Tin tức buổi sáng sốt dẻo tới mức cả nhà hội đồng trên dưới rôm rả bàn tán vui như ngày hội. Nhưng mà ai vui thì vui chứ tôi vui không nổi, mà hình như cũng chả có ai vui ngoài người làm trong nhà không hiểu gì.
Bé Nhỏ ngồi trong phòng với tôi, con bé nói:
– Cô, bây giờ cô tính làm sao?
Tôi ngồi chống cằm, thở dài:
– Sao trăng gì nữa, cô chờ cậu Hai về rồi nói chuyện chứ biết làm sao.
– Mà cô… em có chuyện này muốn hỏi cô, mà cô hứa là đừng chửi em nghen, cô hứa thì em mới dám hỏi…
– Ờ em hỏi đi, cô giờ không rảnh đâu mà chửi em, cô đang rầu thúi ruột đây nè.
– Sao cô… sao cô không gả cho cậu Hai, cô với cậu Hai là một cặp rồi mà?
Tôi lại thở dài:
– Chuyện này… thôi mà em không hiểu đâu, em còn nhỏ lắm, chuyện yêu đương người lớn làm sao em hiểu được.
– Dạ… À mà quên nữa, hồi nãy em xuống bếp gặp vú Chín, vú nói với em là cô Bích Hà… khóc quá trời trong phòng. Cô Kim Chi muốn qua an ủi mà đâu có đi được, Ông cấm túc cô Kim Chi ở trong phòng hai tháng lận. Chà, cái điệu này coi bộ cô Hà kiểu chi cũng chạy kiếm Bà Nội cho mà coi.
Tôi quay sang nhìn con bé, tôi ngạc nhiên hỏi:
– Bà Nội á?
Bé Nhỏ gật gù:
– Dạ, cô nghĩ thử mà coi, Bà Nội dễ gì chịu để cô làm mợ Hai, con nghĩ Bà Nội chắc cú là hông chịu rồi đó cô.
– Vậy chớ sáng giờ bên phía Bà Nội có nói năng chi hông Nhỏ?
– Cái vụ này thì em… chưa có nghe tại vì Bà Nội hông có nhà, Bà đi từ đường thăm mồ mả từ sớm hửng rồi cô.
À há, tôi quên là trong nhà này còn có Bà Nội, nếu vậy thì có chi mà lo đâu, Bà Nội kiểu gì không cản bước tôi cơ chứ.
Thấy tôi cười hí hửng, bé Nhỏ khó hiểu hỏi:
– Ủa sao cô mừng ngang hông vậy? Cô nghĩ lại rồi hở cô? Cô ưng cậu Hai rồi hén?
Tôi cười tủm tỉm:
– Thì cứ cho là vậy đi, thôi cô có công chuyện, cô đi đây cái đã. Em dọn cơm cho cô đi, lát nữa cô ăn.
Nói rồi, tôi đứng dậy xách cái mông đi thẳng ra bên ngoài, tầm này thì còn đi đâu nữa… chắc chắn là đi kiếm cờ rút của tôi khóc lóc kể lể rồi.
Tôi đánh một cái vòng tới trước cửa sổ phòng cậu Cả, ngó trước ngó sau chắc chắn là không có ai tôi mới gõ cửa phòng cậu, tôi kêu:
– Cậu Cả… cậu Cả…
Mấy giây sau tôi mới nghe thấy giọng cậu khàn khàn khẽ cất lên:
– Ai?
Tôi nhanh nhảu đưa miệng tới sát cửa, tôi nói:
– Dạ em… Út Quân, cậu mở cửa sổ cho em chui vô được hông?
– Vô làm chi?
– Chuyện nước sôi lửa bỏng mà cậu còn hỏi chi? Cậu mở cửa lẹ đi, người ta thấy em bây giờ.
Tôi nói tới vậy mà cậu Cả còn mò mẫm không chịu mở cửa liền, phải mấy giây sau cậu mới chịu mở cửa sổ cho tôi leo vô. Leo vô được bên trong, đập vào mắt tôi là cái quan tài màu đen nằm chình ình một góc. Thấy nó tự dưng da gà da vịt tôi dựng đứng lên hết, tôi rùng mình một cái rồi mới chỉ trỏ nói:
– Cậu… cậu che cái kia lại đi… ghê quá hà.
Cậu Cả vừa đóng cửa sổ vừa nói:
– Không muốn nhìn thì đi ra đi.
Tôi chu môi ủy khuất nói:
– Cậu hung dữ với em quá… nhìn ghê muốn chết luôn á.
Cậu Cả lườm tôi một phát, cậu cằn nhằn:
– Rộn chuyện.
Miệng thì mắng nhưng tay cậu vẫn đi tìm cái màn che cái “giường ngủ” của cậu lại. Che xong xuôi, cậu khoanh tay đứng nhìn tôi rồi hỏi:
– Chuyện gì mà vào tận đây, nói.
Tôi cười tủm tỉm, đi tới gần cậu, tôi nói.
– Em có chuyện quan trọng thiệt mà…
Cậu Cả đi tới ghế ngồi xuống, cậu rót trà vào tách rồi mới nhìn tôi, cậu nói:
– Chuyện quan trọng gì? Nói đi.
Tôi phi tới ngồi đối diện nhìn cậu, giọng ủy khuất kể lể:
– Bộ cậu chưa nghe chuyện chi hở? Cậu không lo lắng gì hết hở cậu? Em đang lo muốn chết đây nè mà cậu còn có tâm trí uống trà.
Cậu Cả cười nhạt:
– Mắc mớ gì tôi phải lo? Cô với thằng Ngọc trước sau gì không lấy nhau?
Tôi nũng nịu:
– Cậu khùng rồi hở, em làm sao mà lấy cậu Hai được?
– Lý do?
Tôi nhìn cậu Cả, tôi nói bằng giọng chân thành nhất có thể:
– Em không thương cậu Hai, em thương cậu mà. Với lại, em thực sự có lý do riêng, lý do chính vô cùng đáng nhất, cậu phải tin em.
Cậu Cả híp mắt nhìn tôi, môi cậu hơi mím lại không biết là đang suy nghĩ chuyện gì. Thấy cậu nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại cậu, bốn mắt bọn tôi nhìn nhau chăm chăm, mãi lát sau, cậu Cả mới cất tiếng hỏi:
– Cô xác định chắc chắn là không muốn cưới thằng Ngọc chưa?
Tôi gật gật đầu, nói chắc nịch:
– Dạ chắc, chắc chắn một trăm phần trăm, em thề.
– Không cần thề thốt, tôi không tin lời thề. Nếu cô muốn tôi giúp cô… vậy cô nói đi, cô là ai?
Ánh mắt cậu Cả nhìn tôi chăm chú như kiểu muốn nhìn xuyên vào suy nghĩ của tôi vậy, cậu bình thường thì không nói, một khi muốn dọa ai thì chắc chắn sẽ dọa người đó sợ tới xanh mặt xanh mày. Tôi tự dưng không biết nên nói cái gì và nói làm sao nữa, bây giờ chả nhẽ tôi nói tôi là linh hồn nhập vào xác của Út Quân?
– Chuyện này… chuyện…
Cậu Cả cau mày, giọng cậu uy nghiêm:
– Nói thật, đừng có suy nghĩ nói láo cho qua chuyện, cô không qua mặt được tôi đâu.
Tôi nhìn cậu Cả, nhìn vào mắt cậu… không hiểu sao tôi lại có cảm giác an tâm hơn bao giờ hết. Ở cái thời đại này, ở trong cái nhà này, chắc chỉ có một mình cậu Cả mới có thể tin câu chuyện của tôi mà thôi. Haiz, thay vì cứ giấu giếm chi bằng tôi nói ra luôn cho rồi. Biết là cậu Cả cũng chẳng giúp gì được cho tôi nhưng ít nhất là tôi thấy nhẹ lòng.
Suy nghĩ một lát, tôi mới bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện của mình. Cậu Cả ngồi đối diện với tôi mặt cậu không biểu cảm, từ đầu tới cuối cậu chỉ im lặng lắng nghe. Sau khi kể hết mọi chuyện, tôi mới rầu rĩ nói:
– Cậu tin cũng được, không tin cũng được, em là bất đắc dĩ lắm mới phải tới đây rồi ở đây, vậy nên, em không thể nào lấy cậu Hai được. Thứ nhất là em không có tình cảm với cậu ấy mặc dù cậu ấy rất tốt với em, thứ hai là vì… em không phải là Út Quân thực sự. Còn điều thứ ba…
– Điều thứ ba là gì?
Tôi nhìn cậu, ngập ngừng trả lời:
– Điều thứ ba là vì… là vì… là vì em thích cậu.
Cậu Cả nhìn tôi chăm chú, tôi thì như nín thở chờ đợi câu trả lời. Một giây, hai giây rồi ba giây trôi qua… tôi vẫn chưa nghe cậu trả lời. Đang định mở miệng hỏi tiếp thì tôi lại nghe giọng cậu nhàn nhạt cất lên, cậu nói:
– Cô thích tôi nhưng tôi thì… tôi không thích cô, cô đừng nên hy vọng.
Ơ… chuyện này…
– Con người tôi luôn thích sự ngay thẳng, tôi không muốn gieo hy vọng cho người khác. Nếu là người ngoài tôi còn có thể nhân nhượng một chút nhưng nếu là cô… tôi nghĩ tôi nên từ chối thẳng từ bây giờ.
Tôi có chút kích động, tôi hỏi:
– Tại sao hở cậu?
Cậu Cả hớp một tí trà trong tách, cậu trả lời:
– Thái Ngọc thích cô, tôi là cậu nó, tôi không thể làm cho cháu tôi buồn được. Với lại, tôi cũng không có cảm tình với cô, không có là không có.
Tôi nhìn cậu, trong lòng có chút ê ê khó chịu, cảm giác cứ như ai đang đấm vào ngực tôi vậy. Mặc dù tôi biết là cậu Cả rất khó chinh phục nhưng cái kiểu từ chối thẳng thừng đầy thuyết phục như thế này thì… có chút đau lòng đấy.
Thấy tôi im lặng không trả lời, cậu Cả lại nói tiếp, lực sát thương càng lúc càng mạnh:
– Biết là cô sẽ buồn nhưng cô buồn thì tôi cũng không để bản thân tôi khó chịu được. Tôi và cô là không thể, cô đừng cố làm gì cho mất công. Tôi thương ai cũng được nhưng chắc chắn người đó không phải là cô.
“Hự”, đau lòng quá đi mất, thằng cha này…
Tôi mím môi, lí nhí nói:
– Cậu Cả… cậu nói vậy không sợ mang nghiệp hở cậu?
Cậu Cả cười nhạt:
– Nghiệp gì? Nghiệp chướng vào người hở? Tôi không tin vào mấy chuyện đó, cô không cần lo cho tôi.
Tôi lườm nguýt cậu một phát, cười nhếch môi, tôi nói:
– Thì để rồi coi, trước sau gì cậu cũng bị nghiệp quật.
Cậu Cả cười khinh một phát rồi đứng dậy đi tới chỗ con chim đại bàng, tôi nhìn theo cậu thì thấy cậu lấy thịt sống cho con chim đó ăn. Có chút tò mò, tôi liền đi theo sau lưng cậu, tôi hỏi:
– Đại bàng mà cậu cũng nuôi được, con này là động vật hoang dã, dữ dằn lung lắm.
Cậu Cả gật đầu:
– Ừ, cô cũng biết à? Chỗ cô có ai nuôi nó không?
– Biết chớ, chỗ em người ta nuôi con này cũng nhiều rồi, chủ yếu là nuôi bán làm cảnh thôi. Nhưng mà tính con này khó thuần hóa lắm, sao cậu thuần nó được vậy?
– Có duyên thôi…
Tôi khò đầu lại gần nhìn nhìn con đại bàng, thấy tôi quan tâm tới, cậu Cả liền hỏi:
– Cô không sợ?
– Cũng sợ nhưng em thích, hễ cái gì càng khó chinh phục em càng thích… chẳng hạn như cậu á.
Cậu Cả lườm nguýt tôi, tôi thì thích thú le lưỡi trêu chọc cậu. Không để ý tới tôi nữa, cậu Cả quay sang nói chuyện với chim đại bàng.
– Ngố… là người quen nên nhớ mặt.
Không biết là con chim đại bàng này có hiểu cậu Cả nói gì không nhưng sau khi cậu Cả nói như vậy rồi huýt huýt sáo với nó thì tôi thấy nó nhìn tôi, nhìn kiểu chăm chú. Chu choa, đúng là mắt của đại bàng, trông tinh anh ghê gớm.
– Chỗ của cô… chắc là khác với ở đây lắm nhỉ?
– Đúng rồi cậu, cơ bản là giống nhau cả thôi nhưng chỗ của em hiện đại hơn ở đây rất nhiều. Có đầy đủ tiện nghi, con người và xã hội cũng phát triển nhiều lắm. Mà em nói chắc cậu không hiểu đâu, khó hình dung lắm cậu.
– Ờ, có đèn điện, có điện thoại di động chớ gì?
– Thì đó…. ơ mà khoan, làm… làm sao cậu biết?
Tôi mở tròn mắt nhìn cậu Cả chăm chăm, trong lòng sinh ra cảm giác nghi ngờ cùng tò mò kinh khủng. Tôi nghi lắm mà, cậu Cả có khi cũng xuyên không giống tôi luôn chứ chả chơi.
Thấy cậu im lặng, tôi nắm lấy tay cậu, hỏi gấp:
– Làm sao cậu biết? Cậu cũng là người xuyên không giống em đúng không? Có phải không cậu? Cậu ở tỉnh nào? Thành phố hay là ở quê?
Cậu Cả cười nhẹ, đang lúc cậu định trả lời thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, kèm theo đó là giọng trong trẻo của con gái, hình như là chị Thục Oanh.
– Cậu Cả… cậu mở cửa cho em, em đem trà mới tới cho cậu nè cậu.
Nghe tiếng chị Oanh, cậu Cả đưa tôi lên miệng ra hiệu bảo tôi im lặng. Tôi gật gật đầu hiểu ý rồi chợt nhớ tới một chuyện, tôi thấp giọng thầm thì:
– Có cần em trốn không?
– Không, đứng yên ở đây.
Nói rồi cậu Cả đi thẳng ra ngoài mở cửa cho chị Oanh, chỉ có điều cậu không mở hết cửa cũng không mời chị Oanh vào trong mà chỉ mở he hé đủ nhận lấy mâm đựng trà, tôi nghe cậu với chị Oanh trò chuyện.
– Cậu, trà sen em vừa ủ xong, cậu uống đi cho thơm.
– Ừ cậu cảm ơn nghen.
– Dạ, mà cậu biết gì chưa, Thái Ngọc muốn hỏi cưới Út Quân á cậu.
– Vậy à?
– Dạ, chuyện tốt cậu hen, em nghe cũng mừng cho Út Quân… mà hổng biết khi nào thì tới lượt… em.
– Em muốn thì để cậu kêu cậu Phú sang nhà liền, có chi đâu mà em đợi.
– Cậu… cậu đừng nói vậy mà.
– Con gái lớn rồi đừng làm eo lâu quá…
Nói chuyện xong, cậu Cả đem mâm trà vào trong rồi đặt cạnh mâm trà mà cậu đang uống. Thấy lạ, tôi liền đi tới hỏi:
– Sao cậu uống rồi mà lấy thêm chi nữa vậy?
Cậu Cả mở nắp ấm trà rồi cúi xuống ngửi, đầu cậu khẽ lắc nhẹ nhàng theo làn khói mỏng vừa bay lên. Cậu dịu giọng:
– Thói quen rồi, trà Thục Oanh ủ rất thơm.
Cái vẻ mặt này của cậu Cả, sao mà u mê quá vậy?
Coi bộ ngửi đủ sảng khoái, cậu Cả mới quay sang nhìn tôi, giọng cậu trầm trầm:
– Tôi đồng ý giúp cô chặn chuyện hỏi cưới lại, trong nhà này chỉ có mình tôi mới có thể giúp cô mà thôi. Nhưng mà… tôi có điều kiện đi kèm…
Lòng tôi đột nhiên khẽ run, tôi ấp úng hỏi:
– Điều kiện… gì hở cậu?
Cậu Cả híp mắt nhìn tôi, giọng cậu nghiêm túc vô cùng:
– Cô giúp tôi tìm người… là một cô gái… cô ấy ở cùng chỗ với cô… là cái gì hiện đại như cô vừa nói… được không?
Tôi gật gật đầu rồi ngơ ngác hỏi:
– Bằng cách nào? Em có quay trở về được đâu?
– Tôi có cách, cô chỉ cần chịu là được.
– Nhưng cậu cho em hỏi… cô gái đó là ai?
Cậu Cả nhìn về ấm trà trên bàn, ánh nhìn của cậu tràn đầy ấm áp, là cái kiểu mơn man mơn man… à đúng rồi, y chang như cái hôm mà tôi rình ngoài cửa bị cậu bắt gặp vậy ấy, chẳng lẽ…
Giọng cậu vô cùng dịu dàng, dịu dàng nhưng lại làm lòng tôi thắt nghẹn lại:
– Là cô gái của tôi, người tôi thương!