LẠI TRẦM LUÂN LẦN NỮA

Cố Noãn Phong thừa dịp Diệp Thanh Thành đang tắm, nàng lấy từ trong hộp đựng dụng cụ may vá ra một cái kim khâu quần áo cầm ở trên tay, len lén mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, nhìn cái hộp bao cao su ở bên trong, nàng nghĩ, hắc hắc, anh thích đeo, hiện tại em liền châm thủng bọn họ.

Lúc ăn cơm mẹ chồng nói cháu gái nhỏ của chú Diệp Thanh Thành đáng yêu thế nào, Cố Noãn Phong hiểu mẹ chồng mặc dù không nói rõ với nàng, nhưng vẫn là hi vọng bọn họ có thể sinh con sớm.

Nhưng mà không phải là do nàng không muốn, mà là Diệp Thanh Thành luôn thích mang thứ đó, sau khi trở lại nàng đột nhiên liền nghĩ ra chủ ý này, nếu như hắn đeo lên là "quả bóng xì hơi" đây? Như vậy không phải là...?

Nhìn cái hộp nàng vừa dùng kim thử châm một chút, nhưng mà không bóc ra thì không nhìn ra đã đạt hiệu quả gì chưa, càng không biết lỗ kim ở nơi nào. Nếu như đâm vào phần trên thì không phải là không có chỗ lợi gì sao? Đúng là nàng phát hiện không xé bao ra căn bản không có biện pháp biết được có thành công hay không.

Còn có nếu như lỗ châm kim quá rõ ràng, Thanh Thành phát hiện thì sao? Cái bao này là lấy từ trong cái hộp đã mở ra, còn cả hộp chưa mở ra kia thì làm sao bây giờ? Thật đúng là các loại rối ren a!

Cố Noãn Phong nghĩ quá chuyên chú, ngay cả đến khi Diệp Thanh Thành từ phòng tắm đi ra rồi đến gần nàng cũng không có phát giác được: "Noãn Phong, đợi lát nữa em đi rửa..."

"Ai u - -" Cố Noãn Phong bị Diệp Thanh Thành đột nhiên lên tiếng làm cho sợ hết hồn, cuống quít đóng kín ngăn kéo, bởi vì khẩn trương nên nàng bị kim đâm vào tay. Nhíu mi tâm lại, nàng nhìn tay mình, đều nói tay đứt ruột xót, thật sự đau quá, trong mắt nhanh chóng lan tràn ra hơi nước.

Còn tưởng rằng hắn tắm rửa sẽ cần rất nhiều thời gian, người này hình như mới vừa tiến vào sao lại đã đi ra vậy?

Diệp Thanh Thành đi ra liền nhìn thấy Cố Noãn Phong thần sắc có chút ảo não ngồi ở trên mặt thảm bên cạnh tủ đầu giường, ngăn kéo mở ra, trên tay hình như cầm bao cao su. Thấy nàng kêu đau, làm cho sự chú ý của hắn toàn bộ tập trung đến trên tay của nàng, cũng không có nghĩ nhiều đến chuyện nàng cầm cái thứ kia đang làm gì: "Noãn Phong, tay của em làm sao vậy."

Đi đến cầm lấy tay của nàng, phát hiện trên đầu ngón tay đã thấm ra máu, bản năng dùng miệng mút: "Chuyện gì xảy ra, tay của em bị đâm vào vật gì đó."

Diệp Thanh Thành nhìn thấy kim trên tay Cố Noãn Phong, liền vội vàng lấy đi, trong lòng hắn thương yêu không dứt: "Lớn như vậy, còn nghịch kim, em xem bị đâm vào tay rồi đây này."

"Ai thích bghichj chám chứ? Còn không phải là do em có chuyện trọng yếu cần làm sao." Cố Noãn Phong móp méo miệng, tức giận trừng mắt hắn, đều là do cái tên vô lại này làm hại.

"Đúng rồi, làm sao anh lại tắm rửa nhanh như vậy?" Nếu như thời gian tắn như bình thường, nàng đã sớm thần không biết quỷ không hay làm xong, rồi rút lui.

"Anh muốn nói cho em biết hôm nay nước áp không cao, em không tắm bằng vòi sen được, nước đã chảy đầy bồn tắm, em hãy tắm rửa đi." Diệp Thanh Thành đem nàng từ trên mặt thảm ôm lấy, "Đi thôi, bảo bối của chúng ta đi tắm rửa nào."

Người này thiệt là, cũng không hỏi nàng có chuyện trọng yếu gì: "Diệp Thanh Thành, anh mau hỏi em xem có chuyện trọng yếu gì đi."

"Được rồi, Noãn Phong, xin hỏi em có chuyện trọng yếu gì mà cần dùng đến kim khâu quần áo?" Diệp Thanh Thành đã ôm Cố Noãn Phong vào phòng tắm, ngoài miệng mặc dù hỏi có vẻ rất nghiêm trang, tay lại không có nhàn rỗi, bắt đầu thoát quần áo ở nhà trên người nàng, dáng vẻ kia tuyệt đối là không quan tâm tới.

"Chán ghét, vừa nghe anh hỏi như vậy em liền biết là anh không muốn biết."

Diệp Thanh Thành nhịn không được cười lên, sau đó cố ý bình ổn lại vẻ mặt, giọng nói thong thả hỏi nàng: "Noãn Phong, xin em nói cho anh biết rốt cuộc có chuyện trọng yếu gì cần em cầm kim khâu quần áo của nhà của chúng ta? Nếu như em không nói cho anh biết, anh nghĩ đêm nay, không, còn có đêm mai cùng với vô số ban đêm về sau anh đều sẽ vì chuyện này mà mất ngủ. Cho nên xin em vì sức khỏe của anh, vì tương lai hạnh phúc của em, nói cho anh biết."

Cố Noãn Phong bày tỏ nàng lúc này hoàn toàn hết chỗ nói rồi, nhìn xem đôi mắt lóe ra nụ cười của hắn, nàng chỉ muốn nhéo hắn một phát.

"Không nói cho anh đúng không, vậy thì chính mình đi tìm đáp án vậy." Diệp Thanh Thành làm bộ phải đi, khi sắp đến cạnh cửa lại xoay người nhìn Cố Noãn Phong đã núp ở bồn tắm màu tràn đầy bọt khí Cố Noãn Phong. Hắn nở một nụ cười xấu xa, đi tới chống tay xuống thành bồn tắm, mâu quang chăm chú nhìn nàng.

"Chán ghét, mau đi ra, không phải anh muốn đi tìm đáp án sao? Vậy sao còn chưa đi? Người ta còn muốn tắm rửa đây." Cố Noãn Phong cố ý xoay người vào bên trong phòng tắm, không để ý tới hắn.

"A - - ha ha - - buông tay..." lòng bàn chân Cố Noãn Phong bị Diệp Thanh Thành đột nhiên nắm vào trong lòng bàn tay. Cảm giác nhột đột nhiên mà đến làm cho nàng không kiềm chế được cười rộ lên, nàng muốn rút về chân, làm gì được hắn lại chỉ cười không chịu buông tay.

Ngón chân của nàng như một đám bánh bao sữa trắng nhỏ, đầu ngón tay tròn tròn non mịn, đáng yêu vô cùng, Diệp Thanh Thành lần lượt hôn lên từng ngón một: "Hiện tại có thể nói cho anh biết nguyên nhân đi."

"Em mạn phép không nói."

"Phải không?" Hắn cũng không vội yêu cầu nàng nói ra, chỉ là đem những đầu ngón chân như bánh bao sữa trắng ngậm vào trong miệng, tinh tế mút cắn, động tác tỉ mẩn thong thả, mặc cho người nào đó ở trong đám bọt bốc lên nhiệt khí giãy giụa cười như thế nào cũng không thể rút ra, hắn vẫn như cũ làm chuyện của hắn, phảng phất nhe không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì của thế giới bên ngoài.

"Diệp Thanh Thành - - cái anh này - - bại hoại - -" đây cũng là một đại cực hình để bức cung biết hay không, Cố Noãn Phong cảm thấy nam nhân ở trước mắt tuyệt đối là tên bại hoại xấu xa.

"Còn có khí lực mắng anh, chính là không nói đúng không?"

Hắn duỗi lưỡi ra bắt đầu thong thả ung dung liếm chân của nàng, không buông tha bất kỳ một chỗ hoa văn nào, thậm chí ngay cả gót chân đều không buông tha.

Cố Noãn Phong bị cảm giác kích thích dị thường từ lòng bàn chân truyền đến làm cho yếu mềm tê dại khó nhịn, muốn không cười căn bản không nhịn được, lại không rút chân bị hắn cầm về, cuối cùng cười đến mức cả bụng đều thấy hơi đau.

Cố Noãn Phong hoàn toàn chịu thua hắn. Nàng vừa ủy khuất vừa ngượng ngùng. Cuối cùng đành đứt quãng nói cho Diệp Thanh Thành, chờ nói đến phần sau, nàng bỏ mặc nước mắt do bật cười mà ra biến thành khóc thút thít để che giấu lúng túng, bất kể là khóc thật hay là khóc giả vờ, tóm lại nước mắt ào ào chảy ròng.

Đương nhiên cuối cùng không thể thiếu lên án cho thêm một câu: "Kỳ thật em chỉ là muốn có thể có một cục cưng giống như anh, nhưng mà anh luôn không đồng ý."

Tròng mắt đen nhánh của Diệp Thanh Thành sáng đến làm cho lòng người rung động, yên lặng nhìn Cố Noãn Phong một lát, bỗng dưng cởi áo ngủ ra nhảy vào bồn tắm đem nàng ôm vào trong lòng.

"Em nha, thật đúng là tiểu đứa ngốc, mình còn giônga như là trẻ con, em nói xem làm sao anh có thể cam lòng cho em bây giờ liền làm mẹ, gánh chịu một cái trách nhiệm quá nặng như vậy đây?" Hắn sủng ái lấy một tay nhẹ nhành vuốt ve lưng của nàng, không ngừng hút khô nước mắt trên mặt Cố Noãn Phong.

"Thanh Thành, anh l teenà bại hoại, chỉ biết khi dễ em."

Ai, Diệp Thanh Thành hạnh phúc thở dài, cắn lỗ tai của nàng thì thầm: "Em không biết mỗi lần anh đều không muốn có cách trở mà ân ái với em đến cỡ nào sao, chẳng lẽ em không biết đeo mũ làm như là mặc áo mưa tắm vòi sen sao..."

Cố Noãn Phong không ngờ Diệp Thanh Thành sẽ nói lời lỗ mãng sắc tình như vậy, xaua hổ cảm thấy hình như những đầu ngón chân vừa rồi bị kích thích lại nhột lên.

"Về phần bắt nạt em, chuyện này không còn cách nào, bởi vì đó là anh yêu em."

******

Cố Noãn Phong được nghỉ đông, Diệp Thanh Thành này thì qua khảo hạch cuối năm, kết toán cũng xong, mỗi ngày mặc dù vẫn tới bệnh viện một chuyến, nhưng thời gian đã tương đối dư dả rất nhiều, có rất nhiều thời gian nhàn nhã để vượt qua thế giới của hai người. Hai người lên kế hoạch qua mùng một tháng giêng sẽ đi du lịch.

Mỗi ngày Cố Noãn Phong đều cùng Diệp Thanh Thành đi làm, có khi tan việc sẽ theo hắn cùng nhau đến club hoặc là đến nhà hàng đi dạo. Hai người thích hưởng thụ niềm vui thú tự mình làm cơm, cho nên cơ bản buổi tối trở lại đều ở trong phòng bếp nhỏ trình diễn màn ấm áp nam nhân xào rau, nữ nhân trợ thủ kiêm quấy rối.

Hai người cười, nháo, đuổi theo, tại trong không khí ấm áp tràn đầy tình yêu hạnh phúc ngọt ngài ăn cơm tối.

Lâm Hiếu Đường không gọi điện thoại cho Lâm Hiếu Quân, mà gọi cho đại Lưu: "Hói đầu, nói cho dã chủng, nếu như hắn muốn đi nhìn nữ nhân yêu mến của hắn lần cuối cùng, vậy thì đi canh giữ ở trên đường đến bệnh viện Nhân Khang, có lẽ còn có thể may mắn nhìn thấy."

Đại Lưu biết rõ Lâm Hiếu Đường sẽ không từ bỏ ý đồ, gần đây tăng thêm nhân thủ, bất kể là an toàn mỗi khi xuất hành, hay là ẩm thực đều hết sức cẩn thận. Đại phu nhân một ngày chưa cùng hắn đi nước Pháp, sớm muộn gì còn phải xảy ra chút chuyện.

Từ ngày đó trông thấy Cố tiểu thư cùng chồng của nàng đi, đại Lưu chưa từng trông thấy Quân thiếu cười nữa, cả người hỗn độn chán chường vô cùng, đối với mọi chuyện xung quanh không thèm quan tâm. Chỉ là đại Lưu không nghĩ tới Lâm Hiếu Đường không đối phó được Lâm Hiếu Quân, đổi sang ra tay với Cố tiểu thư.

Lâm Hiếu Đường âm độc mà đắc ý liếc mắt đến bánh xe đằng sau: "Tiểu Chu, mày chịu trách nhiệm đem nó xử lý sạch sẽ." Hắn chỉ vào một nam nhân vạm vỡ khác, "Tiểu Hoa, đợi tí nữa mày cùng đi với tao xem một màn kịch vui." Sau đó bọn họ lên một chiếc xe màu bạc có rèm che.

Hừ, Lâm Hiếu Quân đồ dã chủng đâng chết này, không phải là ngươi làm giọt nước không lọt để cho ta không tìm được cơ hội ra tay với ngươi sao? Đợi tí nữa nếu không có gì ngoài ý muốn, ta liền có thể làm cho ngươi nếm thử tư vị thống khổ mất đi người yêu.

Diệp Thanh Thành tại ga ra tầng ngầm lấy xe ra, trước khi lên xe không biết tại sao luôn cảm giác thấy dường như hôm nay xe hơi là lạ ở chỗ nào.

Ra khỏi khu chung cư Hoa Kim Đỉnh, chạy một đoạn ngắn, hắn cảm thấy xe hơi lắc lư có phần mạnh, giống như săm lốp bị thiếu hơi, hoài nghi nhìn bảng điều khiển lại thấy biểu hiện bình thường, xuất phát từ cẩn thận, hắn cho rằng nên đi xuống nhìn lại một chút rốt cuộc là lạ ở chỗ nào.

"Thanh Thành, làm sao vậy?" Cố Noãn Phong chú ý thấy Diệp Thanh Thành có vẻ nghiêm trọng.

"Anh cảm thấy hôm nay xe rất quái lạ, em chờ anh một chút, anh đi xuống xem sao."

Diệp Thanh Thành rất nhanh phát hiện bánh xe đằng trước có phần khác biệ với ba bánh xe khác, mặc dù đều cung một loại, nheng mà đây dù sao cũng là xe của hắn, mưc độ cái săm lốp này bị mài mòn ít hơn những cái khác, mà ngay cả tro bụi trên hoa văn cũng ita cực kỳ.

Hắn cúi người quan sát kỹ, lại thấy chỗ ốc vít không có tro bụi. Tuyệt đối có người động tới xe của hắn, nếu như không phải là cẩn thận dừng lại xem, hôm nay nhất định xảy ra tai nạn xe cộ.

Diệp Thanh Thành lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.

"Mẹ, cái tên bác sĩ chết tiệt này không ngờ được lại tinh ý như vậy." Trên ghế lái phụ của chiếc xe màu bạc đằng sau, Lâm Hiếu Đường tức giận lấy tay mạnh đập vào tay vịn, không thể tưởng tượng được bận rộn nửa ngày thế nhưng không có dựa theo kế hoạch phát sinh bể bánh. Hắn thậm chí cùng bọn tiểu Hoa đã tính toán chính xác đến chiếc xe hơi này chạy đến bệnh viện nhân khang cần phải trải qua đường cao tốc sẽ bị nổ bánh.

Bọn họ đi theo chiếc xe này vài ngày, đoạn đường này hắn đều chạy ở tốc độ 115 km/h, bánh xe trước bị nổ với tốc độ như vậy lại không thể thắng gấp, cuối cùng tự nhiên sẽ lật nghiêng, sau đó...

Nhưng là bây giờ đã không có sau đó, hắn điên cuồng la hét với tiểu Hoa chỗ ghế lái: "tao nói mày còn chết ở chỗ này làm gì? Đi trở về."

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi