LÀM HƯ

Kỷ Xuyên book vé chuyến bay sáng sớm lúc sáu giờ, cậu gạt quản gia, bốn giờ rưỡi hừng đông liền lặng lẽ ra cửa. Trời còn chưa sáng, cậu sợ bên ngoài không gọi được xe, cậu từ trong nhà để xe mở cửa đem chiếc Ferrari đã tích một lớp bụi ra ngoài, một mình hướng sân bay đuổi tới.

Kỷ Xuyên chưa từng trải qua như vậy, trước đây cậu thường đi nơi khác du lịch, mỗi lần đều dẫn theo một đám bạn, giống như trường học tổ chức du lịch mùa xuân, náo nhiệt vô cùng. Như lần này vậy, một mình đi xa nhà, không thông báo cùng ai, cô đơn mà đi một mình, đi tìm một người, đặc biệt là đi lúc hừng đông gió lạnh, cho nên vô cùng quạnh quẽ.

Trước khi đi, Kỷ Xuyên nghĩ: Đợi lát nữa ba ba nhìn thấy mình, nhất định rất bất ngờ.

Nhưng mà, lúc xuống máy bay cậu mới ý thức được, cậu không biết Hạ Hoài Chương đi công tác ở đâu, không biết Hạ Hoài Chương ở khách sạn nào, muốn tạo bất ngờ cũng hết sức khó khăn, cậu không thể không tìm người để hỏi.

Hỏi ai?

Kỷ Xuyên hơi suy nghĩ một chút, cậu gọi cho thư ký của Hạ Hoài Chương một cuộc điện thoại. Ở trong điện thoại cậu nói đặc biệt quan trọng: “Cho tôi địa chỉ là được, đừng nói cho ba ba tôi biết”. Thư ký Thương làm theo, nói chuyện một chút, lập tức gửi tin nhắn cho cậu một cái định vị, là địa chỉ công ty, nói Hạ Hoài Chương chín giờ ở đây có một hội nghị.

Chín giờ, sau khi Kỷ Xuyên tính toán thời gian một chút, cậu chạy tới đại khái cũng không kịp, mặc dù tới kịp cũng không có thời gian nói chuyện, cậu không muốn làm trễ nãi công tác của Hạ Hoài Chương. Phải ở trong khách sạn chờ ba ba đến khi nào? Lỡ như không chờ được, nếu như ba ba không trở về khách sạn thì làm sao bây giờ?

Tâm lý Kỷ Xuyên nôn nóng, tối hôm qua cơ hồ cả đêm cậu không ngủ, vừa nãy ở trên máy bay cậu có nghĩ ngơi một chút, nhưng ngủ cũng không sâu.

Cậu muốn lập tức gặp mặt.

Kỷ Xuyên kêu xe, ngồi ở trong xe taxi xoay xoay điện thoại di động. Tối hôm qua cậu gọi điện thoại tới cũng không có ai tiếp, sau đó Hạ Hoài Chương cũng không có gọi điện thoại lại cho cậu, Kỷ Xuyên nghi ngờ là hắn cố ý, lẽ nào muốn tỉnh táo suy nghĩ thì phải đoạn tuyệt liên hệ sao? Ba ba đến cùng là “Không bình tĩnh” đến cỡ nào? Không lẽ phải như vậy mới được?

Nghĩ tới đây, trước mắt cậu hiện ra khuôn mặt Hạ Hoài Chương với thói quen thận trọng cùng trấn định kia…

Có lẽ cậu không hiểu được.

Trong lòng Hạ Hoài Chương đang suy nghĩ cái gì, bộ dáng đắn đo ra sao, cậu rất ít suy nghĩ, chỉ theo thói quen mà cho rằng không liên quan tới mình, ba ba chuyện gì cũng có thể giải quyết, chuyện gì cũng không thể gây khó khăn cho hắn được.



Một người “Không thể làm khó, sẽ không tổn thương”, đương nhiên sẽ không thể có được quan tâm từ người khác.

“Rốt cuộc, con cũng không có quan tâm ba ba…”

Kỷ Xuyên kinh ngạc mà nhìn ngoài cửa xe, phút chốc đem mục đích chuyến đi này của mình quên mất. Cậu mơ mơ màng màng ngồi ở trong xe, buồn ngủ cùng uể oải dâng lên giống như thủy triều, cậu không nhịn được bắt đầu ngủ gà ngủ gật, thời điểm lại mở mắt ra, xe đã ngừng, dừng trước một tòa cao ốc chọc trời.

Kỷ Xuyên trả tiền rồi xuống xe, trực tiếp đi vào đại sảnh. Lúc này vẫn chưa tới chín giờ, cậu không biết Hạ Hoài Chương đã đến chưa, cậu đi tới quầy tiếp tân. Cô gái trước bàn tiếp tân nhìn cậu lạ mặt, đem cậu từ đầu đến chân quan sát một lần, tuy rằng không nhận ra thân phận, nhưng tốt xấu gì cũng nhìn ra được cậu không giống người bình thường, thái độ nhiệt tình mà hỏi: “Ngài có hẹn trước không?”

“…”

Kỷ Xuyên lần đầu tiên bị người hỏi như vậy, trước đây cậu đi tìm Hạ Hoài Chương, lần nào cũng là trực tiếp đi vào thang máy? Ai không có mắt dám cản cậu? Nhưng ở đây không phải A thị, không phải địa bàn của cậu, người ở công ty khác không biết cậu, cậu cũng không có cách nào.

“Không có” Kỷ Xuyên nhẫn nhịn tính tình nói, “Tỷ tỷ, em tìm ba em, không cần hẹn trước, chị nói với em phòng hội nghị ở tầng mấy em tự đi lên”

Cô gái trước bàn tiếp tân nhìn cậu sững sờ: “Ngài nói cài gì? Tìm ai?"

Hoặc là nghe không hiểu, hoặc là không tin, Kỷ Xuyên không muốn cùng cô dài dòng, quyết định gọi điện thoại cho thư ký Thương.

Cậu lấy điện thoại di động ra, vừa mới chuẩn bị ấn số, phía sau đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân. Kỷ Xuyên còn chưa có phản ứng lại, đã thấy cô gái trước bàn tiếp tân lập tức đứng nghiêm, lộ ra mỉm cười vô cùng đúng tiêu chuẩn, đối phía sau cậu cung kính mà chào hỏi.

Kỷ Xuyên bất giác quay đầu lại, hắn ở bên trong một đám thư ký cùng trợ lý, nhìn thấy Hạ Hoài Chương một thân âu phục giày da.

Bốn phía đều yên tĩnh, Hạ Hoài Chương dừng lại bước chân nhìn cậu, ánh mắt của đám người đó đều nhìn lại đây, có bất ngờ, có hiếu kỳ, có không rõ vì sao, Kỷ Xuyên ngoảnh mặt làm ngơ, đi tới kêu một tiếng “Ba ba”

“Con làm sao chạy tới đây?” Hạ Hoài Chương nhìn qua quả thật rất bất ngờ, Kỷ Xuyên thầm cảm tạ thư ký Thương không có mật báo. Thế nhưng làm như vậy cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì, cậu cũng không có đem đến kinh hỉ.

“Con tới tìm ba” Kỷ Xuyên cẩn thận mà nở nụ cười, “Chừng nào thì người rãnh rỗi, ba ba?”

Cậu tha thiết mà nhìn Hạ Hoài Chương, con ngươi nguyên bản đen thui bởi vì thời gian nghĩ ngơi không tốt, mơ hồ có tơ máu màu hồng. Hạ Hoài Chương nhíu nhíu mày, quay đầu hướng về phía sau nói: “Các người đi lên trước, chờ tôi một lát”

Người đều đi, liền nói với cậu: “Đến đây đi”

Kỷ Xuyên ngoan ngoãn đi cùng, cô gái ở bàn tiếp tân nhìn theo bọn họ, bọn họ tiến vào một thang máy khác đến tầng trệt, đi vào một gian văn phòng trống, Hạ Hoài Chương dẫn cậu đi vào, đóng cửa một cái, nới lỏng ca ra vát, lôi cho cậu một cái ghế: “Ngồi”

Kỷ Xuyên nghe theo lời mà ngồi.

Hạ Hoài Chương nói: “Đột nhiên tới tìm ba như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

“Một chút chuyện nhỏ” Kỷ Xuyên sờ sờ mũi. Tối hôm qua cậu đã nghĩ xong kịch bản, bây giờ thì quên hết rồi, quả nhiên thiếu ngủ thì trí nhớ sẽ rất kém.

“Ba… Cuộc họp không sao chứ?” Kỷ Xuyên chỉ chỉ trên lầu, “Con có thể đợi lát nữa rồi nói”

“Không có chuyện gì, con nói trước đi”. Hạ Hoài Chương dựa vào bàn làm việc đứng ở trước mặt cậu, cúi đầu nhìn cậu, biểu tình rất chăm chú, giống như có mấy phần mong đợi.

Mong đợi cái gì?

Kỷ Xuyên không rõ ràng, cậu suy nghĩ một chút, thận trọng mà mở miệng: “Ba ba, con có một vấn đề muốn hỏi ba, con hỏi sẽ không làm ba mất hứng chứ…”

“Vấn đề gì?”

“Có liên quan tới cha mẹt ruột con”

“…”

Sau khi nói xong Kỷ Xuyên ngừng vài giây, có ý định muốn nhìn phản ứng của Hạ Hoài Chương.

Hạ Hoài Chương hoàn toàn không nghĩ tới cậu sẽ hỏi vấn đề này, hơi sửng sốt một chút. Kỷ Xuyên nhất thời khẩn trương lên, trước đây cậu không thích hỏi tới phương diện này, nguyên nhân chính là lo lắng tới cảm nhận làm cha nuôi của Hạ Hoài Chương, sợ giữa bọn họ sẽ nảy sinh ngăn cách.

Kết quả hiện tại, đã vậy cậu còn hỏi quá trịnh trọng…

Kỷ Xuyên hối hận rồi, cậu không nên nóng ruột bay đến, nếu như đổi một tình cảnh khác, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra “Thuận miệng hỏi”, có thể hay không sẽ tốt hơn một chút?

Đặc biệt là mấy ngày nay, quan hệ của bọn họ vốn đang giằng co, quả thực là chó cắn áo rách, tâm tình ba ba sẽ càng không tốt? Hắn vừa nãy đang mong chờ cái gì, có phải là nghĩ chính mình đã thông suốt, không sợ, cho nên mới vội vàng lên máy bay tìm hắn tái hợp?

Kỷ Xuyên đột nhiên từ trên ghế đứng lên, tay chân luống cuống nói: “Ba ba, con…”

“Không sao” Hạ Hoài Chương so với cậu thì bình tĩnh hơn, đem cậu ấn trở về, “Đột nhiên tại sao hỏi về cha mẹ con? Muốn hỏi gì, nói đi”

Kỷ Xuyên không nói gì, cậu chợt phát hiện, tiếng nói Hạ Hoài Chương có chút khàn sắc mặt cũng không quá tốt, vành đen rõ ràng xung quanh đôi mắt…ba ba tối hôm qua ngủ không ngon sao? Tại sao? Hắn giống như bị mất ngủ?

Ngực Kỷ Xuyên lạnh lẽo, e rằng không nên hỏi, nhiều năm như vậy, Hạ Hoài Chương đối với cậu như thế nào, người khác không rõ, cậu còn không rõ ràng sao? Không cần biết hắn vì sao nhận nuôi cậu tình cảm của bọn họ không có khả năng là giả, hỏi chuyện này để làm gì? Chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.

Nhưng mà đã lên tiếng rồi.

Kỷ Xuyên cúi đầu, thẳng thắn nói: “Con nghe một chút tin đồn không tốt, liên quan tới ba cùng cha mẹ ruột con… Con không tin, nhưng con muốn biết, ba ba, khi đó tại sao ba muốn đem con về nhà, tại sao muốn nuôi nấng con? Không phải ba rất bận sao? Con đối với ba là trói buộc đi…”

“Nghe đồn” hai chữ cậu nói rất nhẹ, hàm hồ cho qua, mà Hạ Hoài Chương cũng nghe được, hơn nữa cũng rất rõ ràng cái gì gọi là nghe đồn. Kỷ Xuyên cũng không dám ngẩng đầu, cậu có chút sợ sệt khi nhìn thấy đôi mắt của Hạ Hoài Chương, cậu sợ nhìn thấy Hạ Hoài Chương thương tâm, dùng ánh mắt bất đắc dĩ cùng bất lực nhìn cậu, vẫn còn giữ bình tĩnh cùng khoan dung.

Kỷ Xuyên quả thực cảm thấy mình chính là hung thủ.

“Ba ba, con không hỏi, chúng ta vẫn nên…”

“Không có gì” Hạ Hoài Chương đánh gãy lời cậu, “Nhận nuôi con, bởi vì cha con là thuộc hạ của ba, lúc đó xảy ra chuyện bất ngờ, cha con đã cứu mạng ba, anh ta bị trọng thương, không thể cứu được”

“…”

“Mẹ con, cô ấy qua đời trong phòng sinh, con không còn người thân nào khác, cho nên từ khi sinh ra ngày đầu tiên liền ở với ba. Con còn nhớ sự việc hồi còn nhỏ không trước đó vài năm ba không nói với con, vì vẫn luôn coi con là con trai ruột, sau này mới cho con biết chân tướng, một phần bởi vì lúc mẹ con qua đời có để lại di ngôn, hi vọng con lớn lên giống như đứa nhỏ bình thường, không muốn để con biết mình là trẻ mồ côi, sợ con sẽ bị ảnh hưởng… Ba rất ích kỷ, ba hi vọng con là con trai của ba, xin lỗi”

Sắc mặt Hạ Hoài Chương hơi trắng bệch, hắn giơ tay chặn lại đôi môi, không khống chế được mà ho khan vài tiếng: “Còn có chuyện khác?”

Kỷ Xuyên lắc đầu: “Người làm sao vậy ba ba, bị bệnh sao?”

“Không có, cảm vặt thôi”, Hạ Hoài Chương liền nới lỏng ca ra vát, giống như có chút thở không nỗi, lại một lần nữa hỏi Kỷ Xuyên, “Không còn chuyện khác?”

“…Không còn”

“Không còn?”

“…”

“Bảo bối, cho nên con đặc biệt lên chuyến bay sớm nhất tới tìm ba, chỉ vì chuyện này?” Hạ Hoài Chương nhíu nhíu lông mày, mong đợi thất bại, trong mắt hắn không còn thần thái, thêm vào sắc mặt rất kém, cả người đều hiện ra vẻ u ám.

Thậm chí có chút đáng thương.

Tâm Kỷ Xuyên đột nhiên nâng lên, muốn lắc đầu phủ nhận, nhưng cậu không có gì có thể nhận thức nữa. Cậu đích thật chỉ vì chuyện này, cậu bị lưu ngôn phỉ ngữ ảnh hưởng, trắng đêm khó ngủ, vượt xa ngàn dặm mà đến, chính là vì chất vấn ngay mặt ba ba cậu yêu nhất.

Cậu dĩ nhiên lại làm ra chuyện tổn thương hắn như vậy.

Trong lúc nhất thời Kỷ xuyên không biết nên nói cái gì cho phải, Hạ Hoài Chương nhưng vẫn thông cảm, cho cậu bậc thang: “Con trước nghĩ một lát, ba đi họp”

“Dạ, con ở đây chờ ba”

“Không cần chờ ba, không biết mấy giờ mới kết thúc, ngày hôm nay con không lên lớp?” Hạ Hoài Chương nói, “Ngày hôm này không lên, ngày mai cũng phải đi, về sớm một chút. Ba kêu người đặt vé máy bay, lát nữa liền về đi”

“…”

Kỷ Xuyên minh bạch, đây là đang đuổi cậu.

“Vậy còn ba, chừng nào thì về, ba ba?”

“Qua mấy ngày đi”

Hạ Hoài Chương không có nói ngày cụ thể, hắn tựa hồ do dự, nhìn Kỷ Xuyên một hồi lâu mới cúi người đến, nhẹ nhàng ôm cậu một chút.

Cái ôm ấp này vừa dịu dàng vừa ngắn ngủi, Kỷ Xuyên chưa kịp lĩnh hội, trong lồng ngực đã trống rỗng rồi

Hạ Hoài Chương rời khỏi văn phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi