Trước đây khi Dương Từ đi học, đa số dùng đều là bút chì.
Trong thời đại này ngoài bút chì, còn có bút bi và bút máy, trong đó bút máy là mốt nhất là dùng nhiều nhất.
Nguyên chủ cũng có một cây bút máy, nhưng bởi vì nguyên chủ thật sự không thích học, sau đó cây bút kia cũng bị hắn làm hư.
Bút máy Dương Từ không được sử dụng nhiều nên chữ viết không đẹp lắm.
Anh dự định sau khi mua bút máy, sẽ mua thêm một số bản chữ mẫu bút máy để luyện chữ viết.
Chữ viết đẹp cũng là một điểm cộng, sau này nó cũng sẽ có lợi cho các kỳ thi.
Dương Từ biết các thương hiệu bút máy tương đối nổi tiếng, ngoài thương hiệu Anh Hùng và Vĩnh Sinh của đất nước mình, còn có nhiều thương hiệu nổi tiếng quốc tế, chẳng hạn như Montblanc, Parker, Picasso, v.v.
Bởi vì giai đoạn hiện tại tương đối nhạy cảm, Dương Từ lại là một thanh niên yêu nước, cho nên anh đã sớm xác định thương hiệu Anh Hùng.
Dương Từ xem xét hệ thống Taobao rất lâu, vì không tìm được cửa hàng chính thức phù hợp nên đành phải lựa ngẫu nhiên thương hiệu mua hai chiếc bút máy trước.
Sau khi anh lấy được cuộn giấy công nghiệp, mới có thể đến cửa hàng bách hóa để mua chiếc bút máy mà anh muốn.
Tuy nhiên, mặc dù không mua được cây bút mình muốn, nhưng vẫn có thể mua được bản chữ mẫu bút máy, mực và sách bài tập.
Dương Từ đã mua mọi thứ anh có thể mua trong một lần, tiêu tổng cộng hơn 300 tích phân học bá.
Anh đã mua hai cây bút máy của các nhãn hiệu khác nhau được đánh giá tốt, và ba lọ mực đỏ, xanh và đen.
Màu xanh và đen là để anh học hàng ngày, còn màu đỏ là để khi Tạ Nghiễn Thanh giúp anh chú thích và sửa bài tập dùng đến.
Sau đó là sáu cuốn bản chữ mẫu bút máy, hai mươi cuốn bài tập, mười cây bút chì, một cây compa, một bộ máy trắc địa, một cây thước mềm và một túi đựng văn phòng phẩm đơn giản.
Vì mua nhiều nên cửa hàng còn tặng thêm 2 cục tẩy và 1 con dao rọc giấy.
Đây là những văn phòng phẩm mà Dương Từ có thể nghĩ ra vào lúc này, sau khi đặt hàng văn phòng phẩm mà anh muốn sử dụng, anh bắt đầu ghé thăm các cửa hàng khác.
Đầu tiên anh muốn mua vài gói kẹo cho chị hai, giá kẹo tương đối thấp nên anh định mua nhiều hơn và để dành trong không gian.
Vì vậy, anh đã chọn ba gói đường cát trắng, hai gói đường nâu cũ và hai gói đường nâu gừng dưỡng thân.
Sau đó, anh lại mua thêm năm gói kẹo là kẹo dẻo ô mai, kẹo socola hạnh nhân kaokaht, kẹo giòn*, kẹo dẻo và kẹo trái cây.
Sau đó là ba hộp sô cô la, hai gói khoai tây chiên nguyên chất, hai hộp sữa nguyên chất, mười cân trứng gà ta, một hộp thuốc lá (?) và hai cân xương sườn.
(*kẹo giòn: giống với kẹo đậu phộng nước mình)
Kẹo phía trước có thể bảo quản được lâu, sở dĩ anh mua nhiều kẹo như vậy là muốn dùng để trả ân tình hoặc đối phó với mấy tên nhóc.
Còn đồ ăn phía sau, bao gồm cả xương sườn, là do Dương Từ thèm miệng muốn mua để ăn.
Trước khi xuyên không, anh có một cuộc sống tốt, ngay cả khi anh không ăn thịt trong một thời gian dài cũng không sao, nhưng sau khi đổi một cơ thể, anh đặc biệt dễ thèm ăn.
Cách đây không lâu vào một đêm nọ, Dương Từ thèm ăn thịt thèm đến mức tỉnh cả ngủ.
Khi đó anh thèm đến chịu không nổi cũng không còn cách nào khác, chỉ cảm thấy mình đang sống cuộc sống quá khổ, trong lòng không khỏi thương cảm một chút.
Cho nên lúc nãy khi mua đồ, anh có chút không khống chế được tay, cuối cùng không nhịn được thêm hai cân xương sườn.
Hầu hết mọi người trong thời đại này đều thiếu dầu, nhưng xương sườn không có đáng tiền bằng thịt mỡ và thịt ba chỉ.
Có đôi khi nếu gặp người quen, giống như nguyên chủ có chút quan hệ trong công xã, nguyên chủ có thể mua xương sườn mà không cần phiếu thịt.
Tuy nhiên, trong trường hợp này thường là cần phải đưa nhiều tiền hơn, rất ít người sẵn sàng bỏ ra số tiền vô lý này để mua xương sườn, theo họ thấy xương sườn không có nhiều thịt để ăn.
Sau khi mua những thứ này, tích phân của Dương Từ đã cạn kiệt, chỉ còn dưới 200 tích phân.
Dương Từ giữ lại năm mươi tích phân để dự phòng, tiêu hết hơn một trăm điểm còn lại.
Với hơn 100 tích phân, anh đã mua một tuýp kem chống nắng, một lọ kem dưỡng da mặt Đại Bảo, một miếng xà phòng sulfursoap thương hiệu Thượng Hải, bốn chiếc khăn quàng cổ kiểu cũ có màu sắc khác nhau và một vài sợi dây buộc tóc nhiều màu sắc.
Kem chống nắng là cho chính anh dùng, anh muốn cho phụ nữ trong nhà dùng cũng không dám, dù sao hiện tại cũng không có loại đồ vật như kem chống nắng.
Dương Từ đột nhiên bắt đầu chú ý đến ngoại hình của mình là vì hôm nay anh bị Tạ Nghiễn Thanh kích thích, cũng nhớ những gì cha mình đã nói.
Nghĩ đến cha nói mặt nát không tìm được vợ, Dương Từ cảm thấy mình không thể lỗ mãng như vậy nữa.
Phụ nữ vẫn có thể đội mũ và khăn quàng cổ khi đi làm, đàn ông làm điều này để chống nắng là không ổn.
Nếu không phải nguyên chủ làn da quá non nớt, phơi nắng một chút sẽ trở nên nóng rát, thật ra Dương Từ càng hi vọng mình có thể đen hơn một chút, bởi vì đen hơn một chút mới có mùi vị của nam nhân chứ.
Ngoài những thứ Dương Từ mua trên Taobao, anh còn mua một số thứ trong cửa hàng bách hóa, đó là một hộp kem dưỡng thể Pechoin, một hộp dầu ngao, một cân bánh bông lan gà và một chiếc lược gỗ.
Bánh bông lan gà cần tiền và phiếu thực phẩm, đó là một hàng hoá xa xỉ vào thời điểm này.
Dương Từ nếm thử mùi vị vừa rồi còn tưởng rằng sẽ không ngon lắm, không ngờ lại rất ngon.
Lúc này, những thứ này cùng với hai hộp sữa bột đã được anh cho vào một cái túi vải.
Vì hai hộp sữa bột này, anh cũng tốn khá nhiều công sức, đầu tiên là đến nhà bà nội để lừa lấy hai hộp, hiện tại anh lại đi một đường đến tận huyện thành để lấy sữa bột ra.
Ngay khi Dương Từ định đi dạo xung quanh, anh không ngờ rằng tất cả những quả trứng địa phương gì đó mà anh mua đã đến nơi.
Trứng địa phương, trái cây, thịt, v.v.
được giao trong cùng một thành phố, tức là giao hàng trong một giờ của Maochao.
Dù biết sẽ rất nhanh nhưng không ngờ chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã đến nơi.
Thấy vậy, Dương Từ không khỏi nhất thời im lặng, những thương nhân này hoạt động quá tích cực, chẳng lẽ là sợ anh hối hận rồi trả hàng sao?
Bởi vì cùng anh hai trở về, mặc dù đã có rất nhiều hàng được gửi đến rồi, nhưng Dương Từ cũng không dám trực tiếp lấy ra.
Dù sao thì ánh mắt của anh hai cũng rất lợi hại, Dương Từ dám lừa những người còn lại của Dương gia nhưng lại không dám lừa anh ta.
Sau đó, Dương Từ đi dạo thêm nửa giờ nữa, cũng đến thời gian anh và anh hai của mình đã hẹn trước.
Dương Từ đã đi qua sớm hơn vài phút, khi đến nơi, anh vẫn đang nghĩ rằng mình nhất định phải mua một cái đồng hồ đeo tay, nếu không sẽ quá bất tiện khi không biết giờ.
Ngay cả khi anh không thể mua đồng hồ ở đây, anh vẫn phải mua một cái giá rẻ trên Taobao.
Dù sao thì dưới tình hình mà không có điện thoại di động, nếu lại không có đồng hồ thì giống như bị mù vậy.
Trước khi Dương Từ có thể tiếp tục suy nghĩ, anh đã nghe thấy tiếng xe máy từ xa.
Thấy vậy, Dương Từ lập tức quay lại nhìn, quả nhiên, anh nhìn thấy bóng dáng bắt mắt của anh hai, dọc đường mang theo một cơn gió bụi, hệt như yêu quái trong Tây Du Ký.
Dương Từ cảm thấy buồn cười với trí tưởng tượng của chính mình, nhưng sau khi anh hai lạnh lùng dừng xe lại, anh lập tức thu lại nụ cười trên mặt, vô cùng ngoan ngoãn ngồi trên ghế.
Dương Quốc Hữu dường như có tâm trạng tốt, không giống như khi anh ta đi đến đây không nói lời nào, trên đường trở về anh ta còn kêu Dương Từ nên học hành chăm chỉ.
Mãi cho đến khi đưa Dương Từ đến cổng làng, Dương Từ mới hiểu tại sao Dương Quốc Hữu lại có tâm trạng tốt như vậy.
Bởi vì anh ta đã đi từ xa đến để đưa đồ ăn ngon cho Điền Kiều Kiều, cho dù đồ ăn ngon chỉ là vài chiếc bánh đường đỏ và vài miếng mứt vỏ hồng mà trẻ con thích.
Nhưng trong mắt cha mẹ của Điền Kiều Kiều, cách cư xử của anh ta cho thấy anh ta là một người đàn ông tốt, việc gì cũng đều nghĩ đến vợ.
Ngoài ra, dạo này Điền Kiều Kiều khẩu vị kém, bánh đường đỏ do mẹ chồng Lưu Tiêm Mai làm rất ngon, mứt vỏ hồng cũng là món ăn yêu thích của cô trước đây.
Vì vậy, ngay khi Điền Kiều Kiều có tâm trạng tốt, cô đã lên kế hoạch trở về sống vài ngày, để Dương Quốc Hữu người mới kết hôn không phải ở một mình trong căn phòng trống.
Dương Quốc Hữu cảm thấy rằng em trai mình đã có công lao rất nhiều, vì vậy anh ta đã hỏi Dương Từ xem anh còn có đồ ăn nhẹ nào nữa không.
Dương Quốc Hữu ngày thường rất bận, không những không có thời gian nghiên cứu xem phụ nữ thích gì mà còn không biết điều gì khiến phụ nữ thích.
Thấy vậy, Dương Từ không nói một lời chạy về nhà, thực ra là lấy một nắm kẹo trong không gian ra rồi từ trong tay Dương Quốc Hữu lừa đi năm tệ.
Mặc dù trước khi xuyên không anh là một người FA từ trong bụng mẹ, nhưng với tư cách là một trạch nam đã xem vô số truyện tranh và phim truyền hình, anh vẫn rất giỏi trong việc làm cho những cô em gái dễ thương hạnh phúc.
Đáng tiếc duy nhất chính là tính hướng của anh có chút lệch, cho dù là đồng tính luyến ái ở hậu thế không còn là điều cấm kỵ gì, hơn nữa ở hoàn cảnh chung đại đa số đều là 0, bởi vì mắt nhìn của anh quá cao đến cuối cũng vẫn tìm không thấy người mà mình thích.
Khi Dương Từ bọn họ trở lại, những người còn lại trong Dương gia vẫn chưa hoàn thành công việc, chỉ có ông bà đang cho gà ăn ở hậu viện.
Khi Dương Từ ôm đồ trong tay bước tới, bà nội đang run run mà cầm chiếc kim thêu, ngồi dưới mái hiên để sửa chiếc quần cũ của Dương Từ.
Thấy vậy, Dương Từ vội vàng chạy tới, muốn giật lại chiếc quần: "Bà nội, cái quần này bà tìm ở đâu ra? Con không phải đã nói là tự vá rồi sao?"
Cái quần này là khi anh mới xuyên qua đã mặc nó, có lần khi đi câu cá vô tình làm rách nó.
Trước đây, anh luôn muốn tự mình lén lút nà vá lại, nhưng tủ quần áo của Lưu Tiêm Mai luôn bị khóa, rổ đựng kim chỉ để vá quần áo cũng ở trong tủ, cho nên anh mãi vẫn không có cơ hội sửa quần của mình.
Thật không ngờ, anh không nói với gia đình về chiếc quần rách, anh còn lén giấu chúng đi, nhưng cuối cùng bà nội vẫn tìm thấy.
Bà nội nghe xong lời này cũng không có chột dạ, cười nói: "Ngươi biết vá sao? Còn nói ngươi vá nữa, thật là buồn cười chết đi được."
Dương Từ không dám thật sự cướp lấy, sợ bà nội nổi giận, đành phải đánh lạc hướng sự chú ý của bà, "Bà nội, bà nội đừng bận rộn nữa, xem cháu mang cho bà cái gì này?"
Bà trên miệng liền nói, cháu có thể mang gì cho ta đây, nhưng tay bà vẫn dừng lại và bà nhìn vào trong tay của Dương Từ.
Dương Từ nhân cơ hội ném chiếc quần của mình sang một bên và đặt tất cả những thứ trong tay vào lòng của bà.
Những gì Dương Từ mang đến là lon sữa bột cho người già và trung niên, một chiếc lược gỗ và nửa phần bánh bông lan trứng còn lại.
"Bà nội, lược của bà hỏng rồi, hôm nay cháu cùng anh hai lên huyện thành, đặc biệt ở cửa hàng bách hóa mua cho bà một cái mới, kiểu này đẹp hơn cái cũ của bà, sau này bà dùng cái này chải tóc đi.
Còn có bánh bông lan gà cùng sữa bột, tuổi của bà đều có thể ăn, bà cùng ông nội mỗi ngày pha một ly sữa bột, nếu kiên trì uống thì sẽ rất có lợi cho thân thể.
".