LÀM MẸ KẾ KHÔNG DỄ DÀNG

Ngày mai là ngày đầu năm mới.

Trong tiệm sách căn bản là không còn khách hàng tới nữa rồi. Mục Thu kéo Sơ Đông ngồi xuống, cẩn thận giúp cô bé lau khô tóc.

"Ống quần cũng hơi ướt đó, cuộn lên đi." Cô nạp điện cho túi chườm nóng, đợi nó ấm lên, rồi đặt lên chân Sơ Đông. "Ôm đi, như vậy sẽ không lạnh."

"Ừm......" Đại tiểu thư hiếm khi dịu ngoan như thế, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Mục Thu, ôm chân.

"Hôm qua quên mua sách gì à? Em ngồi đó đi, tôi đi lấy dùm cho." Cô nói xong, chuẩn bị đứng dậy.

"Không có." Sơ Đông cúi đầu, nói.

"A?"

"Không phải là có sách quên mua."

"Không phải?" Vẻ mặt hoang mang. "Không thì em tới đây làm gì?"

"......" Sơ Đông đột nhiên nổi giận. "Tôi cứ tới đấy! Tôi tới đây để đọc sách!"

"Ôi chao? Nhưng đây không phải là thư viện." Được rồi được rồi, lời vừa rồi của mình có chút xa lạ, nhưng đó là sự thật mà. Bất đắc dĩ.

"Tôi cứ muốn đọc sách ở đây đó!" Đại tiểu thư khó chịu, bướng bỉnh nói.

"Được được, vậy em cứ ở đây đọc sách đi. Em muốn đọc sách gì? Tôi lấy dùm cho. Trong tiệm không có điều hòa. Chỉ có một cái máy sưởi ở chỗ này thôi, ngồi chỗ này ấm áp hơn."

"Tôi muốn đọc《Kiêu hãnh và định kiến》."

"Hở?"

" Tôi muốn đọc《Kiêu hãnh và định kiến》!" Hô to.

"Tôi nghe rồi, em không cần la to như vậy!" Tiểu quỷ đọc thể loại này có hiểu được ý nghĩa của nó không nhỉ?

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Mục Thu vẫn cầm quyển sách đó tới cho Sơ Đông. Bản thân cũng ngồi trên quầy, nhìn cuốn sách buộc chỉ trong tay《Trung Nguyên lịch đại nữ tử phục sức sử》.

Di động hơi rung lên một chút.

"Em gái gửi tin nhắn."

Mục Thu cầm điện thoại di động, mở xem tin nhắn.

"Chị, năm mới vui vẻ, chị khỏe không? Em ở bên này tốt lắm, bệnh tình của Triết Vũ cũng ổn định rồi. Tết năm nay không thể trở về. Thật là nhớ mọi người~"

Cầm di động, trả lời tin nhắn, vừa mới bỏ xuống, liền cảm giác ánh mắt từ bên cạnh tia tới.

Cảm giác bỏng rát?

"? Làm gì nhìn tôi dữ vậy?" Quay đầu.

"Là tin nhắn của ai?" Nghiêm túc hỏi.

"Hả?"

"Là tin nhắn của ai! Chị làm gì mà vui vẻ thế?" Mất hứng.

"Ý...... Là tin nhắn của em gái tôi." Tính tình của Đại tiểu thư này sao càng ngày càng biến thái thế? Muốn nổi giận liền nổi giận, muốn giận dỗi liền giận dỗi. Nhưng mà cớ gì mình phải thành thành thật thật trả lời nó? Mục Thu tiếp tục buồn bực.

Sắc mặt Sơ Đông trở nên khó coi. Mặt căng cứng, không biết nghẹn cái gì. Nghẹn nửa ngày rốt cuộc mới nghẹn ra một chữ "Hừ!"

Làm sao lại "Hừ"?

"Tôi đói bụng rồi!"

"Đói bụng à, trở về nhà ăn cơm đi, tới giờ rồi."

"Tôi muốn ăn ở đây!"

"Tại sao muốn ăn ở đây? Ở chỗ này không có gì để ăn cả." Mục Thu buồn bực. Bình thường cô đều phải giở cơm theo hoặc là chờ mẹ mang đồ ăn tới mới có mà ăn.

"Tôi không muốn về nhà ăn!" Sơ Đông ngồi bất động trên ghế.

"Vì sao?"

"Vì mất hứng, tôi mới không thèm ngồi ăn chung với bọn họ! Tôi ghét bọn họ nhất!" Mặt tức giận, cũng không biết là vì cái gì.

