhìn Tân Bội đã khóc thành người nước mắt mà nói: “Cô chú cần gì nói lời tuyệt đến vậy.

Cháu thích Tân Bội, đương nhiên là muốn cô ấy sống được hạnh phúc vui vẻ, mà không phải ép cô ấy lên đường cùng.

Đã như vậy, cháu cũng không để cô ấy khó xử.

Tân Bội, em đừng khổ sở, hôm nay mừng năm mới, em cao hứng chút đi, anh đi đây, về sau lại đến gặp em.” Nói xong thì đứng lên.
“Về sau cũng khỏi đến nữa! Nhà bọn tôi không chào đón cậu!” Mẹ Tân cứng rắn nói.
Tân Bội khóc đến càng lớn tiếng, Diệp Chí Phi đi về phía cửa, quay đầu nhìn thoáng qua Tân Bội, cô đang dùng một loại ánh mắt tuyệt vọng nhìn anh, trong lòng anh đau nhức như bị xẻo thịt vậy, nảy lên một cỗ xúc động mãnh liệt: “Tân Bội, em nguyện ý đi theo anh sao? Anh bảo đảm sẽ làm em sống được vui vẻ.”
Tân Bội cắn môi dưới, nắm chặt nắm đấm chuẩn bị đứng lên, đón lấy cô lại là một cái bạt tai vang dội của ba mình, tát cô ngã rạp trên sô pha.
“Tân Bội!” Diệp Chí Phi xông lên.
Mẹ Tân bổ nhào qua, cản anh lại: “Cậu đi, mau cút! Nhà tôi không chào đón cậu!” Xưởng trưởng Tân cũng đi tới, hai vợ chồng họ hợp lực đuổi Diệp Chí Phi ra.
Diệp Chí Phi ở ngoài cửa nghe tiếng khóc tuyệt vọng của Tân Bội, không khỏi oán hận mà đập một quyền trên cửa, nhưng mà đáp lại từ trong cửa chỉ có tiếng khóc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi