LẠI TRẦM LUÂN LẦN NỮA

Cố Noãn Phong giống như một con mèo nhỏ nhu thuận ngồi nghiêng dựa vào trong lòng Diệp Thanh Thành, hơi thở thanh mắt của hắn bao phủ nàng, phần yêu chiều bộc lộ ra một cách tự nhiên kia, làm cho trong hơi thở của nàng ngay cả không khí hít vào đều mang hương vị ngọt ngào.

Ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ái mộ quan sát gương mặt có đường nét rõ ràng ở gần kề, lông mi thật dài khẽ rung động, hai tròng mắt hơi nheo lại như chất chứa ngọn lửa nhiệt tình, sống mũi thẳng tắp với độ cong đẹp mắt, khi hôn nàng thỉnh thoảng lại ma sát qua chóp mũi của nàng.

Cố Noãn Phong nhịn không được xoa lên khuôn mặt của hắn, nghịch ngợm lấy ngón tay vuốt ve vành tai cùng mái tóc đen nhánh của hắn. A, cái người nam nhân có thể khiến cho ai đã gặp qua là không quên được này, qua vài năm nữa sẽ thay đổi đến càng thêm thành thục cùng ưu nhã, mà hắn là thuộc về của nàng.

Cố Noãn Phong môi hồng phấn nước nhuận ướt át, như cánh hoa hồng vừa nở rộ trong sự quyến luyến của Diệp Thanh Thành toả ra hương thơm ngọt ngào, Diệp Thanh Thành ở trên cánh môi chà xát, thân thể ở nơi sâu thẳm dâng lên nhiệt lực làm cho trong con ngươi của hắn nhiệt tình càng ngày càng nghiêm trọng. Tay của nàng mềm mại không xương, vuốt ve gây cảm giác tê dại dị thường làm cho thân thể hắn cứng đờ, bỗng dưng trái lương tâm dù không lỡ vẫn đành đẩy nàng ra: "Đi, anh đưa em về nhà."

Nếu như vẫn ở đây, Diệp Thanh Thành thực sợ sẽ bởi vì tiếp tục hôn nàng mà không khống chế được xúc động cuồng nhiệt của mình, nơi nào đó chật vật làm cho hắn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt mê ly lộ ra hơi nước của Cố Noãn Phong, kéo tay của nàng lên, Diệp Thanh Thành từ trong phòng ăn chạy trối chết.

Bên ngoài khách sạn có gió thổi lất phất, nhanh chóng thổi đi luồng nhiệt lực ở trong cơ thể của Diệp Thanh Thành, ngay cả đôi mắt nhiễm tình sắc cũng đã khôi phục tỉnh táo lại.

Cố Noãn Phong với Diệp Thanh Thành tay trong tay cùng nhau đi về phía bãi đỗ xe, nàng làm sao có thể không phát hiện được biến hóa của hắn, đã từng cùng giường chung gối gần hai năm, nàng quen thuộc mỗi một rung động của hắn, cảm giác đột nhiên dâng lên dục niệm này nàng lại làm sao không có, không tự chủ được liền kéo cánh tay của hắn xấu hổ nói: "Thanh Thành, vì cái gì nhất định phải chờ em tốt nghiệp anh mới có thể cưới em đây? Sang năm học thứ ba là em liền đến tuổi kết hôn hợp pháp rồi mà."

"Noãn Phong, anh muốn trong hai năm cố gắng hết sức mình xây dựng cho em một mái nhà yên ổn, quá qua loa, anh sợ sẽ khiến em bị ủy khuất."

"Vậy đến lúc đó anh chuẩn bị dùng cái gì đến để cưới em?" Cố Noãn Phong làm nũng tựa đầu vào trong ngực của hắn, nín thở hỏi.

Diệp Thanh Thành giang hai cánh tay sít sao đem nàng ôm vào trong ngực, phần lực đạo (sức lực) kia phảng phất như muốn đem Cố Noãn Phong hoàn toàn khảm vào trong mình cốt nhục của mình.

"Dùng tấm lòng của anh."

******

Diệp Thanh Thành bởi vì đề tài nghiên cứu nên thời gian ở lại phòng thí nghiệm càng ngày càng nhiều, buổi trưa rất nhiều lần đều là vội vã chăm sóc tốt cho Cố Noãn Phong xong, bữa cơm trưa của mình lại chỉ ăn được vài miếng liền vội vàng đi.

Cố Noãn Phong không muốn hắn trong tình trạng vất vả khổ cực như vậy còn phải bạn tâm đến cơm trưa của mình, kỳ thật thức ăn trong nhà ăn của học viện cũng rất được. Nàng năn nỉ nhiều lần, thậm chí giả vờ cùng hắn tức giận, yêu cầu hắn không cần phải mỗi ngày buổi trưa đều chỉ nhớ kỹ chiếu cố nàng mà bỏ quên chính mình.

Nhưng Diệp Thanh Thành chỉ nhàn nhạt bỏ xuống một câu: "Thời gian tựa như bọt biển trong nước, chỉ cần cố gắng chen lấn, luôn sẽ có. Noãn Phong, nếu như buổi trưa không nhìn thấy em, anh sợ chính mình sẽ điên mất. Sau khi gặp em tâm tình của anh mới tốt, đến lúc nghiên cứu đề tài mới có động lực tiến hành."

Cố Noãn Phong đành ngoan ngoãn tiếp nhận. Sợ hắn sẽ đói bụng là hại thân thể, chỉ cần buổi chiều không có lớp nàng sẽ mang sữa cùng bánh bích quy tự làm cho Diệp Thanh Thành.

Đương nhiên đa số thời điểm, Diệp Thanh Thành phải ở trong phòng thí nghiệm nên không có cách nào ăn được.

Đến khi Diệp Thanh Thành hơi mệt mỏi đi ra khỏi phòng thí nghiệm, những cái bánh bích quy này đã sớm bị Tần Thương bọn họ cướp bóc sạch sẽ. Hắn nhìn xem bộ dáng uỷ khuất của Cố Noãn Phong, luôn chỉ cười nắm chặt tay của nàng nói: "Noãn Phong, chỉ cần trông thấy em, anh đã rất hạnh phúc rồi."

Lời của hắn đương nhiên sẽ rước lấy từng hồi âm thanh nôn mửa, đám người Tần Thương tuyệt đối không thể nghờ tới Diệp Thanh Thành cũng có thiên phú tuyệt hảo như vậy.

Về sau Cố Noãn Phong cũng thông minh ra, làm bánh bích quy nhiều hơn, tính cả phần của đạo sư và những người khác trong phòng thí nghiệm, cứ như vậy, tự nhiên là không ngừng trải qua trà chiều hấp dẫn, đạo sư liền đồng ý cho mọi người mười phút đồng hồ nghỉ giải lao.

Bên ngoài phòng thí nghiệm, Diệp Thanh Thành nhẹ nhàng cầm lên một miếng bánh bích quy, tỉ mỉ nhai kỹ, nhàn nhạt mùi sữa luôn có thể nhai ra hương vị ngọt ngào nồng đậm, hắn lười biếng mỉm cười, dư vị hương vị ngọt đến trong lòng.

"Cảm ơn em Noãn Phong, anh sợ em sẽ làm hư anh."

Hắn tại sao có thể đoạt lời kịch mà mình mới là người phải nói ra, đáng nhẽ phải nói người sẽ bị cưng chiều sinh hư là chính mình mới đúng.

"Noãn Phong, em làm bánh bích quy càng ngày càng ăn ngon."

"Ai bảo là em làm." Cố Noãn Phong vẫn luôn nói là mẹ làm, nàng chỉ là chịu trách nhiệm hỗ trợ.

"Anh biết là em làm, bởi vì ở trong đó có hương vị của em."

Lời này nghe thế nào cũng thấy mập mờ, Cố Noãn Phong mặt không khỏi ửng hồng lên, khiến cho Diệp Thanh Thành nhìn liền chỉ ngây ngốc đắm chìm ở trong đó. Đương nhiên tiêpa theo luôn có người phá hư phong cảnh, đem người nào đó còn đang ngẩn người lôi vào phòng thí nghiệm.

Có mấy lần, Cố Noãn Phong chờ ở ngoài phòng thí nghiệm gặp được Triều Tiên Na cao gầy thanh tú, nghe nói đang trong giai đoạn mắt đi mày lại cùng Chu Tử Khanh, đương nhiên lờ nói không có dinh dưỡng như vậy chỉ có thẻ đến từ Tần Thương miệng rộng.

Đương nhiên Tần Thương miệng rộng là sẽ không quên trêu chọc Cố Noãn Phong, tặng nàng biệt hiệu Bánh muội muội kết nghĩa, từ đó ở viện y học cơ hồ là người người đều biết đến Bánh muội muội kết nghĩa.

Cố Noãn Phong thật muốn xé cái miệng rộng kia của Tần Thương.

******

Đầu hành lang học viện trường luật, khuôn mặt tuấn dật lạnh nhạt của Chu Tử Khanh khó được có chút vui vẻ, hắn cầm trên tay hộp cơm đưa cho Cố Noãn Phong: "Thanh Thành hôm nay bị đạo sư gọi đi có việc, đây là cậu ấy nhờ anh đưa tới. Cầm lấy đi."

"Cảm ơn!" Cố Noãn Phong mới vừa đưa tay nhận lấy, đột nhiên lại bị người đằng sau dùng sức đẩy một chút, tay chưa cầm chắc làm cho hộp cơm rơi xuống đất.

"Ai da, thật ngại quá." Trương Tư Khiết đắc ý liếc mắt nhìn hộp cơm trên mặt đất, nhưng khi nhìn thấy cơm hộp được đóng gói rất kín giúp cho thức ăn bên trong không bị đổ ra, liền sững sờ, "Thật không nghĩ tới còn không bị rơi vỡ tan tành."

Người sáng suốt vừa nhìn liền biết Trương Tư Khiết là cố ý gây chuyện.

Chu Tử Khanh đưa ánh mắt sắc bén nhìn Trương Tư Khiết, lạnh lùng nói với cô ta: "Nhặt lên."

Trương Tư Khiết không vui liếc mắt nhìn Chu Tử Khanh, hình như người đàn ông có bộ dáng không chỗ nào chê này rất quen mắt, trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra ở nơi nào gặp qua, bất quá cho dù bộ dạng khá tốt, đúng là dựa vào cái gì bắt nàng nhặt lên? Không có nghĩ đến Cố Noãn Phong này nhìn thì bình thường, lại rất có duyên với đàn ông.

Trương Tư Khiết tức giận trừng mắt nhìn Cố Noãn Phong, đạp giày cao gót định bỏ đi.

"Nhặt lên." Chu Tử Khanh đưa tay ngăn lại Trương Tư Khiết không cho đi.

Cố Noãn Phong không muốn lớn chuyện, xoay người lại nhặt cơm hộp trên mặt đất.

"Là cô ta làm rơi, phải để tự cô ta nhặt lên." Chu Tử Khanh thanh âm lạnh nhạt như băng. Cố Noãn Phong biết rõ Chu Tử Khanh là người mặt lạnh ít lời, nhưng âm thanh đanh thép lạnh lẽo như vậy thì chưa từng nghe qua.

"Anh bắt tôi phải nhặt lên? Không phải là lỗ tai tôi có vấn đề nghe nhầm đấy chứ?" Trương Tư Khiết cảm thấy Chu Tử Khanh như là đang nói chuyện cười, không chỉ không định nhặt lên, ngược lại còn cố ý lấy chân đá hộp cơm một chút.

"Được lắm." Ánh mắt sắc bén của Chu Tử Khanh bên trong chứa hơi thở bén nhọn, hắn rút di động trong túi quần ra, bấm số sau đó từng chữ từng câu nói: "Mã hiệu trưởng, nếu như ông có rảnh hãy tới khu năm nhất trường luật một chuyến."

Trong khi Trương Tư Khiết cùng mấy người đang vây xem giật mình, Chu Tử Khanh dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người, ưu nhã khép lại điện thoại di động.

Mà lúc này trong đám người đã có người nhận ra hắn, một trong ba cây đại thụ nổi tiếng của viện y học đại học Tân Thành- Chu Tử Khanh, đại công tử của Thị trưởng Tân Thành. rong tiếng hút không khí, Trương Tư Khiết còn chưa kịp đợi Mã hiệu trưởng đến cả người liền trợn tròn mắt.

Đây là lần đầu tiên cũng là một lần duy nhất Cố Noãn Phong trông thấy Chu Tử Khanh "Ỷ thế hiếp người".

Tình trạng Trương Tư Khiết về sau có chút thảm hại, xử phạt với lỗi lớn, trong hồ sơ có một vết nhơ vĩnh viễn lau không đi. Về phần cô ta phải nhặt hộp cơm lên và hướng Cố Noãn Phong xin lỗi một chút ngược lại đều là chuyện nhỏ.

Cuối tuần, Trương Tư Khiết sau khi tạm biệt mấy người bạn gái thân thiết, gần về đến nhà thì bị Lâm Hiếu Quân chặn lại.

Trương Tư Khiết lúc đầu nhìn thấy Lâm Hiếu Quân thì còn mừng rỡ, bởi vì hắn đi ra ngoài nghiên cứu thực tế, nàng đã thật lâu không có gặp hắn ở trường: "Hiếu Quân, anh đã đi nghiên cứu thực tế xong rồi sao?"

"Nếu như chưa xong, tôi còn không biết chuyện tốt mà cô đã làm. Không phải là bảo cô cách xa cô ấy ra sao? Tại sao không nghe lời đây?" Lâm Hiếu Quân không chút thương hương tiếc ngọc nào nắm lấy mái tóc dài của Trương Tư Khiết, "Chuyện giữa tôi và cô không liên quan gì đến cô ấy cả. "

"Thả tôi ra, đau." Lâm Hiếu Quân lực tay rất lớn, khiến cho Trương Tư Khiết đau đến nhíu mày.

"Đau là để cho cô nhớ lâu một chút." Trong mắt Lâm Hiếu Quân toàn là lương bạc âm ngoan.

"Anh cho rằng làm như vậy cô ta sẽ cảm kích sao? Trong mắt của cô ta căn bản không có anh." Trương Tư Khiết ghen ghét phản kích.

"Đây là chuyện của tôi." Trong mắt của cô ấy không có mình, nhưng trong mắt của tôi có cô ấy.

Trương Tư Khiết xoa chỗ da đầu suýt nữa bị kéo rách ra, phẫn hận oán độc nhìn bóng lưng của Lâm Hiếu Quân. Tôi sẽ khiến cho các người phải hối hận.

******

"Cố Noãn Phong, đã lâu không gặp, đôi mắt lóe sáng, sắc mặt hồng hào, xem ra dạo này em sống khá tốt." Lâm Hiếu Quân cầm trên tay một cành hoa hồng, vô cùng yêu nghiệt nhìn chăm chú vào Cố Noãn Phong.

"Rất muốn tặng cho nữ sinh mình thích một bó hoa hồng to, nhưng là bây giờ tiền phụ cấp đạo sư phát cho có hạn, anh lại không muốn dùng tiền trong nhà. Cho nên tước tiên chỉ có thể tặng em một cành hồng, toàn tâm toàn ý, chờ dau này nếu em thích, anh sẽ ngày ngày tặng em một bó." Trên gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân của hắn chứa đựng nụ cười tà mị, con ngươi đen sáng lập lòe kinh tâm động phách.

"Học trưởng, đem hoa tặng cho người anh nên tặng đi, tôi đã có bạn trai." Cố Noãn Phong từ chối hoa hồng hắn tặng.

"Anh biết rõ, nhưng em không thể ngăn cấm anh thích em, cũng giống như anh không thể ngăn cản em chán ghét anh. Hơn nữa em chưa gả anh chưa cưới, tương lai còn dài, ai cũng không thể nói trước điều gì không phải sao." Lâm Hiếu Quân không cho nàng cự tuyệt mà đem hoa cố nhét vào trên tay của nàng.

"Hoa cũng đã tặng, vậy thì gặp lại sau. Noãn Phong, kỳ thật chán ghét cũng là một loại tình cảm."

Cố Noãn Phong để mặc hoa hồng rơi lả tả trên mặt đất, lời nói chói tai của hắn lọt vào trong tai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi