[LÀM GIÀU] ĐÂY LÀ NÔNG TRƯỜNG, KHÔNG PHẢI VƯỜN BÁCH THÚ


----Phía sau vườn trái cây có một mảnh đất không lớn, chất đất xốp, thích hợp trồng hoa màu lấy củ, mùa này trồng lạc.

Nhưng bây giờ, đất cát lẫn lộn, giống như vừa bị cày qua, đất đen ẩm ướt bị xới trên mặt, mấy khóm lạc vừa mới nở hoa  vừa mới nở hoa bị ném tung toé khắp nơi, mặt trời chói chang thiêu đốt rễ cây trắng non, chắc chắn không thể sống được.

Con người không thể làm điều này được.

Nông dân không bao giờ phá hủy mùa màng.

Lương Cẩm Tú nhìn chằm chằm vết móng vuốt trên mặt đất, một lát sau đứng lên, dùng sức hét to:"Gà gấm chết tiệt, cút ra đây cho tôi.

"Vết móng vuốt là vết gà đào không lẫn đi đâu được, nhưng trong vườn nhiều sâu như vậy, ăn cũng ăn không hết, chúng sẽ không đi đào đất.

Nghĩ lại những gì con gà quay béo đó đã nói.

"Cạc cạc cạc.


"Từ bụi cỏ cách cô không xa truyền đến tiếng kêu ồn ào, ngay sau đó, một con gà gấm lăng không bay lên, tư thế của nó cực kỳ đẹp, lông vũ sặc sỡ dưới mặt trời chói chang càng thêm yêu diễm.

Lương Cẩm Tú mở miệng hỏi lập tức đứng hình, từng cong nối nhau bay ra, có hơn mười con!Trong lúc nhất thời không trung sặc sỡ, đẹp tựa như thế giới thần thoại.

Lương Cẩm Tú lập tức mở máy ảnh.

"Đây đâu phải là gà gấm, rõ ràng là một bản tin tốt, đăng lên chắc chắn sẽ gây nên tiếng vang lớn.

""Đẹp thì đẹp thật mà quá ồn ào.

"Mười mấy con gà gấm bay đến đỉnh cây ăn quả bên cạnh cô.

"Cạc cạc, cậu không nói điêu chứ, cô ấy thật sự có thể nghe hiểu được chúng ta nói chuyện?""Nhân loại, cô là người hôm nay phá đám buổi cầu hôn của anh em tôi?""Cô ấy là nam hay nữ?" [Nói nhảm, chắc chắn là nam, nhìn quần áo là biết, chắc cũng giống như chúng ta, trông không bắt mắt thì là cái.

]“! !.


”Động vật nhìn người giống như nhìn chính mình, Lương Cẩm Tú căn bản không phân biệt được, đâu chỉ là theo đuổi gà lau, cô chỉ vào chỗ lạc, nghiến răng nghiến lợi nói:“Mấy cậu xới đất đúng không?"Một con trong đó nhảy lên cành cây cách đỉnh đầu cô, dương dương đắc ý nói:"Đúng vậy đúng vậy, đây là chú chim đẹp trai tôi báo thù, cô có thể làm gì tôi? Có bản lĩnh đánh tôi thì đánh đi.

Lương Cẩm Tú hết cách.

Người ta là động vật được quốc gia bảo vệ cấp hai.

Lương Cẩm Tú cố gắng làm cho mình bình tĩnh, cố gắng giảng đạo lý:"Nhân loại chúng tôi ban pháp luật bảo vệ mấy người, cũng xin mấy người biết ý một chút, có thể ăn hoa màu, nhưng không thể phá hoại.

"Đây là hình ảnh cô đã sớm nghĩ tới, hoặc là nói - - một trong rất nhiều kế hoạch.

Nhà nước coi trọng phát triển sinh thái, ban hành Luật bảo vệ động vật hoang dã là đúng, nhưng làm khổ nông dân.

Trên núi nhiều nhất là chim.

Nói ra có thể không ai tin, mùa anh đào chín, sản lượng bị chim phá hoại tổn thất nhiều nhất có thể đến một nửa.

Còn có lợn rừng, chỉ trong chốc lát có thể hủy hoại một mẫu hoa màu.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi