LÀM HOÀNG ĐẾ KHÓ LẮM


Trái ngược với sự yên bình trong tẩm cung, bên ngoài hoàng cung đã hỗn loạn, thậm chí còn có tin đồn bệ hạ băng hà.

Thế nhưng Thái y đã nhanh chóng ra khỏi tẩm cung và nói rằng bệ hạ tỉnh lại rồi, tạm thời không bị làm sao cả.
Thế là buổi tối khi đèn lồng được thắp sáng, mấy vị lão thần cùng tới hỏi thăm.

Họ chỉ được nhìn thấy Hạ Tử Dụ cách một lớp bình phong mờ, nếu tiến thêm một bước sẽ bị cản lại.
"Cơ thể của bệ hạ chính là hiện thân của rồng, chắc chắn sẽ không bị thương tổn bởi loại tiểu nhân.

Chúng thần cũng chỉ muốn tận mắt được thấy bệ hạ an toàn..."
Trong bình phong, Tần Kiến Tự chắp tay sau lưng và đứng bên cạnh giường, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm, "Đã nhìn thấy cách tấm bình phong rồi, chư vị cứ yên tâm.

Bây giờ bệ hạ đang bị sưng cổ họng, bệnh vẫn chưa lui hoàn toàn nên không thể nói chuyện được."
"Ngươi..."
Hạ Tử Dụ nằm trên giường, đang định nói thì nhìn thấy ánh mắt dọa nạt của người đó, đành phải bỏ cuộc.
"Lui xuống hết đi." Tần Kiến Tự phẩy tay.
Bên ngoài bình phong, mấy bóng người chần chừ một lát rồi khom lưng lui xuống.

Hạ Tử Dụ nhìn thật kỹ, dáng vẻ ra lệnh cho mọi người của tên kia đúng là không phải ngày một ngày hai mà có được, có lẽ hắn đang kiềm chế thiên tử để điều khiển chư hầu.
Y tốn khá nhiều thời gian để chấp nhận sự thật rằng Đại Trịnh đã diệt vong rồi, nhưng vẫn không thể hiểu nổi tại sao mình lại xuất hiện ở đây.

Hạ Tử Dụ chống tay ngồi dậy trên giường, nhìn vào chính mình ở trong gương.
"Bệ hạ."
"Triều chính bây giờ đều do ngươi cai quản?" Y nhìn Tần Kiến Tự.
"Đúng vậy."
"Vậy cô làm gì?"
"Bây giờ điện hạ mới có ba tuổi, có thể làm được gì chứ?" Tần Kiến Tự ung dung ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy mắt cá chân của y rồi tiện tay kéo lại gần.

"Đó là do cô nhớ nhầm, lúc cô ba tuổi thì chưa thể thông minh như thế này được, cho nên bây giờ cô hai mươi ba tuổi." Hạ Tử Dụ chống tay xuống giường, chỉ vào khuôn mặt trong gương một cách lém lỉnh.
"Hai mươi ba?" Tần Kiến Tự buồn cười nhìn y.
"Ờm."
Y vẫn còn đang đi giày, Tần Kiến Tự lại cởi nó ra.

Hắn thầm nhủ, Hạ Tử Dụ quả nhiên vẫn là Hạ Tử Dụ, bất kể khi nào thì y cũng mưu tính chuyện quyền hành triều chính, khiến cho hắn cảm thấy hơi ghen tuông.
Nhưng hiển nhiên là lúc này Hạ Tử Dụ hơi bị thiểu năng, nếu tin này bị đồn ra ngoài thì sẽ khiến cục diện càng thêm hỗn loạn.
"E rằng bây giờ điện hạ không thể ra khỏi nơi này, cũng không thể làm gì cả." Tần Kiến Tự vỗ vào lòng bàn chân y, "Đám đại thần đó đã được gặp ngài rồi, sau này chắc sẽ ổn thỏa cả thôi.

Những chuyện khác thần sẽ tự lo liệu."
"Ngươi muốn giam cầm cô thì có."
"Thần đang bảo vệ điện hạ."
Lông mày Hạ Tử Dụ nhăn tít lại, y đạp chân một cách bất mãn, "Ngươi thật to gan! Ngươi đang phạm thượng đấy, cô ra lệnh cho ngươi thả cô ra!"
Người đó thong dong nắm lấy chân y, Hạ Tử Dụ muốn rút chân về nhưng không được.

Y tiếp tục cầm lấy gối đầu rồi ném hắn, người đó né tránh một cách nhẹ nhàng.
"Ngoan nào," Tần Kiến Tự cúi người xuống, giọng nói trầm khàn rất là kiên nhẫn, "Chờ đến khi bệ hạ khỏi bệnh, đương nhiên ngài sẽ được ra khỏi tẩm điện."
"Cô chẳng có bệnh gì cả."
"Ngài có."
"Cô không có!"
Y chỉ cảm thấy tên này đè nặng chết đi được, cũng không dễ mến như lúc mới gặp nữa.

Y muốn đẩy hắn ra nhưng lại bị giữ tay lại rồi đè xuống giường.

Y đành phải há miệng cắn mạnh một cái, sau đó đến cả cằm cũng bị hắn giữ chặt.
"Khi nào điện hạ nhớ ra thần thì mới coi như khỏi bệnh được.


Bệ hạ có hiểu không?" Tần Kiến Tự vỗ mặt y, "Hạ ba tuổi."
"Cô bây giờ hai mươi ba rồi." Hạ Tử Dụ nhấn mạnh.
"Thật sự hai mươi ba?" Tần Kiến Tự thoáng cười, "Nếu thật sự hai mươi ba tuổi, vậy thì có thể làm một số chuyện được rồi."
Hạ Tử Dụ hỏi chuyện gì, Tần Kiến Tự lại úp mở không nói.

Cuối cùng hắn đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài.
"Cô làm được." Hạ Tử Dụ vẫn còn ngồi ở phía sau gọi với theo, "Cô hai mươi ba tuổi thật mà!"
Tần Kiến Tự mở cửa điện ra, quay đầu lại nhìn y với ánh mắt u ám, "Vậy thì điện hạ à, tối nay đừng khóc đấy nhé."
- --
Cấm Vệ Quân chạy khắp nơi, trời đã tối mịt.

Lại có tin tức ngầm được truyền ra, nói rằng Cảnh Đoan Công chúa đi gặp Nhiếp chính vương.
Đèn lồng tỏa sáng, máu thấm ra ngoài chiếc băng vải bịt mắt, Quốc sư quỳ dưới bậc tam cấp một cách chật vật.

Tần Kiến Tự vung đao lên, lưỡi đao cứa lên đùi Quốc sư một cách tàn nhẫn, tiếng kêu thê thảm lập tức vang lên.
"Bản vương muốn biết phương pháp hồi phục." Tần Kiến Tự nâng tay lên rồi chém xuống, lại thêm một nhát đao, "Có nói hay không là do ngươi quyết định."
Quốc sư vội vàng giữ lấy đùi, "Ta ta nói...!A!"
"Phụp!" Tần Kiến Tự lại rút đao ra rồi cười lạnh lùng, "Ngươi nói chậm quá."
Dưới đất, vẻ mặt của Quốc sư thoáng hiện lên sự căm hận và sợ hãi, "Phải dùng xiềng xích...!dùng xiềng xích khóa lại tứ chi...!Khắc bùa chú lên xích là có thể, có thể ổn định thần hồn..."
"Tiếp tục đi."
Mũi đao lạnh lẽo quét qua mặt của Quốc sư, ông ta không nhìn thấy nhưng cảm nhận về xúc giác ngày một rõ ràng hơn, cơ thể run lên bần bật, "Phải dùng máu của hoàng tộc Bắc Tần để khắc bùa...!Ta, ta có thể vẽ bùa chú."
"Sao bản vương biết được lời ngươi nói là thật hay giả?"
"...Ta tuyệt đối không dám giấu giếm." Quốc sư co người lại, bây giờ ở đây chỉ có một người duy nhất sở hữu dòng máu của hoàng tộc Bắc Tần, ông ta nhìn ra được quan hệ không bình thường của vị Nhiếp chính vương này với hoàng đế Nam Vũ.


Hắn nhất định sẽ lấy mạng Cảnh Đoan vì chỗ máu ấy.
Đến lúc đó, hai nước chắc chắn sẽ có hiềm khích, có lẽ ông ta vẫn còn cơ hội để trốn thoát...
"Cảnh Đoan Công chúa," Tần Kiến Tự bình tĩnh ngẩng đầu lên, "Quốc sư của các ngươi thật là cứng đầu."
Quốc sư lập tức sững sờ.
Ở nơi mà ông ta không nhìn thấy, Cảnh Đoan đang ngồi trên ghế, hắn chứng kiến mọi chuyện với vẻ thích thú.
Lúc xảy ra chuyện trên đàn tế, ban đầu Cảnh Đoan cũng thật sự cảm thấy sợ hãi, thế nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu rồi.

Nghe nói quân lính trong phủ của Tần Kiến Tự đã hùng hổ lùng sục khắp thành để bắt người, khiến cho ai nấy đều hoang mang.

Hóa ra vị Nhiếp chính vương này và hoàng đế nhỏ của Nam Vũ thật sự có ý định hợp tác với nhau để lật đổ kẻ thù chính trị.
Đáng tiếc là đã gặp sai sót.
"Ý Vương gia là sao?" Hắn cười, vuốt ve mái tóc của mình.
"Đây là người của Bắc Tần nên đương nhiên sẽ giao cho ngươi xử lý." Tần Kiến Tự bình thản nhìn Cảnh Đoan, "Nghe nói ngươi đang trúng độc nên rất cần thuốc giải, chắc hẳn ngươi cũng rất cần ông ta."
"Vương gia đúng là người không thích vòng vo," Cảnh Đoan đứng dậy đi qua đi lại, cười tủm tỉm nhìn Quốc sư đang phủ phục dưới đất, "Ôi chà, đúng là sông có khúc người có lúc.

Chuyện bùa chú khắc trên xiềng xích là thật đấy, đạo đồng của ông ta cũng biết vẽ.

Có điều không nhất thiết phải dùng máu người, máu gà cũng được."
"Nếu không có tác dụng..."
"Nếu không có tác dụng, bản công chúa tất nhiên sẽ đền cả tính mạng cho hoàng đế nhỏ của ngươi." Cảnh Đoan liếc mắt nhìn hắn.
"Được."
Tần Kiến Tự thu đao lại rồi rảo bước ra ngoài.

Dùng xiềng xích trói tứ chi, vậy thì xem ra chỉ còn một con đường thôi.
Không biết đến lúc ấy Hạ Tử Dụ sẽ có phản ứng như thế nào.
Cảnh Đoan nhìn hắn rời đi, tặc lưỡi một cái rồi đá vào Quốc sư đang bất động dưới đất, "Ngươi nói xem, chọc vào hắn làm gì để rồi giờ rơi vào tay bản công chúa."
Quốc sư khẽ nhúc nhích.
Không lâu sau, trong điện lại phát ra tiếng kêu thảm thiết.
- --

Mùi máu thoáng lan tỏa trong không khí.
Tần Kiến Tự tắm rửa xong thì dọn dẹp mọi thứ, xong việc mới quay về gặp Hạ Tử Dụ.

Nếu mọi chuyện thuận lợi, ngày mai Tả tướng sẽ vào ngục giam, quyền hành trên triều đình đều thuộc về hắn.

Nhưng hiển nhiên rằng một thời gian tới Hạ Tử Dụ không thể ra ngoài, có lẽ các đại thần trong triều sẽ cho rằng hắn mượn chuyện này để lật đổ Tả tướng rồi giam cầm thiên tử hòng thâu tóm quyền hành.
Đành chịu, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ để tâm đến danh tiếng của mình.
Tần Kiến Tự đẩy cửa điện ra, nhìn thấy một góc áo của Hạ Tử Dụ thò ra phía sau án thư.

Không biết y đang làm gì mà cúi đầu thở hổn hển.

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay toan kéo Hạ Tử Dụ đứng lên.
"Điện hạ, dưới đất lạnh..."
"Leng keng..."
Tới gần rồi, tiếng leng keng của chuông vang lên khe khẽ.

Tần Kiến Tự cứng cả người, sau đó nhìn thấy Hạ Tử Dụ đang quỳ dưới đất, quần đã cởi một nửa, vạt áo che khuất mông nên thoạt nhìn không có gì bất thường cả.
Hạ Tử Dụ quay đầu lại, lòng bàn tay đang cầm một quả cầu không to không nhỏ, thủy ngân bên trong phản ứng với nhiệt độ của lòng bàn tay nên bắt đầu rung lên.
Cửa tủ mở toang, hiển nhiên là Hạ Tử Dụ đã lấy món đồ ở trong tủ ra.

Đó là thứ mà Tần Kiến Tự đã dự định dùng sau, thậm chí bên cạnh còn có một cuốn sách tranh hướng dẫn sử dụng, khiến cho người ta nổi lòng tò mò muốn nghiên cứu thử xem sao.
Có tổng cộng hai chiếc chuông hình cầu, một quả đang ở trong tay Hạ Tử Dụ, quả còn lại thì đã...
"Điện hạ, ngài cầm nó làm gì thế?"
Hạ Tử Dụ run rẩy nhìn hắn, "Trẫm xem sách...!thấy, thấy tò mò."
Tiếng chuông càng ngày càng trở nên gấp gáp, Tần Kiến Tự lặng lẽ nuốt nước miếng.
"Tần ái khanh, hình như..." Hạ Tử Dụ nắm chặt tay lại rồi ngước đầu lên nhìn, y muốn vịn bàn để đứng dậy nhưng không được.

Đuôi mắt y đỏ lên như sắp khóc, "Hình như nó càng lúc càng rung mạnh hơn...!Làm, làm sao bây giờ..."
Ánh mắt của Tần Kiến Tự dần dần tối xuống..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi