LÀM HOÀNG ĐẾ KHÓ LẮM


Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Ba ngày sau, tuấn mã chạy như bay ra khỏi quân doanh.
Lưu Át đã sai người đi điều tra, sau khi bị đuổi thì Chu Lãng vẫn luôn quanh quẩn ở nơi cách đại quân khoảng một dặm.

Hắn cùng dãi gió dầm sương với hành trình tiến quân và nghỉ ngơi của cả đoàn quân.

Sau khi Hạ Khải Lục mua thuốc mê từ tay Vương quân y, vị Tiểu thư của Hạ gia bỗng dưng mất tích.
Nhớ lại lúc trước Hạ Khải Lục nói bóng nói gió chuyện liên hôn, Lưu Át đã đoán được gần hết những thủ đoạn bẩn thỉu trong đó.
Y phải đích thân đi tìm Chu Lãng để hỏi cho ra nhẽ mới được.
Đêm khuya, tiếng vó ngựa lọc cọc chạy như bay trên quan đạo, không biết vì sao mà Lưu Át cảm thấy rất kỳ lạ.
"Vút!" Một mũi tên tập kích.
Lưu Át cưỡi trên lưng ngựa hơi quay đầu lại, nhìn thấy một đám người áo đen xông tới bao vây mình.

Hành động của chúng rất quyết đoán, vừa nhìn đã biết ngay là người trong quân ngũ, được huấn luyện bài bản.
"Người của Hạ Khải Lục?" Lưu Át nheo mắt lại, thời điểm xưng vương sắp đến rồi, có lẽ Hạ Khải Lục không kìm nén nổi nữa.

Nếu đã không thể liên hôn, vậy thì chỉ còn cách làm cho vị Thái tử tiền triều này chết trong im lặng, nếu không thì mọi công sức bao năm qua sẽ đổ sông đổ bể.
Lưu Át cắn răng, những mũi tên liên tục tập kích, y nắm lấy một mũi tên trong số đó rồi ném vào đám sát thủ, sau đó liền rút trường kiếm bên hông ra, đạp lên yên ngựa để mượn lực, vung kiếm đâm thẳng bắt đầu phản công.
Mũi kiếm trắng bạc lóe lên dưới ánh trăng, kiếm vung lên giết địch.

Bao năm trôi qua, y đã không còn là kẻ yếu đuối mặc cho người khác ức hiếp khi xưa nữa.

Đám sát thủ vung đao lên để chém, y điềm tĩnh thả chậm bước chân né tránh, vung kiếm theo bước đi của con ngựa để lấy công làm thủ.
Mấy tên sát thủ hơi ngạc nhiên với thực lực của vị điện hạ này, chúng trở tay không kịp, nhưng rất nhanh sau đó chúng lại có chi viện.
Lưu Át càng đánh càng hăng máu, phía xa vang lên tiếng vó ngựa lọc cọc.

Y quay đầu lại, nhìn thấy Chu Lãng đang quất roi ngựa chạy đến, tham gia vào cuộc chiến.
Quả nhiên Chu Lãng ở rất gần đại quân, hắn luôn lặng lẽ âm thầm bảo vệ y.
"Phụp!" Mũi kiếm xuyên thẳng qua lồng ngực, lúc rút ra đem theo cả máu.

Chu Lãng và y quay lưng vào nhau mà chiến đấu, hai người thở hổn hển nhìn tám chín người xung quanh mình.
"Điện hạ, thuộc hạ yểm trợ cho ngài lên ngựa."
"Được."
Đám sát thủ xông lên nhưng đều bị Chu Lãng dùng kiếm ngăn lại, Lưu Át tranh thủ thời cơ để kéo dây cương trèo lên ngựa.

Thấy một mũi tên sắp bay tới, Chu Lãng phi người lên ngựa theo, cả người chúi về phía trước, đụng vào vai của Lưu Át.
Con ngựa tung vó chạy đi, bàn tay to lớn của Chu Lãng ôm lấy thắt lưng Lưu Át, ôm vô cùng chặt.

- --
"Ngươi không sao chứ."
"Trong bóng đêm, cuối cùng con ngựa cũng chậm rãi dừng lại bên một ngôi miếu làng, có lẽ đây chính là nơi mà Chu Lãng đã trú tạm mấy ngày trước.

Đám sát thủ thấy kế hoạch không thành công nên cũng không đuổi theo nữa.
Dòng máu tanh tưởi chảy ròng ròng thấm ướt cả vai áo của Lưu Át.

Y quay đầu lại nhìn Chu Lãng.
"Không sao đâu điện hạ, chỉ bị trúng một mũi tên thôi." Hắn thả lỏng bàn tay ôm chặt eo y suốt dọc đường.

Lưu Át xuống ngựa, nhìn thấy Chu Lãng bình thản chặt gãy mũi tên, nhưng khuôn mặt hắn lại tái nhợt, "Đầu mũi tên không cắm vào sâu, không bị thương chỗ hiểm, chỉ là hơi khó rút ra."
"Để cô giúp ngươi."
Đống lửa bốc cháy tỏa ánh sáng chập chờn.
Một đống cỏ khô và cái giá dựng lên để phơi áo giáp kia là bằng chứng cho thấy có người đã ở đây vài đêm.

Trong góc còn sót lại một ít xương cá và xương gà rừng, có thể thấy rằng Chu Lãng không bỏ đói bản thân.
Không biết vì sao, Lưu Át cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Mấy năm trước cũng như vậy, chỉ cần có Chu Lãng ở bên thì bất kể đi tới nơi nào, y không cũng phải chịu đói chịu khát.

Thỉnh thoảng y nghĩ rằng, nếu thật sự có một ngày kia đi tới đường cùng, liệu Chu Lãng có tự xẻo thịt đùi của mình cho quân vương ăn như Giới Tử Suy hay không.

[1]
[1] Giới Tử Suy là hiền thần của triều đại nhà Tấn (晋国), được lệnh phục tùng, bảo vệ cho công tử Trọng Nhĩ (重耳).

Khi nước Tấn xảy ra nội loạn, công tử Trọng Nhĩ bất đắc dĩ lắm phải tháo chạy khỏi nước Tấn, sống ẩn dật nơi xứ lạ quê người.

Giới Tử Suy bất chấp mọi khó khăn gian khổ, sẵn sàng tháp tùng vị công tử mới có 19 tuổi là Trọng Nhĩ, thậm chí đã từng xẻo thịt từ chính đùi của mình để nấu canh cho Trọng Nhĩ ăn.
Phía sau có âm thanh lạo xạo của giày giẫm lên rơm rạ.

Lưu Át quay lại, đối diện với ánh mắt của Chu Lãng.
Đống lửa sắp tắt bị đá mấy cái rồi cho thêm cỏ khô để bắt lửa, thế là nó tiếp tục bùng cháy to hơn.

Chu Lãng quay lưng với y rồi quỳ xuống, mũi tên ấy cắm sâu hơn Chu Lãng đã nói, thế nhưng hắn cứ như thể không cảm nhận được đau đớn, chỉ ngồi quay lưng với ánh lửa và lặng lẽ nhìn cái bóng in trên mặt đất.
"Leng keng!" Mũi tên rơi xuống.
Áo bị xé ra để lộ tấm lưng rộng và vòng eo hẹp đầy những vết thương do gậy đánh chưa liền hẳn.

Thảo dược đã giã nát, Chu Lãng dâng nó lên, Lưu Át tiện tay cầm lấy rồi đắp lên vết thương.


Y khẽ ấn xung quanh chỗ bị thương để cầm máu, xé một mảnh áo trong của Chu Lãng để băng bó.
"Điện hạ vất vả rồi."
"Không có gì."
Lưu Át xử lý vết thương xong thì đứng dậy, rửa tay bằng nước múc từ dưới giếng.

Còn Chu Lãng khoác áo vào rồi quay đầu lại.
Mấy ngày không gặp, mắt hắn toàn là tia máu, dưới cằm lún phún râu, cả người gầy rộc đi.

Hắn muốn đưa tay ra và lại gần, nhưng lại nhớ đến những chuyện lúc trước, cuối cùng dè dặt lùi lại một bước, chần chừ cúi đầu xuống.
Điện hạ sợ hắn, hận hắn.

Hắn biết chứ.
Cuối cùng Chu Lãng cúi người quỳ xuống, không nói gì cả.
"Vết gậy đánh trên lưng thế nào rồi?" Lưu Át lấy khăn lau tay, hờ hững nhìn hắn.
"Cảm ơn điện hạ quan tâm, đã khỏi một nửa rồi."
"Cô đến để hỏi ngươi," Lưu Át ngẩng đầu lên, mân mê chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay, "Chuyện thuốc kích tình kia cô đã điều tra rõ ràng rồi.

Ngươi không phải là người hạ thuốc."
Chu Lãng giật mình.
"Nếu đã vậy, tại sao sau khi đi vào lều trại, ngươi lại làm chuyện như thế với cô?" Lưu Át nói, cứ như thể y cưỡi ngựa mấy dặm tới đây chỉ để hỏi một câu này, "Cô biết trước nay ngươi không giỏi ăn nói, không mọc mồm.

Bây giờ cô cho ngươi một cơ hội để giải thích tử tế."
Chu Lãng bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn vị điện hạ trước nay luôn cao cao tại thượng ấy.
Phần ân huệ này của Lưu Át xuất phát từ nể tình những chuyện trước kia, cũng coi như cho Chu Lãng một cơ hội để giãi bày, "Cô chỉ muốn biết rốt cuộc tối hôm ấy đã xảy ra chuyện gì."
Hơi thở của người đang quỳ kia chợt trở nên nóng hơn.
"Nói đi."
"Tối hôm ấy khi ti chức tới nơi, điện hạ đã bị người khác hạ thuốc rồi."
"Cô biết."
"...Trong lúc mê man, điện hạ đã thì thầm gọi tên của ti chức," Ánh mắt của Chu Lãng đối diện với Lưu Át, lặng lẽ kiềm chế cảm xúc đang trào dâng, "Ti chức đã không nhịn được."
"Cô gọi tên của ngươi?"
"...Vâng."
"Nói dối."
Thế là Chu Lãng không tiếp tục nói nữa.
Lưu Át hơi nheo mắt lại, "Cho nên...!ngươi thật sự đã ra tay với cô?"
"Vâng."

"Ngoài ngươi ra thì còn ai khác không, hoặc là có người của Hạ soái không?"
"Tuyệt đối không có người thứ hai!" Chu Lãng siết chặt nắm đấm, dường như hơi cuống lên, "Lúc thuộc hạ tới nơi, người của Hạ soái mới hạ thuốc.

Thuộc hạ rời đi lúc trời gần sáng, điện hạ có thể yên tâm..."
"Ngươi có vẻ tự hào nhỉ."
"Ti chức không có."
Bầu không khí chìm vào im lặng rất lâu, Chu Lãng chính là kiểu người được hỏi gì thì đáp nấy, không hỏi sẽ không đáp.

Thoạt nhìn hắn không biết nói dối, chất phác thật đáng tin cậy, không ngờ bây giờ lại thành ra thế này.

Lưu Át nhìn ngôi miếu, thở dài nói: "Chu Lãng, ngươi có hối hận không?"
"Nhân lúc điện hạ không tỉnh táo mà làm chuyện đó, ti chức rất hối hận." Chu Lãng nắm chặt vạt áo, nhích từng bước lên bằng đầu gối để quỳ gần Lưu Át thêm một chút.

Hắn quỳ mọp xuống để lạy, "...Nhưng ti chức không hối hận đã làm chuyện đó."
Lưu Át im lặng nhìn hắn, ánh mắt nhìn ra nơi xa hơn, "Ngươi thật to gan."
"Lúc trước ở trong hang động, ti chức đã cố tình cho điện hạ ăn loại quả ấy."
"Bây giờ cô đã đoán ra rồi."
"Ti chức...!thích điện hạ nhiều năm rồi, cảm xúc bẩn thỉu như một con rắn độc ấy không thể thốt ra khỏi miệng.

Điện hạ bị tâm tư của một tên tội đồ như ti chức làm cho dơ bẩn, đó là nỗi bất hạnh của điện hạ," Chu Lãng nghẹn ngào, giọng nói khàn đi, "Nhưng trái tim của ti chức trước giờ vẫn không hề thay đổi."
Hắn đã hai lần kéo vị điện hạ cao quý ấy xuống khỏi thần đàn để cùng chìm đắm trong dục vọng với hắn.

Khoái cảm ấy như một loài giòi bọ ăn mòn xương tủy, trở thành một thứ cảm xúc ấm nóng ở góc khuất trong tim của hắn.
Chu Lãng đưa bàn tay dính máu lên, hắn chùi sạch tay rồi kéo vạt áo của Lưu Át, sau đó hôn lên mu bàn tay y khi trong tư thế nửa quỳ.
Lưu Át cúi đầu, ánh mắt vô cùng mịt mờ.
"Điện hạ...!có muốn thử một lần nữa không?"
Thật ra tối nay điện hạ đến đây môt thân một mình, hắn hoàn toàn có thể làm tiếp một số chuyện, từ hôm nay trở đi hắn sẽ không còn được gặp lại vị điện hạ ngày nhớ đêm mong ấy nữa, nhưng hắn đang cố gắng kiềm chế, đè nén ý nghĩ không nên có ở trong đầu.
"Ngươi điên rồi." Lưu Át lùi lại một bước.
Chu Lãng chống tay đứng dậy, ánh mắt như rực cháy, "Tối hôm ấy điện hạ...!rất phóng túng.

Có lẽ ti chức không nên nói điều này, nhưng nếu như điện hạ muốn thử một lần nữa thì..."
Lưu Át rảo bước đi ra ngoài.
Chu Lãng ôm chầm lấy y từ phía sau, hai cánh tay giữ chặt lấy eo y như lúc ở trên lưng ngựa, ngoài ra hắn không làm gì khác nữa, "Hoặc là điện hạ đừng nghĩ rằng việc này là nhục nhã, mà là một phần thưởng dành cho ti chức."
Điện hạ không muốn thử lại một lần nữa sao?
Lưu Át chưa từng bị đối xử như thế này trong lúc tỉnh táo, y nghĩ mình có điên mới đồng ý với thỉnh cầu của Chu Lãng.

Thế nhưng trong cơn mơ màng, không biết vì sao mà y cứ đứng im tại chỗ, Chu Lãng dụi đầu vào hõm vai y, những cọng râu ngắn cọ xát đầy ngứa ngáy.
"Điện hạ..."
Toàn thân Lưu Át hơi cứng lại.
Trong ngôi miếu đổ nát, đồ cúng trên chiếc bàn dùng để đặt lư hương đã bị quét rơi xuống đất, bụi bặm được lau sạch sẽ.

Lưu Át chống tay lên bàn, người phía sau lập tức đè lên, bàn tay thô ráp sờ lên da thịt cách lớp quần áo.


Chu Lãng dạy y cách thõng eo xuống, bàn tay ấy thỏa thích vuốt ve như khi ở trong giấc mộng.
Lưu Át vừa mê man vừa vô cùng tỉnh táo, đường đường Thái tử điện hạ mà lần đầu tiên phải chống tay xuống bàn để người ta sờ mông một cách tùy tiện.

Dường như y đang khát cầu thứ gì đó nhưng không biết thứ ấy là gì, y mặc cho bàn tay ấy luồn vào trong quần áo, như một con rắn độc đầy linh hoạt.
Lần trước là khỏa thân, nhưng bây giờ quần áo vẫn nghiêm chỉnh.

Lần trước là ở trên giường, còn hiện tại là ở trong một ngôi miếu bỏ hoang.
Y vùng vẫy giãy giụa thật mạnh, người phía sau ấn gáy y đè xuống bàn, chiếc bàn gỗ rung lắc phát ra tiếng kẽo kẹt.

Ngay sau đó chiếc quần hơi ướt đã bị người đó tụt xuống, trong lúc vùng vẫy thì có âm thanh "bốp" một cái của bàn tay đánh vào da thịt.

Con ngươi trong mắt Lưu Át co lại.
"Xin lỗi điện hạ." Người phía sau sững lại.

Ngọn nến lay động, tất cả mọi cảnh tượng đều được ánh nến rọi sáng, "Điện hạ rất đẹp, thuộc hạ đã nhúng chàm điện hạ mất rồi."
Bàn tay nắm gáy y tiếp tục di chuyển xuống dưới, thế là Lưu Át có thể chống tay đứng dậy.

Đột nhiên cảm giác đau đớn ập tới, trên mông lưu lại một dấu răng của người đó, tiếp theo là xúc cảm thô ráp của những cọng râu.

Hắn hôn lên chân y một cách suồng sã.
Tay Lưu Át bám chặt mép bàn, hơi thở dần gấp rút hơn.

Lần này Chu Lãng chưa tắm rửa, toàn thân mang mùi mồ hôi, hắn chẳng khác gì đám đàn ông thô kệch ở trong quân doanh.

Bàn tay hắn nắm chặt eo y, cộng thêm việc không nhìn thấy mặt, khiến cho Lưu Át như trở về với buổi tối ngày hôm ấy.

Cảm giác mơ hồ hỗn loạn không biết rốt cuộc là ai đang làm tình với mình, hay là đã có nhiều kẻ cùng cưỡng hiếp y trong màn đêm hỗn loạn.
"Điện hạ, đừng sợ." Chu Lãng ôm lấy y từ phía sau, "Chỉ có một mình ti chức thôi, đây là phần thưởng mà điện hạ dành cho một mình ti chức."
Ngón tay hắn luồn vào trong áo y một cách đói khát, khiến cho Lưu Át phải hơi ngửa cổ lên.

Y như thể bị ném vào trong một con sóng dữ rồi cuốn trở về, hơi thở nóng bỏng dần lan tỏa.
Đống củi lửa vẫn đang cháy rực.

Lưu Át không chú ý rằng lúc quay trở về, Chu Lãng đã ném thêm cỏ khô vào đống lửa để nó tiếp tục cháy, lẫn trong đó có một chút thuốc kích tình.

Dù chỉ là một chút ít thôi, nhưng nó cũng đủ để phóng đại ý nghĩ từ sâu thẳm trong tim.
Chu Lãng cầu xin được đáp lại một lần, muốn nghe thấy âm thanh phát ra từ miệng y.

Hắn bắt đầu hôn Lưu Át một cách hung hăng và càn rỡ, hắn quay đầu của điện hạ lại để làm sâu hơn nụ hôn triền miên, mặc cho vết thương trên lưng lại nứt toác ra.
Lưu Át kháng cự lại nụ hôn thân mật của một kẻ có địa vị thấp hơn, nhưng y không thể chống lại được sức lực mạnh mẽ của Chu Lãng, đành phải mặc cho hắn nắm cằm hôn sâu hơn dưới sự tấn công vô cùng mãnh liệt.
"Điện hạ, ngài đang tỉnh táo phải không?"
"...Ừ.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi