LÀM CHO TỔNG TÀI KHÓC THÚT THÍT MÀ KHÔNG CHO AI BIẾT PHƯƠNG PHÁP

   Không thể phủ nhận Thời Sở Yêu hiện tại đứng trước màn ảnh rất lóa mắt, Âm Mật Vi đứng sau camera, nhìn Thời Sở Yêu cười đến xán lạn, trong chớp mắt thậm chí quên mất Thời Sở Yêu đã từng làm ra sự việc khiến người ta tức giận như vậy. Người phụ nữ này dường như có một điểm thu hút người khác, dù chỉ là giơ tay hay nhấc chân, một cái nhăn mày hay một nụ cười cũng có thể khiến đối phương thần hồn điên đảo.

   "Âm tổng, xin chào, có thể hỏi suy nghĩ của ngài về diễn viên chính Thời Sở Yêu?" Đột nhiên một âm thanh vang lên, kéo Âm Mật Vi khỏi cơn thất thần, tiếp theo đó là một nữ phóng viên giơ microphone trước mặt nàng. Âm Mật Vi ngẩn người, Triển Nhan tiến lên phía trước nói: "Xin lỗi, Âm tổng hôm nay không tiếp nhận phỏng vấn."

   Nhưng nữ phóng viên kia không dễ gì buông tha, tiếp tục hướng Âm Mật Vi nói: "Thời tiểu thư và Anh Lan hôm nay tuôn ra vô số chuyện xấu như vậy, Âm tổng không có lời nào để nói sao? Lát nữa ở buổi họp báo có thể thông báo chút tin tức không?"


   Âm Mật Vi nhìn nữ phóng viên, khẽ mỉm cười nói: "Cô là phóng viên của báo văn nghệ, tất nhiên phải biết Anh Lan trước giờ không nhắc lại chuyện cũ, đặc biệt là chuyện xấu, tại các hội nghị lớn. Thật xin lỗi."

   Âm Mật Vi nói xong liền tránh ra, nghi thức khởi động bấm máy chính thức chấm dứt. Âm Mật Vi không chú ý đến tin nhắn không đầu không đuôi kia của Thời Sở Yêu, hiện nay cả thế giới đều đang nghe ngóng chuyện xấu của Thời Sở Yêu và Lý Minh, chỉ sợ bây giờ tất cả các nhà truyền thông đều trông mong phản ứng của lão bản tập đoàn Anh Lan sẽ ra tay như thế nào. Đối với người trong ngành giải trí thứ thu hút họ vốn dĩ không phải thực lực hay hành động, thậm chí tài năng hay nhan sắc cũng như gió thoảng mây trôi, chỉ có chuyện xấu mới gây hấp dẫn người ta, đây đối với nghệ sĩ là tốt nhất, bất quá thủ đoạn có hơi tiêu cực, đối với Âm Mật Vi mà nói trước giờ nàng vẫn luôn khinh thường kiểu thủ đoạn này.


   "Bảo em chờ tôi một chút khó như vậy à?" Thời Sở Yêu trở lại phòng nghỉ mới phát hiện ra Âm Mật Vi đã chuẩn bị đi, nàng đang phân phó cho Triển Nhan đi lấy xe.

   "Thời tiểu thư, lịch trình mỗi ngày của chị đã có người đại diện Khương Phàm chịu trách nhiệm." Âm Mật Vi ngồi trên ghế, một tay gác lên thành ghế, một tay thoải mái gác lên đầu gối, trước mặt là tách trà hoa lài vừa uống xong."Chị đi đâu, ở nơi nào, đầu tiên phải báo cáo với Khương Phàm. Nếu chỉ có vậy mà làm không được, tôi thấy chị nên xem xét lại có nên kí kết với Anh Lan hay không."

   Thời Sở Yêu đi tới, đỡ đầu gối Âm Mật Vi, cúi người nhìn vào mắt nàng thật sâu. "Ý của em là, hủy hợp đồng cũng không sao?"

   Âm Mật Vi đón ánh mắt Thời Sở Yêu, từ chối cho ý kiến, im lặng.

   Thời Sở Yêu mỉm cười, hay tay đang chống lấy đầu gối Âm Mật Vi dùng thêm chút lực. "Âm Mật Vi tiểu thư, lúc trước tôi là vì em mới giới thiệu Đào San Hô, người hao tổn tâm tư giúp em làm cầu nối là ai, vì hợp đồng của Anh Lan mà từ chối lời đề nghị của Dương Thấm Ngư là ai? Còn nữa..."


   Thời Sở Yêu nhìn chằm chằm vào mắt Âm Mật Vi, bình tĩnh nói: "Đã ước định tỷ suất người xem nhất định sẽ phá 17%, em đã quên?"

   Âm Mật Vi vẫn bất động, thản nhiên nói: "Tôi đại diện Anh Lan nói lời cảm ơn với chị, nhưng trả giá không có nghĩa là chị có thể không tuân thủ luật lệ của Anh Lan, với lại..."

   Lời còn chưa dứt, ánh đèn trong phòng nghỉ đã vụt tắt, tuy rằng sắp tới giữa trưa nhưng phòng nghỉ này cũng chỉ là phòng đạo cụ được tạm thời cải tạo, bên cửa sổ đầy những tủ chứa đạo cụ đồ dùng, phía sau bức màn là vài cây giá đỡ, nhiều đồ vật che chắn nên căn phòng chỉ hắt vào ánh sáng mờ mờ.

   Đèn tắt phụt đi, giống như từ ban ngày đến hoàng hôn chỉ trong chớp mắt.

   Đồng thời ngoài cửa sổ âm nhạc đang phát ra trên bãi cỏ cũng im bặt, chỉ nghe có người cầm loa phóng thanh hét: "Ai đó đến phòng điện áp xem đi, tạm thời lấy máy phát điện ra...Đừng đụng vào ổ điện!"
   Bên ngoài tràn ngập tiếng huyên náo cùng bên trong phòng yên tĩnh tạo nên sự tương phản rõ rệt, Thời Sở Yêu nhìn ra ngoài cửa sổ cười cười, hướng Âm Mật Vi nói: "Mất điện thật đúng lúc."

   Âm Mật Vi không để ý Thời Sở Yêu, đứng lên: "Tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nói."

   "Đồ của em để quên." Thời Sở Yêu giơ tay lên, trong đó là chiếc hộp nhỏ.

   Âm Mật Vi nhận lấy, mở hộp ra, bên trong là dây chuyền của nàng, kì quái, không phải trước đó vừa nhìn thấy Thời Sở Yêu đưa cho Diệp Thanh Dục sao?

   Bất quá Âm Mật Vi cũng không muốn so đo nhiều lời, nàng đeo sợi dây chuyền của mình lên, nhàn nhạt nói một tiếng cảm ơn, quay người bước về phía cửa trước, Thời Sở Yêu ôm khuỷu tay nhìn bóng lưng Âm Mật Vi rời đi, không nói một lời.

   Âm Mật Vi đi đến cửa, không ngờ cái giá móc đồ cũ vô tình đưa ra, một nửa cây giá đỡ lẻ loi trơ trọi nằm đó, Âm Mật Vi nghiêng đầu né tránh, nhưng móc gỗ đã móc vào dây chuyền của nàng.
   Âm Mật Vi đưa tay ra gỡ, nhưng làm sao cũng không thể gỡ được.

   Âm Mật Vi liền đứng tại chỗ không động đậy.

   Hiện tại ở trong phòng chỉ có nàng và Thời Sở Yêu, chẳng lẽ phải xuống nước cầu xin Thời Sở Yêu giúp sao?

   "Âm tiểu thư, cần tôi giúp không?" Thời Sở Yêu đi tới, nhìn Âm Mật Vi.

   Âm Mật Vi liếc nhìn Thời Sở Yêu, cuối cùng gật đầu: "Giúp tôi cởi bỏ."

   Thời Sở Yêu lạnh lùng cười, mặc dù sau khi kí kết với Anh Lan mới coi như một lần nữa có nhận thức mới về Âm Mật Vi, thế nhưng người này từ trước đến giờ vẫn như vậy không có gì khác nhau, trước mặt người khác phán đoán giá trị của người ta rồi lôi kéo, lợi dụng xong liền vứt sang một bên không thèm để ý. Cũng giống như một giây trước có thể ghi tên nàng vào danh sách nhân vật chính, một giây sau liền có thể tùy tiện tìm vài lí do xóa đi.
   Nàng ở trong suy nghĩ của Âm Mật Vi, chính là loại người muốn gọi tới thì tới muốn đuổi đi thì đi sao?

   Thời Sở Yêu đi đến, nặng nề đóng cánh cửa lại.

   Hiện tại bởi vì mất điện mà bên ngoài rất hỗn loạn nên không có ai chú ý đến phòng nghỉ ở một góc này, Thời Sở Yêu cảm thấy lúc trước nàng muốn căn phòng có phong cảnh đẹp này là vô cùng sáng suốt.

   Ví dụ như, nàng có thể cứ như vậy mà bỏ mặc Âm Mật Vi bị kẹt dây chuyền, cũng không có ai để ý.

   "Thời tiểu thư, chị không định giúp tôi tháo?" Âm Mật Vi kéo nhẹ sợi dây chuyền một chút, sau lưng là giá treo mũ cồng kềnh, móc cài dây chuyền ở ngay đầu gút khiến Âm Mật Vi không có cách nào tự tháo gỡ.

   Thời Sở Yêu mỉm cười bước đến trước mặt Âm Mật Vi, ung dung ngắm nhìn bộ dáng của nàng lúc này: "Cho dù hôm nay tôi giúp em tháo sợi dây chuyền này ra, sau này em vẫn sẽ dùng những tội danh khác áp đặt lên người tôi, vậy tôi phải làm sao mới được đây?"
   Còn ở đây muốn nàng hủy hợp đồng? Âm Mật Vi điên rồi, nhất định là không biết mình đang nói gì. Chẳng lẽ Âm Mật Vi cho rằng nàng vẫn giống như hai năm trước, là một Thời Sở Yêu tay trói gà không chặt chỉ có thể giương mắt nhìn người khác đánh bại mình hay sao? Hay là phải chờ đến lúc đã hủy hợp đồng mới biết thế giới đã sụp đổ?

   Âm Mật Vi quả thực là quá coi thường nàng.

   Thời Sở Yêu đè nén lửa giận trong lòng, mỉm cười nhìn Âm Mật Vi: "Âm tổng, không phải em còn thư ký yêu quý Triển Nhan sao, còn có phụ tá của em, bất kì một nhân viên nào của Anh Lan em cũng có thể cầu xin giúp đỡ, hiện tại em cũng có thể cầu xin sự giúp đỡ của họ mà?"

   "Ý chị là gì?" Âm Mật Vi nhìn chằm chằm Thời Sở Yêu, đột nhiên cảm giác cô bây giờ giống hệt một ác ma vừa chui ra từ địa ngục.
   Thời Sở Yêu nghiêng đầu, ghé vào tai Âm Mật Vi khẽ nói: "Cầu xin tôi, cầu xin tôi giúp em tháo bỏ."

   Âm Mật Vi sững sờ, lập tức phản ứng lại, đối với điều kiện của Thời Sở Yêu nghĩ cũng không thèm nghĩ, quay đầu đi chỗ khác không nhìn cô.

   Nàng làm sao có thể mở miệng cầu xin Thời Sở Yêu được đây?

   Thời Sở Yêu nâng cằm Âm Mật Vi, giữ chặt: "Em có biết là em đã phạm rất nhiều sai lầm không?"

    Âm Mật Vi giãy giụa một chút: "Chị cho rằng chị làm cái gì cũng đúng sao?"

    Thời Sở Yêu nói: "Có lẽ không có nhiều đến như vậy, nhưng ít ra tôi đúng nhiều hơn em một chút."

   Âm Mật Vi lạnh lùng cười: "Đúng không? Vậy chuyện của chị và Lý Minh, cũng thuộc về phần "đúng nhiều hơn một chút" kia?"

   Âm Mật Vi biểu lộ thái độ rất lạnh nhạt, giống như đang không cùng nàng nói về một sự kiện, Thời Sở Yêu lập tức cấu tay Âm Mật Vi, nghiêng đầu cắn môi Âm Mật Vi, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc đau đớn của nàng, mùi máu bật ra tanh nồng cả khoang miệng.
   Có lẽ cắn nát bờ môi Âm Mật Vi, nàng mới biết mình nói sai chỗ nào.

   Thời Sở Yêu rời khỏi Âm Mật Vi, khẽ liếm lên vết máu, lại nhìn lên Âm Mật Vi, môi dưới bị cô cắn đỏ tươi màu máu làm màu son của nàng nổi bật lên, trông đặc biệt diêm dúa.

   "Âm Mật Vi tiểu thư, hóa ra máu của em rất ấm." (máu không ấm không lẽ lạnh má(;¬_¬) )

   Âm Mật Vi cau mày, chịu đựng khóe môi đau nhức: "Cái gì?"

   "Tôi cứ nghĩ em rất lạnh lùng, so với khối băng cũng không khác gì, lạnh đến không có lương tâm." Thời Sở Yêu nói, một mặt thưởng thức biểu cảm khuôn mặt Âm Mật Vi, không, hẳn là nhan sắc của nàng, Âm Mật Vi vốn dĩ xinh đẹp ưu nhã, hiện tại có hơi chút lộn xộn lại càng làm cho người ta cảm thấy hút hồn.

   Thời Sở Yêu lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng chật vật như vậy của Âm Mật Vi, đột nhiên cảm thấy ghét bỏ chồng nàng, hắn nhất định đã từng nhìn thấy đủ mọi bộ dạng của nàng, các loại tâm tình, bất kể là hỉ nộ ái ố, tổn thương đau buồn hay vui vẻ cao hứng, chẳng qua là cô chưa từng chứng kiến qua mà thôi.
   Cô chẳng qua là muốn Âm Mật Vi khóc mà thôi, chỉ là khóc thôi, sao đến tận bây giờ vẫn chưa được nhìn thấy?

   Âm Mật Vi lạnh lùng nói: "Chị đánh giá tôi như vậy, cũng không tự nhìn lại bản thân một chút xem mình là loại người gì?"

   Thời Sở Yêu nhẹ nhàng cười: "Ít nhất tôi yêu ghét rõ ràng, biết rõ cái gì nên yêu, cái gì nên hận, hiểu rõ tri ân đồ báo (có ơn tất báo), cũng biết ăn miếng trả miếng, mà Âm Mật Vi tiểu thư em thì sao? Đã tiếp nhận sự trợ giúp của tôi, lại thản nhiên vứt bỏ tôi."

   Âm Mật Vi cắn răng: "Tôi vứt bỏ chị?"

   Thời Sở Yêu nghe Âm Mật Vi nói vậy, không hiểu sao chợt nhớ tới năm đó sau khi hủy hợp đồng cùng Anh Lan đã từng lâm vào khốn cùng đến mức trở thành người dưng qua đường, nếu không phải nàng kiên trì đến lúc này, không biết bây giờ sẽ còn thảm như thế nào.
   Những thứ này cô đều khắc sâu trong lòng, chờ đến ngày trả thù, nhưng đối với Âm Mật Vi mà nói đây chẳng qua chỉ là một quyết định nhỏ đưa ra trong chớp mắt, Âm Mật Vi làm sao biết rõ những tổn thương cùng tổn thất nàng đã gây ra cho cô lớn đến nhường nào?

   Âm Mật Vi không biết, tất nhiên Thời Sở Yêu cũng không vội nói rõ cho nàng biết, cô chỉ đòi lại gấp bội.

   Thời Sở Yêu cởi khăn quàng cổ, đi đến sau lưng Âm Mật Vi, cột hai tay nàng vào giá treo mũ, lúc này mới đi đến trước mặt Âm Mật Vi, khẽ mỉm cười: "Âm Mật Vi tiểu thư, em không biết tri ân đồ báo (có ơn tất báo) sao? Tôi vì Anh Lan làm nhiều chuyện như vậy, ít nhất là sau khi quay xong bộ phim lần này Anh Lan cũng sẽ lên một tầm cao mới, chẳng lẽ em không cảm thấy có chút áy náy nào với tôi à?"
   Âm Mật Vi biết Thời Sở Yêu nói đúng, nhưng nàng lại không tự chủ nghĩ đến Thời Sở Yêu từ lâu đã tự ý tham dự vào chuyện gia đình nàng, lúc này Thời Sở Yêu bày ra bộ dạng có thù tất báo, Âm Mật Vi trong phút chốc thậm chí hoài nghi có phải nàng nhìn lầm, có lẽ Thời Sở Yêu không phải là loại người kia?

   Nhưng lý trí Âm Mật Vi nhắc nhở, khả năng đấy là không thể nào.

   Âm Mật Vi bỗng nhiên ý thức được vứt bỏ mà Thời Sở Yêu đang nói có lẽ là lần đầu tiên gặp cô, liền chôn xuống mối nghi ngờ.

   Nàng có thể hợp tác với Thời Sở Yêu với lợi ích lớn phù hợp nhất với Anh Lan, cũng như hợp tác với bất kì nghệ sĩ nào khác, nhưng đó nhất định là một cuộc giao dịch một đi không trở lại, vậy mà ở đây nàng lại hủy hợp đồng với Thời Sở Yêu lúc cô ấy đang nổi tiếng nhất, nàng không chút do dự vứt bỏ Thời Sở Yêu, cho nên giữa nàng và Thời Sở Yêu tồn tại rất nhiều khúc mắc.
   Mặc dù những khúc mắc này, tính đến hiện tại, vẫn đang chôn vùi trong lòng nàng.

___________________________________________

Hi các bạn độc giả, vì đây là lần đầu tiên mình edit một bộ truyện, vô cùng hoan nghênh các bạn độc giả khó tính vào bắt lỗi để mình rút kinh nghiệm cho chất lượng những bộ truyện sau này nhé. (≧▽≦)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi