Hiên Viên Mặc cũng đã chuẩn bị từ trước, giữa lồng ngực hắn có một hạt chân trâu đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Năm đó Hiên Viên Hoàng Đế trảm yêu trừ ma, để lại vô số bảo bối, trong đó ngoại trừ bảo kiếm Hiên Viên thì Bạo Hồn Châu chính là thứ mà Ma tộc kiêng kị nhất.
Nó chẳng khác gì vũ khí hạt nhân ở nhân gian, một khi Bạo Hồn Châu nổ thì hơn phân nửa Ma giới sẽ chịu liện lụy, cho dù là Ma Quân, nếu ở khoảng cách gần như vậy cũng sẽ bị trọng thương.
Hiên Viên Mặc không tiếc bất cứ giá nào, một khi nuốt Bạo Hồn Châu, thì hắn sẽ không thể vào được cõi luân hồi, vĩnh viễn trở thành cô hồn dã quỷ.
"Ngươi thật đúng là buồn cười!"
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Ma Quân cười lạnh, chặt chẽ ôm Tịch Liễu vào ngực, thị uy: "Bản tôn chính là cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng, mà ngươi, bất quá chỉ là một cô hồn dã quỷ, dựa vào đâu mà nói bản tôn lợi dụng?"
Nụ cười trào phúng ấy như một lưỡi dao sắc bén vô hình cắt ngang tim Hiên Viên Mặc.
Hắn nắm chặt tay, hai đầu lông mày lộ ra tia hàn ý lạnh lẽo.
Rõ ràng hắn chỉ là ma quỷ, nhưng khí thế lại không kém Ma Quân chút nào.
Hắn không thèm để ý tới Ma Quân, đôi mắt như chim ưng dán chặt lên người Tịch Liễu.
Hắn chưa quên mục đích của hắn, ngữ khí nhu hòa phảng phất như đang dỗ trẻ con: "Ta là Mặc ca ca của nàng, nàng từng nói, người nàng yêu là ta, vẫn luôn là ta."
"Nương tử, chúng ta đi, đừng để ý tới hắn."
Ma Quân lôi kéo Tịch Liễu vào nhà, nàng không có phản kháng, chỉ ngước mắt lên nhìn hai người, thanh âm có chút áy náy: "Ta không nhớ rõ, thật xin lỗi."
Nàng quên rồi! Đối với tình cảm của hắn, nàng chỉ nói không nhớ rõ, nàng còn nói xin lỗi.
Hiên Viên Mặc cắn chặt răng, phẫn uất đến phát điên.
Hiên Viên Mặc thậm chí còn quỳ rạp xuống đất, giờ khắc này hắn giống như một vị tướng quân chiến bại, bóng lưng cô đơn trong đêm tối thật khiến người ta chua xót.
Ma Quân ra khỏi phòng, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, hắn bị Tịch Liễu đuổi ra đây.
Nàng nói là tâm loạn, muốn ở lại một mình.
Điên mất! Hắn còn nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc, vậy mà lại bị Hiên Viên Mặc quấy nhiễu rồi, thật hận không thể băm hắn ta ra thành trăm mảnh.
Đứng trước mặt Hiên Viên Mặc, Ma Quân cao cao tại thượng hạ lệnh: "Cút!"
Hiên Viên Mặc đứng dậy, hai người mặt đối mặt.
Hiên Viên Mặc cất giọng: "Ma Quân kiến thức sâu rộng, ngươi cũng biết ngươi không thể đuổi ta đi." Thanh âm tuy không lớn, nhưng trong lời nói lại thể hiện rõ sự uy hiếp.
Ma Quân nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho nên ngươi muốn dùng hồn lực để báo thù cho tộc Hiên Viên?"
"Cái bổn tọa muốn chính là Tịch Liễu!"
Ngữ khí Hiên Viên Mặc kiên định, không đạt được mục đích nhất định hắn sẽ không bỏ qua.
Mặc dù nàng đã mất trí nhớ nhưng hắn vẫn muốn!
Ma Quân cười lạnh, thần sắc tràn đầy trào phúng: "Hiện giờ người nàng yêu là bản tôn, ngươi thức thời thì nên buông tay, nàng đi theo một cô hồn dã quỷ như ngươi sẽ phải chịu vô số khổ cực."
"Nàng yêu ngươi thì sẽ không trở về tìm bổn tọa."
Hiên Viên Mặc một bước cũng không nhường, trong đầu hiện ra cành ngày ấy Tịch Liễu bị đạp đến chết đi sống lại nhưng vẫn liều mạng hô: "Ta chưa từng yêu hắn."
Nàng không yêu Ma Quân! Hiện tại sở dĩ như vậy là vì nàng mất ký ức, đó căn bản không phải là lựa chọn thật sự của nàng.
Bị đâm trong uy hiếp, thần sắc Ma Quân âm trầm đến đáng sợ, gân xanh hắn nổi lên, hắn muốn gào thét lại sợ Tịch Liễu nghe được nên chỉ đành khàn giọng nói: "Ngươi đừng tưởng rằng trong cơ thể ngươi có Bạo Hồn Châu thì bản tôn sẽ sợ ngươi."
"Tóm lại bổn tọa không đạt mục đích sẽ không bỏ qua!"
Hiên Viên Mặc ngẩng cao đầu, khí thế hoàn toàn ngăn chặn Ma Quân.
Ma Quân có thể không sợ, Hiên Viên Mặc thì càng không sợ, đến thời điểm này hắn đã quyết tâm cá chết lưới rách, chỉ khổ cho những ma quỷ vô tội ở ma giới thôi.