"Hở? Bọn họ? Ai?" Tò mò.

"......" Tiểu quỷ nghẹn đỏ mặt. "Hừ! Tôi sao phải nói với chị! Tôi mới không thèm nói cho chị!"

"......" Rối rắm. "Vậy em trở về ăn cơm đi." Mục Thu cúi đầu, tiếp tục đọc sách trong tay.

"Tôi muốn ăn cơm ăn cơm ăn cơm!" Đại tiểu thư líu ríu không chịu dừng lại.

"Bọn họ là ai?" Ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi hỏi. Kỳ thật trong lòng thực khinh bỉ chính mình.

Bọn họ là ai có liên quan gì đến cô mà cô quan tâm dữ vậy chứ?! Dù biết thế nhưng cô vẫn rất rất muốn biết a! Lòng hiếu kỳ quả nhiên là sẽ hại chết con mều mà! Khóc một dòng sông.

"......" Đại tiểu thư rối rắm.

"......" Vẻ mặt rối rắm, hơn nữa Mục Thu định buông tha không hỏi nữa. "Được rồi......" Muốn nói là 'Được rồi được, tôi không hỏi nữa.', nhưng mới nói được nửa câu, đã bị Đại tiểu thư mặt đỏ bừng cắt ngang.

Tiểu quỷ ngẩng đầu hét lớn: "Tôi cũng không phải từ tảng đá chui ra, tất nhiên là tôi phải có thân thích rồi!! 'Bọn họ' đương nhiên là chỉ thân thích của tôi a, sao mà chị ngốc quá vậy!"

"......" Mục Thu buồn bực. Buồn bực là vì, từ đầu tới đuôi cô không có nghĩ tới Đại tiểu thư này sẽ có họ hàng thân thích cái gì. -_-||||

Tốt xấu gì cô cũng ở Sơ gia được nửa năm, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe tới chuyện họ hàng thân thích gì đó mà.

"Sao mà em lại không thích ăn cơm cùng mấy thân thích đó?" Được rồi được rồi, cô lại tìm chết, kỳ thật cô cũng không muốn hỏi, lại không biết cớ gì mà cái miệng này nhịn không được. Tìm chết a tìm chết.

Vừa nói đến những người thân thích kia, sắc mặt Đại tiểu thư lập tức trở nên thật khó coi, không phải kiểu giương nanh múa vuốt như khi nhằm vào Mục Thu, mà là kiểu âm trầm, tràn đầy chán ghét.

"Bọn họ, cũng không phải người tốt."

"?" Sao lại nói như vậy? Kỳ thật rất muốn hỏi rõ, cực kỳ muốn biết, nhưng cũng hiểu bản thân không nên hỏi nhiều, chuyện của người ta, mặc kệ mình có tò mò cỡ nào, thì cũng chẳng liên quan gì tới mình. Tốt nhất chỉ nên làm người đứng xem, thật vất vả cô mới thoát khỏi cái nơi phiền thoái kia, không muốn dính líu tới nữa.

Phải coi chừng cái miệng, không cho phép hỏi nữa! ~~~~(>_<)~~~~

Cuối cùng ông trời cũng nghe thấy được lời thỉnh cầu trong lòng Mục Thu, khiến cô ở giây phút cuối cùng giữ được cái miệng, không có đem hết mấy lời trong lòng nói ra miệng.

"Dù sao có bọn họ ở nhà, tôi sẽ không về đó ăn cơm!" Sơ Đông đang ngồi trên ghế đột nhiên đứng lên, sau đó chỉ vào Mục Thu ra lệnh: "Cho nên chị phải ăn cơm với tôi!"

"......" Không biết vì sao, mỗi lần Mục Thu đối mặt Đại tiểu thư này, đều cảm thấy địa vị, nhân quyền của mình đều sẽ rơi xuống n bậc.

Trong lúc nhất thời Mục Thu không có nói nữa, mà Tiểu quỷ kiêu ngạo chỉ vào Mục Thu, vẫn không nhúc nhích. Hai người cứ giằng co như vậy, cái này khá giống với đoạn thời gian hai người mới gặp nhau. Lúc đó, giữa hai người vẫn luôn xuất hiện tình huống giằng co như thế.

Sau một lát, đột nhiên Sơ Đông bỏ tay xuống, nhìn Mục Thu, cau mày, đỏ mặt, lại một lần nữa mở miệng nói: "Tôi đói bụng, mời tôi ăn cơm đi." Giọng điệu cũng dịu hơn rất nhiều.

Đối với Sơ Đông mà nói, đây đã gọi là xuống nước rồi, nàng cau mày, đỏ mặt, miệng mím chặt, nói ra lời nói bốc đồng kiểu đó, lại làm cho Mục Thu cảm thấy trái tim như bị con mèo nhỏ cào cào, trong cái ngứa, kèm chút cái đau.

"Vậy gọi đồ ăn ngoài đi." Mục Thu thỏa hiệp, rũ vai nói.

"Không được! Tôi muốn đi ra ngoài ăn!"

"Được một tấc lại muốn tiến một thước!" Lập tức lại nhảy dựng lên.

"Tôi không muốn ăn cơm hộp, tôi muốn ra ngoài ăn!" Nàng nói: "Tôi cho chị đi theo ăn cơm với tôi, là vinh hạnh của chị đó nha!" Nói như đúng rồi luôn.

"Vậy tôi đây có thể không cần cái vinh hạnh này không?" Gân xanh trên trán không ngừng giật giật, Mục Thu nhe răng trợn mắt đáp lời.

"Không thể!" Đại tiểu thư nói rất đương nhiên, vươn tay ra. "Tôi cho phép chị kéo tôi đi!" Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mục Thu, rất có vẻ như nếu cô không đáp ứng, cô bé sẽ không để yên cho. Lại không biết rằng, trong ánh mắt của mình đã để lộ ra một loại ánh sáng gọi là khát khao.

Trong chớp mắt, dường như Mục Thu có thể hiểu được nguyên nhân vì sao Đại tiểu thư này lại hay giương nanh múa vuốt như vậy. Kỳ thật cô bé cũng chỉ là một đứa nhỏ mới mười một tuổi đầu, sẽ sợ người mình thích biến mất, nhưng lại không biết phải làm thế nào để kéo họ ở bên người, mới trở nên tùy hứng kiêu ngạo như vậy.

"Rồi rồi rồi...... tiểu tổ tông của tôi." Mục Thu bất đắc dĩ vươn móng vuốt của mình ra, cầm dù, kéo Sơ Đông đi ra ngoài, đi chưa được vài bước, người lại dừng ở trước cửa, buông tay Sơ Đông ra.

"Này này, làm gì không đi?!" Đột nhiên Đại tiểu thư có chút sốt ruột lớn tiếng hỏi.

"Tất nhiên là muốn đóng cửa rồi? Sách bị trộm mất Đại tiểu thư em sẽ bồi thường sao?"

"Bồi thường thì bồi thường! Sau này tôi kiếm được tiền rồi bồi thường cho chị mười cái tiệm sách luôn cũng được nữa."

"Ồ...... Cám ơn, mười cái nhiều quá, tôi không cần đâu." Đóng cửa kỹ càng, sau đó xoay người, một lần nữa vươn tay ra trước Sơ Đông.

"Hừ!" Đại tiểu thư một bên hừ hừ, một bên vươn móng vuốt theo.

Bởi vì gia thế, làm cô bé không biết cái gì là nhân nhượng, cái gì là thích. Kỳ thật, cô bé cũng chỉ là muốn làm cho người khác thích mình mà thôi.

- --

Quán mỳ sợi.

"Chị thật keo kiệt." Tiểu quỷ xinh đẹp ngồi đối diện đột nhiên nói như vậy.

"A?" Khóe miệng Mục Thu run rẩy. "Tôi mời em, em còn nói tôi keo kiệt?" Đồ không lương tâm, Trả tiền cơm lại đây!

"Chị cũng là người lớn rồi, thế mà lại mời tôi đến cái chỗ nát thế này ăn cơm!" Lớn tiếng, lớn tiếng.

Đối diện phóng tới vô số tầm mắt. -_-|||

"Không phải cơm, là mỳ, mỳ sợi." Mục Thu hoàn toàn không để ý mấy ánh mắt kia, bình chân như vại lấy đũa trong ống so ra lau, bình tĩnh chỉnh lời lại cho đúng.

"Chị chính là keo kiệt! Tô mỳ đắt nhất ở đây tới 20 đồng! Chị lại mời tôi tô có 7 đồng!" Lớn tiếng kháng nghị, rất có tư thế lật đổ chủ nghĩa đế quốc.

"7 đồng là đã ngon lắm rồi. Tôi ăn mỳ có 5 đồng." Mục Thu ngồi đối diện Sơ Đông, dùng khăn giấy lau đũa, nói.

"A a! Đũa này cũng không phải loại dùng một lần! Bẩn chết mất, ăn xong chắc chắn sẽ bị tiêu chảy! Còn có thể sinh bệnh!" Tiếp tục lớn tiếng lớn tiếng, cảm xúc của khách hàng trong quán bắt đầu không tốt. Lão bản lau lau tạp dề, cả mặt đen xì.

"Đây là bảo vệ môi trường."

"Chính là không sạch sẽ! Ghế này cũng thực bẩn!" Không sợ chết tiếp tục lớn tiếng.

Mục Thu vẫn rất trấn định. Mà bên cạnh, một người trung niên, râu xùm xuề, nhìn qua như là đại ca xa hội đen bước tới.

'Ầm!'

Vỗ một cái thật mạnh lên bàn.

"A!" Sơ Đông bị hoảng sợ. Trong lòng Mục Thu lại tà ác nở nụ cười.

"Tiểu bằng hữu......" Ông chú trung niên cười thực dữ tợn nói: "Tuy rằng quán này nhỏ, nhưng cũng là quán lâu năm, tất cả vật dụng trong quán đều đã qua nước sôi tiêu độc gì đó, có giấy chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm, bàn ghế gì cũng khử trùng rồi, so với cái loại tiệm cơm trang hoàng lộng lẫy, nhưng tất cả bên trong lại đều là vi khuẩn tốt hơn rất nhiều rất nhiều lần!"

"......" Bộ dáng của ông chú rất dữ tợn, Đại tiểu thư còn bị vây trong trạng thái kinh ngạc.

"Chú à...... Đừng dọa em ấy nữa." Lương tâm Mục Thu trỗi dậy, nín cười nói.

"Tiểu Thu...... Khi nào mà con lại dư thêm một tiểu quỷ như vậy thế?" Ông chú chuyển hướng sang Mục Thu, dữ tợn hỏi.

"A...... là con gái của người quen, trong nhà rất có tiền, cho nên được nuông chiều từ bé, chú không cần tính toán với trẻ nhỏ làm chi." Mỉm cười mỉm cười.

"Này này! Tôi mới không phải trẻ nhỏ! Tôi không phải được nuông chiều từ bé!" Sơ Đông không phục, lớn tiếng phản bác.

Lại dưới ánh nhìn của lão bản dữ tợn và chúng nhân viên như xã hội đen, liền nín thinh.

Trong lòng Mục Thu thực là thích a.

Mỳ được bưng lên, là lão bản tự mình bưng lên, đặt thật mạnh trước mặt Sơ Đông.

"Tiểu bằng hữu! Cho con nếm thử tay nghề của cửa hàng chúng tôi, tuyệt đối hơn nhà hàng năm sao!"

"......" Đây là ánh mắt của Sơ Đông.

"......" Đây là ánh mắt của ông chú.

Đối diện! Đối diện!

"......" Mục Thu bất đắc dĩ, cúi đầu ăn mỳ.

Đại tiểu thư thật đúng là mặc kệ đến chỗ nào, đều có thể cùng người ta đấu mắt một phen a.

Sơ Đông cúi đầu ăn mỳ.

"Thế nào! Tay nghề được không! Ăn ngon đến nỗi răng nanh cũng muốn rụng luôn phải không?!" Lão bản đắc ý.

"......" Sơ Đông đang ăn mỳ.

"Thế nào thế nào!" Lão bản lải nhải.

"Khó ăn muốn chết!" Sơ Đông đánh giá.

"Cái gì — sao –!!!!" Lão bản chịu đả kích vô cùng lớn.

"Khó ăn muốn chết khó ăn muốn chết khó ăn muốn chết!" Lớn tiếng ồn ào, sau đó...... cúi đầu tiếp tục ăn mỳ.

"Khó ăn muốn chết mà mày còn ăn!"

"Chính là khó ăn muốn chết." Tiếp tục ăn, ăn ngấu nghiến.

"Ha ha ha ha......" Đây là tiếng cười quỷ dị của lão bản.

"Hừ!"

Mục Thu nhìn hai người trước mặt, còn có mấy công nhân trong tiệm trên quần áo đều dính bùn đất, còn có sơn hoặc là vôi. Tâm tình tốt vô cùng.

Quán đáng yêu, lão bản đáng yêu, thực khách đáng yêu, còn có trước mặt mình, Đại tiểu thư đáng yêu nhất.

- ------

Editor có lời muốn nói: hahaha~~ công nhận người ta đáng yêu rồi~ không biết khi nào thì yêu~ >,<

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi