LAM KHẢI VU MẶC


Trên thế giới tồn tại năm loại giới tính đặc biệt trong đó là giới tính nam và nữ thường lệ phân chia còn ba loại còn lại là alpha, beta và omega.

Trong đó alpha và omega là đặc biệt vì bọn họ được thừa hưởng một gen lạ trong người khi đến thời điẻm phát dụ.c phân hóa khi trưởng thành gen này mới trực tiếp phát triển khiến bọn họ trong kỳ phát tình (động d.ục) mà không không chế được mà trở thành một dạng thú theo gen tồn tại trong người, không chỉ vậy mà bọn họ trên cơ thể còn có một tuyến thể phía sau gáy đặc biệt tỏa ra mùi hương quyến rũ bạn tình của mình.

Nhưng riêng beta họ lại không có gen này mà trên cơ bản họ vẫn chỉ như những người bình thường thể hóa thú cũng không có mùi hương đặc biệt nào đó.

Lam Anh là một beta cậu phân hóa khi 18 tuổi, ở độ tuổi này phân hóa đối với những người khác là quá muộn vì vậy cậu đặc biệt khác những người khác.

Vì phân hóa là một beta Lam Anh không có hứng thú ở thành phố làm việc cậu liền tùy ý sau khi học xong đại học liền trở về thị trấn khi mình sinh ra mở một cửa tiệm thú cưng nhỏ sau đó lại thuê vài người thông thạo công việc hoặc là yêu thích thú cưng về cùng mình làm việc
Lam Anh đem lồng thú cưng đặt ở ngoài cửa tiệm cất vào trong lại mang mấy gói đồ ăn vặt của mấy con vật trong tiệm cho mỗi con một chút rồi ngồi một bên im lặng nhìn mấy vật nhỏ này bắt đầu ăn.

Nhân viên trong tiệm sau khi sắp xếp xong liền nhìn chủ tiệm của mình hi hi ha ha bàn tán.

Ông chủ của bọn họ lớn lên xinh đẹp như vậy còn chưa lập gia đình không người yêu chỉ đáng tiếc lại là một beta a~

Nghe tiếng nói ở phia sau Lam Anh liền quay đầu lại nhìn mấy nữ nhân viên đang tụ tập đứng một chỗ có chút buồn cười mà nhẹ giọng hỏi:"Đã xong việc?"
"Ông chủ, xong việc rồi chúng tôi nghỉ trước đây ạ?" Một nhân viên nữ gật đầu lên tiếng nó với Lam Anh.
Đem gói đồ ăn cho thú cưng đặt qua một bên, Lam Anh đứng dậy cười nói:"Mọi người về cẩn thận, mai gặp lại!"
"Vậy tạm biệt ông chủ, ngày mai gặp!" Mấy nữ nhân viên đồng loạt lên tiếng mỉm cười tạm biệt cậu.
Sau khi mấy nhân viên trong tiệm tan làm Lam Anh cũng dọn dẹp một chút thay đồ rồi đóng cửa tiệm lại.

Lam Anh sau khi đóng cửa tiệm nhìn sắc trời vẫn còn sớm cậu liền dạo qua siêu thị mua một ít đồ làm bữa tối rồi mới trở về.

Cậu thuê một căn hộ nhỏ gần tiệm thú cưng nhưng đi bộ cũng mất gần 20 phút đồng hồ, gần đến nhà Lam Anh để ý ở một con hẻm nhỏ gần đó có một con thú đen nhỏ đang nằm cuộn trong một cái hộp giấy đang phát ra tiếng rên nhẹ.

Thú con nằm trong hộp giấy cảm nhận thấy có người đi đến liền đề phòng rụt lại vào trong ánh mắt không thiện ý nhìn Lam Anh.
"Đừng sợ, ta không làm hại mi đâu?!"
Thú con nghe vậy ban đầu có chút giảm đi sự đề phòng nhưng khi thấy bàn tay vươn tới muốn chạm vào mình của Lam Anh thì lại trở về dáng vẻ ban đầu nhìn Lam Anh.

Thấy cún nhỏ lại đề phòng với mình liền nhẹ nhàng vu.ốt ve nhẹ bộ lông bị ướt sụp xuống trên đầu nó khẽ an ủi thú con.
"Đừng sợ, ngươi bị thương, ta không hại ngươi đâu, ngoan!" Thấy cún nhỏ không đề phòng mình nữa Lam Anh liền nhẹ nhàng ôm bé lên bọc vào trong áo mình đi về phía nhà.
Lấy trong túi ra chìa khóa phòng mở cửa vào, đem giày tháo ra Lam Anh đi dép trong nhà vào trong, mèo nhỏ trong nhà thấy Lam Anh trở về liền meo meo đi ra cọ cọ chân cậu.

Đem cún nhỏ trong áo thả xuống một chiếc ổ trống, lúc này có ánh sáng Lam Anh mới nhìn thấy bé thú con này là một chú cún nhỏ có bộ lông màu đen tuyền một bên tai lại phá lệ có màu trắng khác lạ.

Nhìn cún nhỏ nằm trong ổ nhỏ chăm chú quan sát xung quanh căn phòng, mèo con cũng tò mò mà đi đến định lấy chân thử đá đá bé thú lạ này vừa giơ móng mèo lên thì bị ánh mắt sắc bén kia nhìn đến liền sợ hãi rụt móng mèo lại chạy về phía gầm bàn theo dõi con thú lạ kia.

Lam Anh lấy một chiếc khăn lông cho thú đến thấy hai bé mỗi con ở một bên liền khó hiểu đi về phía cún nhỏ giúp bé lau bộ long ướt trên người.

Sau khi lau qua cho bé xong cậu cẩn thận kiểm tra vết thương của cún con, trong lúc kiểm tra bàn tay cậu không cẩn thận chạm vào miệng vết thương của bé khiến bé cún đau đớn liền trên tay cậu đẩy ra cũng cào một vệt lên tay cậu.
Thấy bé bị kinh sợ Lam Anh cũng không để ý đến vết cào bị rỉ máu trên tay mình mà nhẹ giọng trấn an cún nhỏ:"Xin lỗi, là ta không cẩn thận, không có ý làm ngươi bị đau đâu!"
Cún nhỏ dường như nghe hiểu mà dừng vuốt lại nhìn Lam Anh, lại thấy vết thương bị cào trên tay cậu liền động tâm cúi qua liếm liếm vết thương trên tay cậu.

Lam Anh băng bó vết thương cho bé cún xong cũng đã muộn, cậu liền thay đồ vào phòng tắm xong sau đó liền nấu một ít đồ ăn đơn giản cho mình rồi cho hai vật nhỏ trong nhà vài miếng đồ ăn vặt xong sau đó liền đi ngủ.
Cún nhỏ đang nằm yên trong ổ nhỏ sau khi Lam Anh đi ngủ rồi đột nhiên mở đôi mắt vàng óng nhìn mọi thứ xung quanh nhà lại nhìn vết thương trên lưng mình.

Bé đứng dậy ra khỏi ổ chỉ chưa đầy một phút sau trong căn phòng liền không thấy bé cún đâu nữa mà là một thiếu niên thân thể lõa lồ đứng trong căn phòng.

Nhìn bàn tay giơ lên trước mắt thiếu niên cẩn thận chạm lên trên đầu mình, quả nhiên vẫn còn.
"Du Tử Mặc à Du Tư Mặc, không ngờ cũng có ngày mày chật vật như này!" Du Tử Mặc cười nhạt một tiếng tự chế nhạo chính mình.
Hắn đường đường là chủ tịch của một công ty đứng đầu quốc gia lại chỉ vì không cẩn thận trong kỳ động dụ.c khi đang ở ngoài hóa thú, không chỉ vậy còn bị khinh rẻ mà ném ra đường lưu lạc đến thị rấn này.

Lúc ở bên ngoài không cẩn thận bị người ta làm cho bị thương ở trên lưng, mãi mới tìm được một chỗ trú nghỉ ngơi thì lại bị một thiếu niên không quen không biết túm về nhà.

Sau khi được ôm về nhà Du Tử Mặc nhìn mọi thứ xung quanh căn hộ vừa rẻ mạt lại nhỏ bé một vòng lúc sau lại phát hiện có một vật nhỏ muốn tấn công mình.

Con mèo nhỏ kia vậy mà lại dám đối hắn giơ móng vuốt muốn tấn công hắn liền lạnh lùng lườm nó một cái ai ngờ chỉ vậy lại khiến con mèo kia co rụt lại vuốt sợ hãi chạy trốn.

Sau khi được thiếu niên kia biến mất lúc sau liền cầm theo một chiếc khăn lông cho thú cưng, Du Tử Mặc nằm im để cho thiếu niên kia giúp mình lau người.

Không ngờ vừa thả lỏng một cái liền bị đụng đến vết thương hắn đau đớn kêu một tiếng lại dùng vuốt cào một cái lên tay thiếu niên kia.


Người kia thấy hắn bị đau liền lo lắng vừa trấn an vừa nhẹ giọng nói xin lỗi hắn.

Nhìn vết thương trên tay thiếu niên kia vừa rồi do mình làm ra liền cảm thấy hơi có lỗi mà liếm vết thương trên tay cậu tỏ thành ý xin lỗi.

Được băng bó vết thương lại được cho ăn Du Tử Mặc liền tạm thời tin tưởng thiếu niên này sẽ không tự dưng đem hắn một túm ném ra khỏi cửa.

Nhìn mèo nhỏ nằm trong ổ nhỏ rên nhẹ ngủ không để ý đến mình liền nhẹ bước đi đến phòng ngủ của thiếu niên kia.

Hắn đi đến bên giường cảm giác ngủ ở đây sẽ còn thoải mái hơn ở ngoài kia, hiện tại hắn vẫn còn trong kỳ động d.ục không tiện ra bên ngoài cũng chưa thể tự mình trở về vậy liền tạm thời ở lại đây.

Hóa trở về hình thú Du Tử Mặc trèo lên trên giường tìm một chỗ an ổn nằm xuống.

Lam Anh đang ngủ cảm thấy đông bên cạnh lại có một chùm lông đạp lên trên mặt cậu, cậu liền cau mày đưa tay quệt trên mặt lại vô tình ôm lấy cún nhỏ nằm tùy ý kia ôm lấy vào lòng tiếp tục ngủ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi