LẠI TRẦM LUÂN LẦN NỮA

Diệp Thanh Thành trước bữa cơm trưa liền trở lại, Cố Noãn Phong đang tựa ở trên ghế nghỉ ngơi vừa ăn đồ ăn vặt Diệp Thanh Thành tối hôm qua mua cho nàng vừa xem ti vi.

"Thanh Thành, thị sát kết thúc rồi sao?" Cố Noãn Phong vui vẻ cầm lấy khăn giấy, tay còn chưa kịp lau, liền nhảy lên hướng hắn chạy tới.

"Ừ, anh đi ra ngoài em có ngủ tiếp một lát không?" Diệp Thanh Thành cởi áo khoác, tiếp đó liền cầm khăn giấy trên tay nàng giúp nàng lau tay, sờ thâyd bàn tay nhỏ bé không quá lạnh.

"Không có, à còn có Lệ Na bảo em báo cho anh biết chị ấy đi về trước."

"Ừ, lạnh không?" Diệp Thanh Thành đem khăn giấy ném vào trong thùng rác, tiếp đó cầm lấy tay nàng hôn một cái.

"Trong phòng mở điều hòa, em không lạnh."

Diệp Thanh Thành trông thấy cái cốc ở trên bàn trà còn đọng chút nước đường đỏ, vui vẻ nhéo nhéo má Cố Noãn Phong: "rất ngoan ngoãn nha, biết tự đung nóng lại uống."

Cố Noãn Phong cười trả lời: "Không phải là tại anh trước khi đi nói đi nói lại yêu cầu em phải uống sao? Nên biết em chính là đứa bé ngoan phi thường biết nghe lời."

Diệp Thanh Thành cúi đầu cười, cái trán dán lên trán nàng, chóp mũi cọ cọ chóp mũi của nàng, hương vị sủng ái không cần nói cũng biết: "anh đương nhiên biết rõ bảo bối nghe lời nhất, như vậy hiện tại nên thay đổi y phục đi ra ngoài ăn cơm trưa."

Dịu dàng ôm lấy nàng ngồi đến bên giường, hắn từ trong tủ quần áo lấy quần áo của nàng ta đặt ở trên giường.

Cố Noãn Phong mới cởi áo ngủ được một nửa, chu đôi môi hồng phấn nói: "Thanh Thành, hình như ngoại trừ đồ ngủ ra em đều đã quên rất nhiều thứ không mang tới." Bình thường có Diệp Thanh Thành chăm lo cho cuộc sống của nàng, nàng phát hiẹn ra kỹ năng sống của mình bị thoái hóa không ít, chẳng hạn như tất, nàng lại quên không mang.

"Không có vấn đề gì, thiếu cái gì chúng ta ăn cơm xong sẽ đi mua." Diệp Thanh Thành ánh mắt ôn nhu giống như gió thổi lất phất vào nội tâm Cố Noãn Phong. Tay của hắn cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt giúp nàng cởi áo ngủ ta: "Cái gì đều đã quên cũng không có vấn đề gì, chỉ cần em đang ở đây thì tốt rồi."

Hắn cầm lấy áo lông giúp nàng mặc vào: "Biết không, có đôi khi anh quá nhớ em, thực hi vọng em có thể biến thành cô nương ngón cái trong đồng thoại, như vậy anh có thể đem em cất vào trong túi áo, không cần lo lắng ngày nào đó em sẽ không còn ở bên anh."

"Em không đổi thành cô nương ngón cái cũng sẽ ngày ngày dán chặt lấy anh, chỗ nào có anh thì em sẽ ở đó." Cố Noãn Phong nghịch ngợm lấy hai tay ôm eo Diệp Thanh Thành, dùng lực kéo hắn lại gần, "Anh xem, bây giờ chúng ta không phải là dán ở cùng một chỗ sao?"

Diệp Thanh Thành bị nàng dùng lực, lúc đầu sức nặng thân thể còn dồn vào đôi chân, nhưng khi hương thơm mê người theo trên người nàng xuyên thấu qua cánh mũi chui vào ót, khí lực ở chân hắn lập tức yếu đi, sức nặng cả cơ thể đều áp xuống người nàng, đem nàng bổ nhào lên trên giường.

"A - -" đột nhiên bị ngửa mặt về phía sau, còn có sức nặng áp ở trên người tăng lên, Cố Noãn Phong không khỏi lên tiếng kinh hô, thanh âm không quá lớn, nghe liên tục lại giống tiếng thân ngâm.

"Noãn Phong, phỏng đoán em chính là người chuyên môn đến khảo nghiệm tự chủ của anh..." Giọng nói của Diệp Thanh Thành mơ mơ hồ hồ, cánh môi cực kỳ nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc của nàng.

Hắn đời này tất cả sự tự chủ phỏng đoán cũng đều phải dùng ở trên người của nàng, bất quá loại cảm nhận khó chịu lại xen lẫn ngọt ngào vô tận này hắn trái lại vui vẻ chịu đựng.

"Hãy để cho em tự mình mặc đi." Cố Noãn Phong phát giác được Diệp Thanh Thành hô hấp không vững vàng, nàng dùng bàn tay nhỏ bé lo lắng cắm xuyên vào trong mái tóc ngắn của hắn, "Kỳ thật, rm không phải cố ý."

"Vậy bao giờ thì em là cố ý?" Gặp phải nàng, có tự chủ khá hơn nữa cũng sẽ bị sụp đổ, quân lính tan tác.

Diệp Thanh Thành chôn ở trong mái tóc của nàng, hôn mạnh thêm vài phần, Cố Noãn Phong cảm nhận thấy loại nhiệt độ đốt người này trên da đầu, nóng hừng hực, lại càng ngứa ngáy thêm.

"Noãn Phong, bây giờ em đã đói bụng chưa?"

"Hả?" Lúc này hỏi cái vấn đề không liên quan này làm gì, tư duy của Thanh Thành của nàng lạc đi đâu rồi, Cố Noãn Phong tiếp tục dùng ngón tay chải chải tóc của hắn, "Không đói bụng, vừa rồi đã ăn vật rất nhiều đấy."

"A - -" Diệp Thanh Thành kéo dài âm cuối, lập tức môi của hắn liền dọc theo mái tóc Cố Noãn Phong hướng sang phía tóc mai, kéo dài đến gò má, "Vậy chúng ta cũng không cần vội, hay là để anh giúp em từ từ mặc quần áo đi."

Môi Diệp Thanh Thành tỉ mỉ ở mỗi một khối trên da thịt trên gương mặt nàng đều lưu lại dấu vết thể hiện hắn đã đi qua, hôn không quá nồng nàn, lại quá dịu dàng thắm thiết.

Hôn đến khóe miệng Cố Noãn Phong, Diệp Thanh Thành cố ý hít hà, nhẹ nhàng hôn: "Cái miệng nhỏ nhắn nếm vào thực ngọt, cho anh xem xem là hương vị gì? Ừm, có vị ô liu, còn có..."

Đôi mắt Diệp Thanh Thành sáng lóng lanh, hai tay chống đỡ thân thể, xuất thần nhìn xem đôi môi Cố Noãn Phong ở dưới thân bị hắn hôn đến hồng diễm diễm. Đôi mắt như Hắc Diệu Thạch trở nên bắt đầu mê ly, nóng bỏng.

"Còn có cái gì?" Ánh mắt của hắn khiến toàn thân nàng nóng lên, hụt hơi nóng mặt.

"Còn có hương vị của anh."

Như báo săn nhào tới món ăn mỹ vị, Diệp Thanh Thành nửa quỳ lại cúi người lần nữa, lưỡi cường hãn xông vào phần môi ấm áp ngọt ngào của nàng, một hồi lcàn quấy, liếm qua mỗi một tấc da thịt bên trong miệng nàng, cuối cùng quấn lấy lưỡi của nàng, dây dưa không tha, thỉnh thoảng còn liếm cắn, mút hút. Rõ ràng đói khát khó nhịn, lại vẫn phải liều mạng đè ép tính tình, từ từ dụ hoặc nàng.

Đầu óc Cố Noãn Phong thoáng hiện lên ánh dáng trắng loá, thì ra là tư duy của Thanh Thành không phải bị trì trệ, mà là hắn nảy ra ý xấu. Chỉ cảm thấy nụ hôn của hắn đột nhiên thay đổi không còn nhẵn nhụi ôn nhu như lúc trước mà trở nên bá đạo hung hãn, dưới thế công mãnh liệt nàng chỉ có thể thở gấp, không đường để chạy.

"Anh muốn... Bảo bối, để cho anh sờ một chút." Âm thanh của Diệp Thanh Thành dính vào ám ách động tình, bàn tay quen thuộc chạy vào trong áo nhung dê của Cố Noãn Phong, dán lên hoa văn da thịt tận tình vuốt ve, từng đợt rất nhỏ giống như tia lửa điện, từ đầu ngón tay của hắn nhanh chóng kích khởi, lan tràn đến toàn thân Cố Noãn Phong.

"Thanh Thành, Thanh Thành - -" Cố Noãn Phong khó kìm lòng nổi run lên, toàn thân đều nổi lên từng đợt cảm giác buồn buồn ngứa, nàng thả lỏng thân thể, tay vô lực nhốt chặt cổ của hắn, muốn tìm kiếm một nơi chống đỡ.

"Đừng sợ, anh đang yêu em - - "

Áo ngực sớm đã bị hắn tháo ra, lòng bàn tay nóng bỏng bao trùm trên đỉnh núi cao khéo léo trơn mềm, dán sát vào đỉnh hồng mai mỹ lệ, vuốt ve một phen: "Bảo bối, là nhờ sinh lý kỳ các nàng lại càng trở nên lớn hơn."

Hắn yêu thích không buông tay bắt vê, nhìn xem các nàng tại trong lòng bàn tay thay đổi thành các loại hình dáng kỳ lạ, hai ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy đỉnh, kéo nhẹ, động tác không ngừng mang đến từng hồi tê dại làm người ta nóng lên như bị bỏng.

"A..." Cố Noãn Phong bị động tác tà ác của hắn khiến cho thân thể bỗng nhiên trở nên căng thẳng, cảm thấy có một luồng hỏa hoạn từ nơi bụng nhỏ vọt lên, nàng sít sao dán sát vào Diệp Thanh Thành, trong miệng tràn ra tiếng than nhẹ rung động lòng người.

"Thoải mái không?" Diệp Thanh Thành vừa tăng nhanh động tác trên tay, vừa nhìn mặt mũi nàng tràn đầy e lệ. Lúc này Cố Noãn Phong tại trong mắt Diệp Thanh Thành tựu như một đóa hoa kiều diễm chờ đợi cho hắn nở rộ, hắn yêu thương đến trong tâm khảm.

Hắn linh hoạt ngậm hồng mai trên ngực, bắt đầu hút mút, bàn tay lướt qua những nơi yêu kiều trên thân thể nàng, cuối cùng dừng tại eo bụng không tiếp tục lần xuống dưới nữa, dùng bàn tay xoa nắn bụng của nàng, cho đến khi Cố Noãn Phong cảm thấy bụng ấm áp liên tục lưu chuyển đến khắp toàn thân.

"Chờ em khỏe lại, anh sẽ đem thiệt thòi mấy ngày nay toàn bộ thu hồi về." Cuối cùng, lúc Diệp Thanh Thành mặc lại quần áo cho Cố Noãn Phong, giống như là đang làm lễ tuyên thệ.

Sau khi dùng xong cơm trưa ở nhà hàng dưới lầu, Diệp Thanh Thành liền thu thập xong hành lí của hai người, kéo va ly trả phòng.

"Chúng ta tại sao phải trả phòng?" Ngày nghỉ của nàng còn có vài ngày thôi, không phải đã nói tốt lắm sẽ ở Lịch Thành chơi vài ngày rồi mới trở về à?

"Bảo bối, bởi vì chúng ta cần phải vó một không gian tư mật hơn, về phần nguyên nhân thì..." Diệp Thanh Thành lông mi thật dài chậm rãi nháy động, đôi mắt lóe ra ánh sáng kỳ dị, "Em tự hiểu."

Về sau bọn họ không chỉ có thay đổi phòng, thậm chí ngay cả khách sạn đều thay đổi. Thì ra là Diệp Thanh Thành tối hôm qua chờ Cố Noãn Phong ngủ thiếp đi, liền thông qua mạng đặt một phòng xa hoa dành cho tuần trăng mật ở một khu nghỉ dưỡng lớn khác.

Trong phòng mọi vật dụng đều là đặc biệt huẩn bị cho vợ chồng mới cưới hưởng tuần trăng mật, lãng mạn mà ấm áp, thậm chí nhân tính hóa cân nhắc đến mỗi chi tiết. Đương nhiên cũng kể cả đồ chơi tình thú khiến lòng người dao động thần trì.

Diệp Thanh Thành sau khi đem y phục treo tốt, cầm lên mấy thứ đồ trong ngăn tủ, tiếc nuối lắc đầu: "Đáng tiếc, lần này chúng ta không được dùng đến."

Lời của hắn, Cố Noãn Phong làm bộ như là một hồi phiền lòng gió xuân thổi qua, gió bay qua không dấu vết.

******

Buổi chiều bởi vì đổi khách sạn trì hoãn không ít thời gian.

Diệp Thanh Thành nhìn đồng hồ đeo tay một chút: "Noãn Phong, hôm nay thời gian còn lại đi địa phương khác xem ra không đủ, chúng ta ở bốn phía nơi này đi loanh quanh một chút đi. Ngày mai chúng ta sẽ đến một nhà nông trang tư nhân nổi tiếng. Em xem có được không?"

"Thanh Thành, anh cứ an bài đi, tất cả em đều nghe theo anh. Nhưng trước thứ sáu chúng ta nhất định phải trở về Tân Thành, tiểu di và tiểu di phu sẽ trở về, chúng ta phải đi tiễn bọn họ."

"Tốt. Noãn Phong, lần sau chúng ta sẽ an bài một lần đầy đủ thời gian đi hưởng tuần trăng mật đi." Diệp Thanh Thành rấ tiếc nuối lúc bọn họ kết hôn không có đi hưởng tuần trăng mật, bởi vì Cố Noãn Phong không thích, hắn cũng liền không muốn miễn cưỡng.

"Ừ, kỳ thật em và anh sống cùng một chỗ mỗi một ngày đều giống như đang hưởng tuần trăng mật. Thanh Thành, anh nói đi chỗ nào, về sau em liền cùng anh đi chỗ đó."

Diệp Thanh Thành ôm đầu Cố Noãn Phong, đặt tại trước ngực của hắn, cảm động như như suối chảy trong lòng chậm rãi chảy xuôi khắp toàn thân.

Bọn họ mười ngón tay đan xen, xuyên qua phố xá náo nhiệt, trong bể người nhộn nhịp. Vừa mua toàn bộ yếu phẩm cần thiết mang về, vừa hưởng thụ nhu tình mật ý trong tình yêu.

Đi ngang qua cửa hàng Haagen Dazs(kem), Diệp Thanh Thành nhìn nhìn Cố Noãn Phong: "Bbây giờ thân thể của em không thể ăn, nếu không anh liền cùng em tiến vào."

Cố Noãn Phong đặc biệt thích ăn kem vị trà sữa và trà xanh, Diệp Thanh Thành biết rõ nên thỉnh thoảng vẫn hay mua về, nhưng ở trong cúng trước sau kỳ sinh lý hắn chắc chắn sẽ không để cho nàng ăn loại đồ ăn lạnh này, mà ngay cả thức ăn có tính mát, tỷ như tôm, cua, quả thanh ling, lê các loại trái cây đều không cho nàng ăn.

Nàng xem bức tranh quảng cáo được in thu nhỏ lại trong cửa tủ thủy tinh, thần sắc có vẻ tiếc hận, kỳ sinh lý mang lại phiền toái thật đúng là nhiều, lại có một bác sĩ lão công ở trên quản, nàng thì càng đừng nghĩ ăn vào.

"Nếu không em ngậm trong miệng chờ kem ấm áp lên, lại mớm cho em ăn?" Diệp Thanh Thành tiến đến bên tai Cố Noãn Phong nói nhỏ, lúc rời đi còn len lén đối với tai của nàng thổi một hơi.

Diệp Thanh Thành trở nên càng phát ra khoan khoái mà hài hước, tính tình cùng Diệp Thanh Thành mà Cố Noãn Phong sau khi sống lại gặp được càng ngày càng phù hợp, kỳ thật Diệp Thanh Thạnh vãn là Diệp Thanh Thành, hắn chưa từng có thay đổi, chỉ là bởi vì nàng lạnh lùng mà giâdu đi tính tình chân thật.

"Anh - -" Cố Noãn Phong giậm chân, cái tên bại hoại này.

Nghĩ đến đã từng đem đầu lưỡi của hắn trở thành kem Haagen Dazs, Cố Noãn Phong mặt lập tức trở nên hồng rực.

Diệp Thanh Thành hồ nghi nhìn xem, lập tức hạ giọng nói: "Hi!, hiện tại không thể loạn tưởng a, nếu không anh không giúp em được." Hai hàng lông mày của hắn chớp chớp, mâu quang thoáng hiện lên vẻ giảo hoạt.

Cố Noãn Phong lạp tức cho hắn một cái đấm nhẹ, người này bây giờ thật xấu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi