LÀM DÂU NHÀ GIÀU

Một tháng sau...

Một buổi sớm ban mai với những tia nắng nhè nhẹ, bình minh ló rạng hoà cùng không khí trong lành bao phủ lên đất trời tạo cho mỗi người một cảm giác yên ả đến lạ. Trong biệt thự Trần Gia, những khóm hoa trong sân vườn đua nhau khoe sắc, trên những cành lá nhỏ vẫn còn đọng lại những hạt sương long lanh như những viên ngọc trai lấp lánh.Gió thổi khẽ bay chiếc đèn lồng đỏ rung rinh theo từng cơn gió. Ngoài ô cửa sổ, tiếng chim kêu lích chích, bên trong căn phòng hai người trên chiếc giường trắng vẫn quấn quýt không rời, bất chợt chiếc bụng cô nhô cao một chút, cô giật mình tỉnh dậy cúi xuống nhìn chiếc bụng đã tròn tròn như quả bóng mà cười nhẹ.

- Tiểu thử thối đã dậy sớm để quậy mẹ đây mà.

Gia Minh mắt nhắm mắt mở lên tiếng, giọng nói vẫn còn có chút ngái ngủ..

- Em vừa bảo gì vậy vợ?

- Gia Minh...anh xem này, thằng nhỏ đã dậy sớm tập thể dục trong bụng em luôn này.

Gia Minh bừng tỉnh, hai mắt to tròn nhìn xuống chiếc bụng cô đang nhô lên nhô xuống từng hồi. Ngay sau đó anh liền nở ra nụ cười đầy hạnh phúc.

- Con trai của ba! Chúc con ngày mới đầy yêu thương.

- Chắc là con trai của ba biết hôm nay được về bà ngoại chơi nên dậy sớm tập thể dục một chút đây mà.

Anh cười đáp lại:

- Con trai bố Minh mà lại.

- Á mà mấy giờ thì bắt đầu đi hả anh.

- Ăn sáng xong rồi vợ chồng mình đi luôn nhé.

- Việc công ty anh sắp xếp ổn chưa? Liệu vắng mặt được mấy ngày không?

- Được mà. Em yên tâm nhé, mấy ngày anh vắng mặt đã có ba lo liệu rồi.

- Vậy em phải dậy thay đồ đã.

Anh mỉm cười véo nhẹ chiếc má cô rồi hôn lên trán cô nụ hôn nhè nhẹ. mỗi sớm mai khi thức dậy, anh đều gửi cho cô một chút yêu thương, một chút ấm áp và một chút ngọt ngào!!!

Lúc hai người bước xuống dưới lầu, bà nội đã chuẩn bị sẵn những món quà như khăn lụa, vải tơ tằm, Yến sào, rượu vang và một số món quà có giá trị khác.

- Hai đứa lại đây xem này, còn thiếu gì nữa không nhỉ?

Cô tròn xoe mắt nhìn những món quà trên bàn được xếp ngay ngắn thẳng hàng rồi thốt lên:

- Chèn ơi... bà nội...bà chuẩn bị gì mà nhiều dữ vậy?

- Con bé này. Mấy khi mới về quê chơi một lần, phải có chút quà kính biếu ba mẹ và cô dì chú bác chứ.

- Con nghĩ không cần nhiều vậy đâu bà nội.

- Ơ hay. Bà chuẩn bị cả rồi, nếu không mang về dưới đó thì mang đi đâu thì mang.

Gia Minh cười nhẹ tiến tới bóp lấy hai bả vai bà, chần chậm nói:

- Bà nội nói phải đấy. Lâu lâu mới về quê một lần cơ mà.

Gia Minh nháy mắt với cô, cô mỉm cười nói.

- Dạ. Vậy con cảm ơn bà nội nhiều ạ.

- Đây là tấm lụa tơ tằm, ta nghĩ mẹ cháu sẽ thích món quà này. Còn đây là chai rượu vang lâu năm để tặng ba cháu. Cậu cu Tý ta không biết mua gì nên mua một số đồ ngon để cậu ăn cho mau lớn.

- Dạ bà nội.

- Thôi hai đứa ra ăn sáng đi rồi xuôi dưới đó cho sớm.

Cô với Gia Minh đang ăn sáng thì út Liên xách tới một túi đồ đi tới.

- Chị dâu.. em có ít quà muốn gửi biếu hai bác dưới quê. Chị cầm dùm em nhé.

- Ôi. Thím lại còn chuẩn bị quà cáp nữa.

- Có gì đâu chị. Vậy anh chị ăn sáng đi, em lên phòng xem bố con bé Su dậy chưa.

- Được rồi. Cảm ơn thím nha.

- Dạ.

Út Liên đi khỏi, Gia Minh bật cười.

- Anh cười gì á?

- Tự nhiên anh nghĩ kể ra vợ anh cũng giỏi, thay đổi được cả út Liên.

- Thực ra bản chất thím ấy cũng tốt, có điều sự đố kỵ khiến thím ấy trở nên xấu xa một thời gian.. rồi sau cùng bản chất tốt đẹp vẫn tốt đẹp đó thôi. Em là em sợ những người xấu tính bẩm sinh rồi ấy.

- Hẳn là xấu bẩm sinh?

- Chẳng vậy. Xấu mãi không thay đổi thì chẳng là xấu bẩm sinh. Như An Nhã ấy... ấy mà em nói mới nhớ.. dạo này hình như không thấy cô ấy kêu gào nữa nhỉ anh?

Gia Minh gật đầu.

- Bây giờ Gia Long công việc bên đó đã ổn định. Nghe biểu mẹ ba mấy bữa nữa sẽ sang đó thăm chú ấy. Nếu như anh không nhầm thì tháng sau chú ấy sẽ trở về làm nốt thủ tục ly hôn với An Nhã. Khi đó Trần Gia chúng ta sẽ trả lại tự do cho cô ấy.

- Như vậy cũng tốt, để mỗi người có một cuộc sống ổn định hơn.. Mà từ hôm đó đến nay anh còn nằm mơ gặp mẹ nữa không?

- Anh không. Có đúng cái hôm cả hai chúng ta đều nằm mơ thấy mẹ đến chào vợ chồng mình thôi. Có lẽ mẹ đã được siêu thoát và chuẩn bị sống ở mộkiếp khác rồi.

Cô mỉm cười nắm lấy tay anh như một lời động viên nhỏ.

- Cuối cùng tâm nguyện của mẹ đã được hoàn thành và mẹ có thể yên tâm an nghỉ. Con dao dưới huyệt đã được lấy khỏi, từ nay mẹ sẽ không còn đau đớn nữa.

Gia Minh gật đầu nói.

- Anh tâm đắc với một câu nói của thầy sư nổi tiếng, thầy nói với anh vạn vật muôn loài đều có quy luật của nó. Mỗi người sinh ra đều có số mệnh của mình. Cuộc đời mẹ tuy ngắn ngủi nhưng mà ý nghĩa, cũng giống như một loài hoa nào đó, hoa nở rồi hoa lại tàn, hoa trong tầm mắt chúng ta vô cùng ngắn ngủi nhưng trong thế giới của chúng lại không hề ngắn ngủi mà còn vô cùng rực rỡ. Cho đến giờ phút này anh thấy mình chẳng còn hối tiếc điều gì nữa vì bên anh đã có mẹ con em.

Cô chớp chớp đôi mắt to tròn, trong ánh mắt có ánh cười.

- Cảm ơn anh... Gia Minh!!

- Ngốc này. Cảm ơn gì anh chứ. Mà em ăn xong chưa?

- Em ăn đủ rồi.

- Để anh đi lấy sữa bầu cho em rồi 15p nữa vợ chồng mình lên đường.

- Thôi anh lên phòng lấy đồ đi, em tự lấy sữa uống được mà.

- Vậy uống xong rồi đợi anh dưới này nhé.

- Em biết rồi.

Trước lúc chiếc xe lăn bánh, bà nội không quên dặn dò người tài xế.

- Cậu lái xe cẩn thận đấy, nhớ là mợ cả còn đang mang bầu.

- Dạ lão phu nhân cứ yên tâm ạ.

- Được rồi. Đi đi kẻo muộn.

Hai người chào tạm biệt mọi người rồi bước lên xe. Chiếc xe bon bon trên con đường dài tấp nập, biệt thự Trần Gia khuất xa dần sau rạng cây phi lao. Khoảng hơn 2 giờ đồng hồ sau đó, ngôi làng nhỏ thân quen hiện dần trước mắt cô. Bất chợt trong cô rấy lệ một cảm giác lâng lâng khó nói lên lời. Quê hương cô vẫn vậy, quang cảnh chẳng khác là bao, vẫn một cảm giác thân thương tận đáy lòng. Con đường đất lầy vào nhà cô đã được mở rộng thành con đường bê tông trải dài. Cô bước xuống xe, nhìn về trước mặt rồi ngạc nhiên lắp bắp mãi mới lên lời.

- Gia Minh... kia là nhà em mà.

- . Ừm nhà em.

- Sao bây giờ nó rộng với đẹp thế nhỉ?

Anh mỉm cười.

- Anh không biết.

- Không đúng.

- Ay za... biết đâu mẹ ăn nên làm ra mới xây lại nhà thì sao.

- Mẹ chăn nuôi thôi mà. Dạo này dịch gia cầm đang xuống giá kìa anh. Có phải anh giấu em đúng không?

- Anh....thì cũng có nhưng anh nghĩ anh làm vậy là đúng mà. Mà cũng tại em không chịu để anh đón mẹ lên trên đó.

Cô định lên tiếng thì đằng sau có tiếng gọi.

- Ô kìa. Xem ai đây, có phải Nụ không con?

Cô quay lưng lại mới biết trước mặt là mấy dì hàng xóm.

- Dì Ngân. Dạo này dì khỏe không ạ?

- Đúng là Nụ rồi này. Con bé này lấy chồng thành phố rồi hả? Cha nhà bay, lấy chồng rồi đẹp gái hẳn ra.

- Dạ dì Ngân. Chắc dì vừa mới ra đồng về hả?

- .Ừ. Dì thấy cháu vậy dì mừng cho cháu. Bây giờ lấy chồng thành phố thoát khỏi cái cảnh bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà không đủ ăn nữa rồi.

- Dạ cháu cảm ơn dì.

- Mà đây là...( dì Ngân chỉ tay về hướng Gia Minh)

- Đây là chồng cháu ạ.

- Chồng cháu... thật là chồng cháu?( dì tròn xoe mắt hỏi lại)

- Dạ vâng. Sao không dì?

- Tại mọi người đồn cháu lấy chồng điên nhưng nhà người ta giàu lắm. Nếu đây là chồng cháu thì quá xuất sắc rồi. Dì chưa thấy ai đẹp như cậu này ấy.

Cô cười nhạt, Gia Minh vội đưa tay đặt lên eo cô rồi nói.

- Cháu xin phép đưa vợ cháu về nhà, nắng sắp lên tới đỉnh đầu rồi.

Nụ:

- Cháu xin phép ạ.

- Ừ. Rảnh ghé vô nhà dì chơi nghen.

- Dạ vâng.

Cu Tý đang chơi ô ăn quan cùng lũ trẻ trong xóm trước cổng nhà. Thấy hai người từ xa, thằng bé háo hức đứng dậy nói.

- Thôi chúng mày chơi đi, lùi ra đằng sau mà chơi. Anh rể với chị gái tao về kia kìa.

- Tý. Nếu mày không chơi thì mất hết quan nhé.

- Cho chúng mày tất đấy.

Thằng bé vui mừng chạy tới chỗ hai người.

- Anh chị về chơi ạ.

- Ba mẹ đâu cu Tý.

- Mẹ đi sang bác Liễu. Còn ba...

- Chắc ba lại sang nhà bác Vân cám cò chơi hả?

Cu Tý chuẩn bị rưng rưng nước mắt, anh thấy vậy liền nói.

- Áy za anh thanh niên này, xách đổ phụ anh đi.

Bước vào đến cửa nhà, bịch đồ trên tay cô bất ngờ rơi xuống tạo thành tiếng vang lớn, cô run run nhìn lên bàn thờ, hai môi đánh cầm cập vào nhau rồi hỏi.

- Sao ảnh ba lại để trên bàn thờ thế kia?

Anh tiến tới đứng đằng sau cô, nhẹ nhàng xoay người cô lại rồi từ từ nói.

- Nụ.. em nghe anh nói này. Em phải thật bình tĩnh nghe anh nói. Thực ra, thực ra ba mất rồi.

Hai hàng nước mắt bắt đầu rơi lã chã xuống hai gò má, cổ họng đắng ngắt mãi mới nói lên lời:

- Ba mất?mất khi nào? Tại sao không ai nói với em vậy Gia Minh?

- Vì mọi người muốn tốt cho em..

- Biến em thành đứa con bất hiếu mà lại là tốt cho em hả? Mọi người đang nói dối em...( cô vừa khóc vừa nói)

- Nụ...

Cô ngồi sụp xuống ôm đầu khóc nấc lên từng hồi. Anh biết cô đang sốc, bây giờ có khuyên bảo thì cô cũng như chẳng nghe thấy gì, chi bằng anh sẽ im lặng bên cô và để yên cô khóc cho vơi đi nỗi lòng. Bất chợt cô lững thững đứng dậy, tiến tới bàn cầm lên chai rượu vang đặt lên bàn thờ.

- Rượu đắt tiền ba từng ao ước được uống một lần, bây giờ con gái của ba mang tới cho ba nè.

Cu Tý chạy tới chỗ cô,nước mắt ngắn nước mắt dài nói.

- Ba ra đi không để lại lời gì nhưng mẹ biểu ba không muốn hai chị em mình buồn. Nên chị phải mạnh mẽ như em này.

Cô im lặng nhìn cu Tý.. im lặng một hồi.. rất lâu.. rất rất lâu...

- Mẹ... mẹ về rồi?

Bà đứng ngoài cửa ngạc nhiên khi thấy hai người.

Gia Minh đứng dậy cúi đầu chào.

- Mẹ ạ.

- Hai đứa về sao không nói mẹ biết.

- Vợ con nói muốn để mẹ bất ngờ ạ.

- Con bé sao rồi?

- Cô ấy cứ đứng vậy không nói không rằng. Con nghĩ cô ấy đang sốc nên vậy thôi.

Bà từng bước chân chầm chậm tiến về phía cô, đưa những ngón tay thon gầy đặt lên bả vai đang run run ấy.

- Nụ... nghe mẹ nói này.

Cô im lặng liếc mắt nhìn bà.

- Nghe mẹ.. ba con cũng mất rồi, con hãy để ông ấy được an lòng. Hạnh phúc của ông ấy là được thấy nụ cười của các con. Huống hồ còn đứa bé trong bụng con nữa, phải nghĩ cho đứa trẻ.

- Sao ba mất mà không ai nói gì với con vậy? Con cũng là con gái của ba cơ mà.

- Con đừng trách mọi người... vì mọi người có mỗi khổ riêng như tất cả vì lo cho con.

- Con là đứa con gái bất hiếu.

- Con đừng nói vậy mà.

Gia Minh lên tiếng:

- Vợ...em đừng tự trách bản thân mình nữa. Sự việc này không ai mong muốn cả. Em đã từng khuyên anh phải mạnh mẽ, bây giờ anh cũng xin em mạnh mẽ lên... có được không? Ba em cũng giống mẹ anh, hai người đó tuy không còn tồn tại trên đời nhưng vẫn có thể ở một nơi nào đó theo dõi chúng ta, họ không muốn chúng ta buồn. Bậc làm cha làm mẹ ai ai cũng mong muốn con cái mình được hạnh phúc và vui vẻ.

- Chồng con nói đúng đó con gái.

Cô im lặng suy nghĩ, anh kéo cô vào lồng ngực anh rồi nhẹ nhàng nói.

- . em có thể khóc vì nước mắt sẽ khiến em vơi đi nỗi lòng...em có thể buồn vì làm sao mà không buồn cho được...nhưng em phải mạnh mẽ làm một đóa hoa kiên cường để trên trời cao bố thấy được con gái của bố tuyệt cỡ nào.

Cô gật đầu liên hồi, những giọt nước mắt rơi xuống thấm đẫm một chòm chiếc áo sơ mi trắng anh đang mặc. Cả ngày hôm đó, cô ít nói và tuyệt nhiên không nở ra lấy một nụ cười trên khoé môi. Anh là người hiểu rõ cô nhất, anh tin vợ mình sẽ yếu lòng nốt hôm nay và ngày mai sẽ khác.

Đêm hôm đó...

- Ba... ba đợi con mới..

Cô nhìn thấy ánh mắt ba cô, dịu dàng như dòng suối mát. Cổ họng ông đang phát ra âm thanh nào đó nhưng lại vô cùng nhỏ.

- Ba ơi.. ba nói lớn hơn một chút đi.. con nghe không rành... ba!!!

Cô bật dậy, trước mặt là mẹ cô..

- Mẹ??

- Con mơ thấy gì à?

- Con gặp ba mẹ ơi.

- Chắc tại ông ấy thấy con buồn nên muốn về nhắn nhỉ kêu con đừng buồn nữa ấy.

Cô gật đầu thở dài.

- Thế chồng con đâu mẹ?

- Hai anh em nhà nó ra chợ huyện mua đồ từ sáng sớm rồi.

Cả một đêm dài mộng mị, đến khi tỉnh dậy xương cốt mỏi nhừ, cô vươn nhẹ vai một cái rồi bước chân xuống giường với chiếc điện thoại.

- Để con gọi cho Gia Minh mua cua về cho mẹ nấu bún riêu.Món đó con ăn hoài không chán

Bà vui mừng khi thấy tâm trạng cô có vẻ ổn hơn.

- Ừm. Rồi hôm nào rảnh mẹ dạy công thức nấu.

- Dạ hihi.

Một tuần trôi qua nhanh như cái chớp mắt..Thời gian này có lẽ sẽ là những khoẳnh khắc đáng nhớ nhất cuộc đời cô và anh.Ký ức như được quay trở lại lần nữa, tạo dựng lên bức tranh mang tên kỷ niệm vô cùng đẹp đẽ. Tuy nhiên, sẽ không có cuộc vui nào không đến ngày kết thúc, trước khi quay trở lại Trần Gia, hai người có ghé qua nhà ông bà chủ Đường. Thấy anh và cô, bà Đường Tâm bất ngờ lắm.

- Nụ.. Cậu cả?? ( bà Đường lắp bắp)

- 2 đứa cháu vô nhà được chứ ( anh nói)

Bà gật đầu liên hồi.

- Được được.. mời cậu và Nụ.

- Bà chủ Đường.. dạo này bà khỏe chứ ( cô nhẹ giọng hỏi)

- Ấy. Đừng gọi tôi là bà chủ nữa, bây giờ cháu đã là mợ cả Trần Gia rồi. Gọi thế tổn thọ tôi chết. Chuyện cũ cháu đừng bận tâm nhé.

- Cháu biết rồi. Dù sao cũng nhờ có ông bà nên cháu mới có cơ hội được gặp Gia Minh... mà ông đâu rồi bà?

- Ông ấy đi cắt thuốc xương khớp rồi. Còn cái Diệu Anh đi khám thai.

- Khám thai???

- Nó bầu hơn 3 tháng rồi. Con dại cái mang ( bà thở dài nói)

Gia Minh nói với cô:

- Vào chào hỏi thế này là được rồi. Mình cũng về thôi em.

- Cậu cả cho vợ ở lại đây dùng bữa cơm với gia đình tôi đã.

- Thôi khỏi ạ. Hẹn bà khi khác. Bây giờ tụi cháu về thẳng Trần Gia đây.

- Thật tiếc quá, mấy khi hai người đã vô đây. Vậy hai người đi về cẩn thận nhé.

- Cảm ơn bà ( Gia Minh đưa tay bắt lấy tay bà)

- Chào bà chủ Đường nhé ( cô vẫy tay)

Diệu Anh từ cổng đi vào ngoái nhìn theo hai người rồi nói.

- Con nhỏ đó tốt số thật.

- Người ta sống phúc Đức mới được như vậy. Do ăn ở cả thôi.

- Úi giời. Bà làm như bà tốt đẹp lắm mà đòi nói đạo lý dạy đời.

Bà lắc đầu thở dài không thèm nói thêm lời nào rồi bước vô trong.

*******

Hạ qua...thu đến.. đông về.... chiếc bụng của cô mỗi lúc một nặng nề hơn. Hôm nay đi siêu âm bác sỹ dự đoán chắc tuần nữa đổ lại là em bé chào đời. Trộm vía em bé hấp thu tốt nên được 3,8kg rồi..Gia Minh nhẹ nhàng xoa xoa chiếc bụng tròn xoe của cô rồi gọi.

- Con trai của bố ơi..

Bất chợt chiếc bụng nhô lên cao rồi lặn xuống.

- Úi vợ.. em có thấy không? Con trả lời anh đó.

Cô bật cười.

- Nhóc này càng ngày càng quậy mà.

- Quậy giống bố hồi nhỏ là được, bà nội nói hồi nhỏ anh quậy lắm.

- Bây giờ cái gì cũng muốn nhận giống bố cơ.

- Tất nhiên rồi. Đợi bé sau là bé gái sẽ xinh giống em.

- Gia Minh... thế mai sau em sinh con rồi, em già em xấu.. anh có còn yêu em như lúc này không?

- hỏi nữa là anh giận á.

- Sao giận?

- Ăn nói tầm bậy thì anh giận. Anh yêu em, suốt đời yêu em,tình yêu của anh dài hơn mạng sống của anh và sẽ không ai thay thế được em.. chúng ta sẽ bên nhau da dẻ nhăn nheo, tóc bạc trắng cũng không rời.

Cô bật cười...gió thổi qua khe cửa nhẹ nhàng lùa vào mái tóc bồng bềnh. Khoảnh khắc này thực sự yên bình đến lạ. Ngạn yêu Hà Lan bởi đôi mắt biếc, anh yêu cô bởi lỡ say nụ cười trên khuôn mặt đáng yêu ấy. Và hơn tất cả, tình yêu của anh dành cho cô dù thêm bao nhiêu kiếp vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.

Trong tình yêu, dù bạn đến trước hay đến sau nhưng nếu gặp đúng người thì cả đời này hai người mãi mãi là chân ái 

Hoàn chính văn....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi