LÀM HOÀNG ĐẾ KHÓ LẮM


Vì lợi ích cá nhân mà bách tính muôn dân phải chịu cực khổ.
Cá chép quanh hồ bơi tung tăng, Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên nhìn hắn với ánh mắt kiên định.

Tuy Tần Kiến Tự đúng là tài cán hơn người, không ai sánh được với hắn về công lao và thành tích trong việc triều chính, nhưng những công lao ấy không thể bù đắp được những sinh mệnh đang chết dần chết mòn.
Đôi tay của quyền thần đâu thể nào sạch sẽ được, Hạ Tử Dụ hiểu điều đó, nhưng y không cho phép.
Nụ cười của Tần Kiến Tự dần nhạt đi.
"Bệ hạ không cho phép?"
"Đúng vậy."
"Bệ hạ căn cứ vào đâu mà nói như vậy," Tần Kiến Tự buông thõng tay, mỉm cười bình thản: "Là do ngài nghĩ bây giờ có thái phó chống lưng, hay là nghĩ bản vương quá dung túng ngài rồi?"
"Dung túng?" Hạ Tử Dụ cúi đầu, y cười đầy buồn bã: "Hóa ra đó chỉ là dung túng sao...!Còn nhớ ngày hôm qua trẫm đã tự nói mình là hôn quân vì sao không ăn thịt.

Lúc ấy hoàng thúc nói với trẫm rằng nếu trẫm thật sự có lỗi thì cả mười ba đời vua trước đây đều có lỗi."
"Rồi sao?"
"Câu nói ấy của hoàng thúc sai rồi, bởi vì các đời tổ tiên của trẫm không có ai phế vật và hèn nhát như trẫm cả."
Tần Kiến Tự nghe vậy thì khẽ nắm chặt bàn tay.
Hạ Tử Dụ nhìn bóng mình phản chiếu dưới mặt nước đầy mỉa mai.

Chính bởi vì trong tay y không có quyền lực, Nhiếp chính vương thâu tóm triều đình, vậy nên mới dẫn đến cục diện các đảng phái giằng xé nhau như bây giờ, đến cuối cùng người khổ nhất vẫn là dân chúng.
Vốn dĩ y không phải là đế vương, nhưng một khi y đã ngồi lên vị trí này thì ắt phải gánh vác trọng trách.
Lúc trước, bởi vì hai đảng phái tranh giành thắng thua nên dẫn đến các chính sách của triều đình cũng phát sinh thay đổi.

Khi phe Tả tướng chiếm thế thượng phong, quan phủ sẽ tăng thuế ruộng đất của nông dân.

Còn sau khi Tần Kiến Tự nắm quyền, hắn đổi sang trưng thu thuế nặng từ thương nhân.
Hoạt động tài chính của quốc gia có thay đổi, đừng nói dân chung chịu khổ, ngay cả Hộ bộ cũng lao đao khốn đốn.
Đây là nội dung bài học mà ngày nào thái phó cũng giảng giải cho Hạ Tử Dụ, hóa ra năm ngoái đánh thua tộc Địch ở phía Bắc là vì quốc khố trống không.
Cuối cùng báo hại quận chúa phải lên phía Bắc để hòa thân.
"Trẫm chỉ hận bản thân không thể ngồi yên ổn trên hoàng vị, bầy tôi yêu mến nhà vua thân quá thì sẽ nguy đến thân.

Bầy tôi nếu được sang quá thì thế nào cũng sẽ cướp ngôi nhà vua..." Hạ Tử Dụ chậm rãi cất tiếng, y thấy ánh mắt của Tần Kiến Tự càng ngày càng lạnh lẽo.
Y lại gần rồi thì thầm, "Tần Kiến Tự, ngài nói trẫm là cấm luyến của ngài, câu này cũng sai rồi.


Trẫm chẳng qua chỉ là tấm khiến trong tay ngài, để cho ngài kiềm chế thiên tử điều khiển chư hầu mà thôi."
Hơi rượu đã tan hết, đột nhiên Hạ Tử Dụ bị ấn lên cột, chấn động mạnh khiến cả cơ thể rung lên.

Tần Kiến Tự bóp chặt vai y, Hạ Tử Dụ cảm thấy hơi đau đớn.
Cảm giác giận dữ đang trào lên một cách hỗn loạn trong lòng Tần Kiến Tự, không biết là do câu tấm khiên, hay là do Hạ Tử Dụ muốn nhúng tay vào bàn cờ đã mà hắn đã sắp đặt, "Bệ hạ nói chuyện ngày càng không biết sợ rồi."
"Hoàng thúc không thích nghe à?" Hạ Tử Dụ khẽ nói, y rướn cổ lên.
"Lo lắng cho dân chúng là chuyện tốt, nhưng mà bệ hạ à, đừng đánh giá bản thân quá cao."
Hạ Tử Dụ đặt tay lên tay Tần Kiến Tự, nhìn thẳng vào hắn rồi cười một cách gượng gạo, "Ngày mai trẫm sẽ hạ lệnh sắp xếp thỏa đáng cho nạn dân.

Chuyện lũ lụt Giang Nam, trẫm mắt nhắm mắt mở để cho hoàng thúc nhúng tay, thế nhưng từ nay về sau trẫm tuyệt đối không cho phép để xảy ra chuyện tương tự."
"Nếu không...!dù trẫm chỉ có một chút năng lực thôi, cũng sẽ phá tan thế cờ của hoàng thúc."
Đôi mắt hạnh ấy hiếm khi tỏ ra quật cường đến thế, y đã hoàn toàn trút bỏ dáng vẻ nhún nhường, giống như một con ưng non đang giương cánh chống lại một con ưng trưởng thành.
- --
"Được," Tần Kiến Tự im lặng rất lâu, cuối cùng hắn gằn từng chữ một, "Bệ hạ… đúng là gan cùng mình."
Bàn tay nắm chặt vai Hạ Tử Dụ ấy dần thả lỏng, y đau đến mức tái mặt, cứ như thể chỗ ấy vừa bị móng vuốt của chim ưng túm lấy và xé tan thành từng mảnh.

Y thầm rủa thằng cha này đúng là có thù tất báo.
Bên ngoài đình viện, Sở Phi tranh thủ cất tiếng gọi y.
"Công tử, trời khá tối rồi, ngài vẫn chưa định về sao?"
Tần Kiến Tự buông hẳn tay ra.
Lúc này Hạ Tử Dụ mới dám hít thở.

Y nhìn vào mắt của Tần Kiến Tự rồi nhếch miệng cười, "Chắc là hoàng thúc không biết, hôm nay trẫm không đi đường hầm để tới đây mà ngồi xe ngựa của thái phó.

Lúc này chắc là Sở Phi đang đứng ở ngoài chờ trẫm đi ra."
"Bệ hạ đúng là đã chuẩn bị chu đáo để ngả bài với thần."
Hạ Tử Dụ chuẩn bị tiếp lời thì lại bị đẩy ngã xuống chiếc ghế đá.

Y đang định đứng dậy, Tần Kiến Tự đã dùng khuỷu tay đè y xuống một cách hung dữ.
Hạ Tử Dụ thở gấp quay đầu lại, "Hoàng thúc định làm gì?"

Tần Kiến Tự vén vạt áo ra rồi ngồi lên, kéo chiếc áo viên lĩnh của Hạ Tử Dụ ra rồi cởi nút áo và đai lưng của y đầy mạnh bạo.

Hai ngón tay của hắn bóp mặt Hạ Tử Dụ và nâng lên, "Nếu bệ hạ có gan thì bây giờ hãy gọi Sở phó thống lĩnh vào đây xem, nếu không thì tối nay ngài đừng hòng bước nửa bước ra khỏi vương phủ."
Con ngươi của Hạ Tử Dụ rụt lại.
"Sở...!" Y lật người lại để chạy, đang định cất tiếng gọi thì Tần Kiến Tự bịt miệng y lại bằng bàn tay to lớn.

Ngay sau đó, Hạ Tử Dụ cảm thấy bên dưới lành lạnh, Tần Kiến Tự thò tay sờ xuống dưới.

Y chợt cất tiếng kêu đầy đau đớn rồi cong cả thân mình lên.
Quần áo tán loạn trong đình viện, giữa bóng tối yên tĩnh, đuôi cá quẫy nước tạo nên những âm thanh rào rạt.

Hạ Tử Dụ nắm chặt mười ngón tay rồi chống bên cạnh chiếc ghế đá, bàn tay bịt miệng đã đổi thành nắm lấy eo y.
Đầu gối y quỳ dưới mặt đá, cảm giác hơi đau đớn, có lẽ đã bị cọ xát trầy xước.

Y đành phải cố gắng cắn lên ngón tay để không phát ra âm thanh.
"Công tử, công tử?"
Sở Phi không nghe thấy tiếng trả lời nên rất sốt ruột, định dẫn người đi vào.

Ám vệ cũng không có ý định ngăn cản.
Ánh đèn lồng hiu hắt chiếu sáng đình viện giữa hồ, kết hợp với vầng trăng đang phản chiếu xuống mặt nước, tất cả mọi thứ đều trở nên rõ ràng trong bóng đêm.
Hạ Tử Dụ bị giữ gáy, y nằm bò lên thành đá lạnh lẽo, một tay nắm chặt rồi chống lên mặt ghế đá, quần đã bị Tần Kiến Tự cởi ra rồi.

Y vừa cố gắng bò lên phía trước thì Tần Kiến Tự cắn một cái rất mạnh vào mông y, để lại một dấu răng.

Hắn dạo đầu một cách qua loa rồi lập tức nắm lấy eo Hạ Tử Dụ, cởi nốt phần áo còn treo trên vai, sau đó thẳng lưng lên đâm vào đầy thô bạo.
Hạ Tử Dụ bị đau đến mức không kêu thành tiếng, cơ thể y run rẩy.

Các ám vệ đứng canh bên ngoài đình viện đều vội vàng cúi thấp đầu xuống, Sở Phi ở bên ngoài vẫn muốn xông vào.
"Công tử, công tử?"

Hạ Tử Dụ cắn chặt lấy tay mình không phát ra âm thanh, y cảm nhận được có một dị vật nóng bỏng đang xâm nhập rất rõ ràng.

Ở phía sau, Tần Kiến Tự đứng trong bóng tối đã bắt đầu đâm rút nông sâu từng cái một.
Hạ Tử Dụ bị đâm đến mức cơ thể không ngừng nảy lên, y khó nhọc cất tiếng nói: "Quay về, quay về đi..."
Phía sau, Tần Kiến Tự nhếch miệng đầy xấu xa, hắn bật cười.
"Lui xuống hết đi." Hắn cao giọng dặn dò đám ám vệ ở bên ngoài, "Cũng xin mời Sở thống lĩnh quay về, bản vương vẫn còn chuyện muốn bàn bạc với bệ hạ."
Sở Phi nắm chặt thanh kiếm bên hông, muốn xông vào ngay lập tức, nhưng cuối cùng thì bị ám vệ ngăn lại.
"Sở thống lĩnh, vương gia sẽ không làm khó bệ hạ đâu."
Đầu gối liên tục ma sát xuống đất theo từng nhịp tấn công đâm vào thô bạo, Hạ Tử Dụ quỳ không vững nên ngã xuống, tiếp tục bị nắm lấy áo và thúc mạnh vào bên trong.

Tiếng da thịt va chạm đầy nặng nề và tiếng nước rào rạt vang lên từng nhịp khắp đình viện, ngay cả ám vệ ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy.
Y nhắm mắt lại đầy khuất nhục, ở nơi lộ thiên không ai nhìn thấy này, y bị đâm tới mức cơ thể nảy từng hồi.
Không biết đã bao lâu trôi qua, chiếc đèn lồng khẽ đung đưa trong gió, Tần Kiến Tự thẳng lưng thúc háng vào tận nơi sâu nhất, hắn hưng phấn bắn vào tận cùng bên trong Hạ Tử Dụ.

Cơ thể của Hạ Tử Dụ run lên, kẹp chặt lấy vật kia theo phản xạ, nhiệt độ ấm nóng tràn ra, pha lẫn trong đó là cảm giác thoải mái khó tả thành lời.
Cuối cùng Tần Kiến Tự cũng rút ra, bên trong Hạ Tử Dụ trở nên trống vắng, bắt đầu tự co rút.

Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy Hạ Tử Dụ đang để trần mông, dịch thể màu trắng dính nhớp chậm rãi chảy xuống không ngừng dọc theo bắp đùi.
Tần Kiến Tự mặc lại quần áo cho y, ngón tay chen vào trong mông y, dịch thể thấm cả ra bên ngoài quần.
"Bệ hạ phục vụ không tồi."
- --
Cho đến tận giờ Tý, Hạ Tử Dụ chống tay kéo chiếc áo sắp tuột để che lại bờ vai trắng trẻo cùng với những dấu tay và vết hôn cắn màu đỏ.
Y đứng dậy, tay đỡ lấy cột trụ đầy khó nhọc rồi đi ra ngoài.

Quần đã ướt nhẹp và dính vào đùi khiến y cảm thấy vô cùng khó chịu, đi được vài bước lại phải dừng để nghỉ.
Tần Kiến Tự đứng lên, thái độ rất bình thản, "Bệ hạ đi thong thả."
"......Mong hoàng thúc nhớ kỹ chuyện mà trẫm nói tối nay."
Tần Kiến Tự nghe vậy thì cúi đầu nhìn dấu vết trên ghế đá, dường như là đang suy ngẫm điều gì đó.

Hắn đáp đầy thản nhiên, "Thần sẽ nhớ kỹ tiếng kêu rất êm tai của bên hạ tối hôm nay."
Hạ Tử Dụ nắm chặt tay, cất bước đi mà không ngoái đầu lại.
Bam đêm có lệnh cấm đi lại nên đường phố rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng bánh xe dần đi xa, xe ngựa lắc lư suốt dọc đường.
Sạp hàng hai bên đường đều đã tắt đèn, người gõ mõ báo canh giờ đi ngang qua đường.
Ám vệ lặng lẽ đi theo bảo vệ ở phía sau, đợi xe ngựa vào trong hoàng cung rồi thì mới quay về bẩm báo.
Sở Phi đánh xe ngựa rất tận chức tận trách, còn Hạ Tử Dụ ở trong xe thì lại chẳng dễ chịu chút nào.


Tần Kiến Tự có ý định giày vò y nên ra tay không biết nặng nhẹ, bây giờ y nhắm mắt ngồi trên xe ngựa mà cứ như ngồi trên thảm gai.
Y nhớ lại tất cả những chuyện vừa rồi, nhớ tới Tần Kiến Tự thế mà lại đối xử với y như vậy ở ngoài trời, lồng ngực khẽ phập phồng, cảm giác đau đớn lại dâng lên vì ngực bị cọ xát với vải áo.
Những vết thương trên người y có lẽ là thảm thiết không nỡ nhìn.
"Chết tiệt."
Xe ngựa vào trong cung, nhờ có lệnh bài mà không bị ngăn lại.

Hạ Tử Dụ xuống khỏi xe ngựa với nét mặt khó chịu, y quay lại nhìn chiếc đệm mềm mà mình vừa ngồi, chỗ đó có màu sắc đậm hơn xung quanh một chút.
Tần Kiến Tự...!Hạ Tử Dụ siết chặt nắm tay rồi chậm rãi thở ra một hơi, tự nhủ phải thật bình tĩnh.

Cuối cùng y chống một tay lên thành xe ngựa, tay kia giữ chặt cổ áo bị xé rách, y giơ tay lên gọi Sở Phi.
"Có ti chức."
"Đốt xe ngựa đi."
"Hả?" Sở Phi ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hạ Tử Dụ, hắn cúi đầu đáp: "Vâng.

Long thể bệ hạ đang không khỏe, bệ hạ có cần ti chức đi gọi ngự y không ạ?"
Hạ Tử Dụ nhẫn nhịn phẩy tay nói: "Không cần, lui xuống đi."
"Vâng."
Cuối cùng Hạ Tử Dụ quay lại, thấy Vương tổng quản đang vội vã đi ra đón.

Y chậm rãi đi từng bước đến hồ nước nóng trong cung.
Còn trong thư phòng ở vương phủ, Tần Kiến Tự mân mê chiếc bình sứ trắng đựng thuốc, hắn cảm thấy vừa giận dữ vừa hối hận.

Vốn dĩ đây là loại thuốc trị thương tốt nhất, nhưng cuối cùng hắn lại buông lỏng tay ra.
Nếu đã quật cường như thế, chắc hẳn là không cần dùng thuốc đâu.
- ----------
Dờ:
Chương này các chị em phải xếp hàng điểm danh để đúm lão già tàn ác Tòa tuyên án lão Tần mất vợ!
Dưới khu bình luận Trường Bội có bà kêu là lão Tần quá đáng vl, không tôn trọng em pé chút nào, mần lộ thiên xong ám vệ thì đứng đầy xung quanh, đọc rất là bực trong người.

Cái mụ Chiêu Chiêu dằm khăm rep thế này:
- Đừng lo, ám vệ đứng bên ngoài thôi không có ai đi vào xem cả, với lại mần public hỏny mà...!=)))))
- Nhưng không nhìn thấy thì cũng nghe thấy, biết ở trong đang làm gì.

Rất là tội nghiệp cho thụ, tiêu chuẩn đạo đức của tui tự dưng bị nâng cao ý.
- Vậy để Chiêu Chiêu bịt tai ám vệ lại nè.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi