LÀM MẸ KẾ KHÔNG DỄ DÀNG

Đưa tang bắt đầu từ khi sắc trời còn chưa hửng sáng, những họ hàng thân thích nên đến đều đã đến. Sau khi dùng bữa sáng, xe tang từ từ tiến vào. Mấy nhà sư bắt đầu tụng kinh, tiếng vang như muốn xé rách linh hồn, vang vọng trong đầu mỗi người.

Xe tang từ từ mở cửa, Mục Thu, Mục Yên còn có Sơ Đông đứng cạnh cửa, nhìn mấy người đàn ông nâng quan tài của Sơ Đỉnh Văn đi ra, đặt vào phía trong xe tang nhỏ hẹp.

"Tại sao lại để ba ba ở trong chiếc xe nhỏ xíu như thế?!" Sơ Đông đột nhiên la lên.

Trong lúc nhất thời, tiếng khóc lại vang lên. Mấy người họ hàng bên cạnh cũng khóc hô lên, giống như là đang so đấu cái gì vậy. Mục Thu kéo Sơ Đông, không cho nàng xông lên trước.

Dù sao quan hệ của Mục Thu với Sơ gia cũng không sâu, không được phép ngồi trên xe tang. Nhưng Sơ Đông nhất quyết túm chặt cô, không cho cô rời khỏi mình. Mục Thu không có cách nào, chỉ đành lên ngồi cùng nàng.

Tuy xe tang đi rất sớm, nhưng bên ngoài đã có rất nhiều phòng viên chực chờ sẵn, vừa ra khỏi cửa đã có nhiều máy ảnh máy quay chiếu vào mặt. Người chết lớn nhất, các phóng viên khó có được một hồi lịch sự, không có ào ào tới đòi phỏng vấn, đều đứng ở hai bên. Xe tang chậm rãi đi ra ngoài.

Có phóng viên còn đi theo đuôi xe tang.

Dọc đường đi Sơ Đông vẫn luôn nắm tay Mục Thu, ngơ ngác không có phản ứng gì. Chỉ là mỗi lần qua cầu sẽ dựa theo lời người lớn dặn mà nói: "Ba ơi, qua cầu." Hoặc là lúc rẽ khúc cua hô một tiếng: "Ba ơi, cua rồi."

Mục Thu ngồi bên cạnh Sơ Đông, nhìn phong cảnh ven đường nhanh chóng lướt qua khỏi tầm mắt. Những thứ kia, giống như thời gian trôi qua, khác biệt là, đường lướt qua nhưng có thể đi lại, đi nhầm cũng có thể quay đầu, mà thời gian, thì vĩnh viễn cũng không có khả năng này.

Nhà hỏa tang vô cùng yên tĩnh, khắp nơi đều là cây cối xanh um. Mỗi vật đều mang màu sắc cổ kính. Phía trong cùng của nhà hỏa táng, là một con sông, bên trái con sông, là một tòa kiến trúc hình dáng như bảo tháp, đó là nơi thiêu tiền giấy, quần áo, vòng hoa vân vân... Bên tay phải, qua khỏi một cái siêu thị nhỏ, là sảnh đặt di thể. Sau khi xe tang dừng lại ổn định, di thể của Sơ Đỉnh Văn được chuyển xuống dưới, đưa tới "Trung hiếu thính(*)".

(*) thính: phòng, sảnh

Hai bên vách phòng có đặt tivi, đang chiếu gì đó, một lần lại một lần lặp lại. Nhóm họ hàng thân thuộc đứng xếp vòng xung quanh, sau đó nhạc tang vang lên, nhân viên nghiệp vụ phụ giúp đưa di thể vào bên trong lô hoả táng.

Sơ Đông bám chặt lấy Mục Thu. Bị một đám người đẩy lên phía trước, nhìn quan tài của ba mình bị người ta từ từ đẩy vào. Nàng bỗng thấy lửa nổi lên, từ bên trong ô cửa nhỏ phun ra.

Lửa đó, sẽ vây quanh ba ba, sau đó thiêu cháy từng chút một.

"Mấy người muốn đưa ba tôi đi đâu vậy hả!?" Nàng đột nhiên ức chế không được la to lên. "Mấy người muốn đưa ba tôi đi đâu?! Tôi không muốn ông ấy bị thiêu cháy!" Nàng khóc hô, bỏ tay Mục Thu ra, níu theo quan tài khóc lên: "Ông ấy sẽ bị đau đó! Tôi không muốn ông ấy bị thiêu cháy!"

Lửa cháy hừng hực, sẽ đau cỡ nào chứ! Nhưng ông ấy không thể cử động, cũng không kêu la được.

Thời gian hãy mau quay lại! Mau quay lại đi! Mặc kệ dùng cái gì cũng được, mặc kệ lấy cái gì đổi đều được, hãy mau quay trở lại đi! Chỉ cần có thể quay trở lại, lấy cái gì ra đổi, nàng cũng nguyện ý mà!

Đột nhiên Mục Thu kéo Sơ Đông lại, kéo nàng ra xa khỏi quan tài.

"Đông Đông...... Em như vậy, sẽ níu kéo người chết ở lại."

"Không muốn không muốn không muốn không muốn... đừng mà......" Nàng như không nghe thấy gì hết, chỉ hô to không muốn không muốn. Giãy dụa muốn xông lên.

Sau đó 'ầm vang' một tiếng, ô cửa đóng lại.

Trong trí nhớ của Sơ Đông, khuôn mặt của ba một phút trước vẫn rõ ràng như dùng dao khắc sâu, giờ phút này lại bắt đầu không thể điều khiển mà mơ hồ tan biến. Đây là lần đầu tiên trong đời, Sơ Đông biết thế nào là tử vong. Nàng lấy trái tim đã trưởng thành, chứng kiến nó.

Nó làm Sơ Đông ở trong nước mắt và tiếng khóc lần đầu tiên nhận ra, cuộc sống sau này của nàng, dù nàng có cố gắng thế nào, dù nàng có dốc hết sức mình, cũng không thể đổi lại một nụ cười, một câu nói, một cái vỗ về của ba nữa. Cho dù sau này nàng cố gắng thế nào, nghe lời thế nào, cũng không thể nghe được một câu động viên khen ngợi của ba nữa. Rốt cuộc đã không thể nhìn thấy vẻ mặt cưng chiều của ba nữa rồi.

Cho dù có đánh đổi mọi thứ, cũng không thể nhận được.

Đó, chính là tử vong.

Trong năm tháng dần trưởng thành, cuối cùng nàng cũng không thể tránh khỏi mà phải nhận ra rằng, con lớn lên, mà không có cha mẹ, là đau thương đến nhường nào.

- --

Từ 'trung hiếu thính', ra đến sảnh chờ, đợi một lát, Sơ Đông được đưa cho hủ tro cốt của Sơ Đỉnh Văn. Bình đựng tinh xảo, cầm trong tay lại vô cùng nặng, thậm chí dường như nàng ôm không nổi. Nhưng nàng vẫn cố chấp ôm, đi từng bước về phía trước. Không hề quay đầu lại.

Bởi vì người lớn từng nói, nếu quay đầu, ba sẽ mãi ở lại chỗ này, không thể đi về nhà với nàng.

Nàng vừa ôm, vừa đi thẳng về phía trước.

"Ba ơi, chúng ta về nhà." Vẫn là giọng nói non nớt, vẫn là thân thể nhỏ gầy. Nàng đang ôm ba của mình, nói từng câu, đi từng bước ra ngoài.

Cuối cùng sau khi án táng tro cốt của Sơ Đỉnh Văn vào trong mộ, lễ tang cũng hoàn tất. Những người thân hữu đều rời đi. Mục Thu phải về, nhưng sau khi Sơ Đông buông hủ tro xuống, vẫn luôn níu kéo Mục Thu, khiến cô không thể đi được.

Cuối cùng đành phải theo xe về Sơ gia.

Mãi đến đêm khuya, Sơ Đông mới chịu ngủ. Mục Thu ôm Sơ Đông lên giường nhỏ của nàng, kêu người đốt hương an thần lên, rồi quay đi.

"Phu nhân!" Lúc ra tới cửa, cô giúp việc chạy theo ra.

"Hở?" Mục Thu nhướn mi.

"Phu nhân, cô không thể ở lại sao?"

Mục Thu cười cười có vẻ đầy đau thương. "Tôi không phải phu nhân gì hết, tôi là đồ giả, cho nên tôi không có tư cách ở lại chỗ này, cuối cùng cũng phải đi. Thừa dịp còn chưa lưu luyến sâu đậm, nên đi khỏi, mới là tốt nhất." Cô muốn tận dụng lúc còn có thể tàn nhẫn bỏ đi, dùng tốc độ nhanh nhất, rời khỏi nơi này.

"Nhưng...... Nhưng nhất định Tiểu thư sẽ rất khó chịu. Bây giờ, trong đám họ hàng kia, mỗi người đều cất giấu tâm tư riêng, nếu phu nhân đi mất, Tiểu thư phải làm sao bây giờ?"

Mục Thu cúi đầu. "Thật có lỗi...... Tôi không còn cách nào khác. Cuối cùng, Sơ Đông vẫn phải tự mình trưởng thành. Tôi tin rằng dù không có tôi, con bé cũng sẽ có thể kiên cường vượt qua." Kỳ thật đó chỉ là viện cớ, cô nói hay đến vậy, chỉ là vì, cô không có gan ở lại, cùng Sơ Đông đối mặt với những chuyện tiếp theo. Cho nên cô ích kỷ, cô ích kỷ bỏ rơi đứa bé còn nhỏ như vậy.

Nàng cầu xin cô đừng đi, nàng cầu cô cứu. Nhưng cô vẫn buông tay, để nàng ở lại một mình.

- --

Những chuyện kế tiếp Mục Thu không có tham dự. Mục Yên vẫn muốn tiếp tục ở lại Sơ gia. Nhưng mỗi ngày đều gọi điện thoại về báo bình an.

Từ trong những cuộc gọi của Mục Yên, Mục Thu biết, Sơ gia bắt đầu trận chiến tranh quyền nuôi dưỡng Sơ Đông. Mục Yên bị vây chặt bên trong.

Thì ra, sau khi luật sư ra mặt, Mục Yên mới biết được, mặc dù Mục Yên đã nói rõ ràng với Sơ Đỉnh Văn, nhưng Sơ Đỉnh Văn chưa có ký giấy thỏa thuận ly hôn. Nói cách khác, bây giờ Mục Yên vẫn là vợ của Sơ Đỉnh Văn. Như vậy, theo pháp luật, di sản, cùng quyền nuôi nấng Sơ Đông, Mục Yên đều có phần.

Nhưng trong điện thoại Mục Yên đã tỏ ý rõ ràng, nàng sẽ không lấy phần di sản kia, một đồng cũng không lấy. Về phần quyền nuôi dưỡng Sơ Đông, nếu không ai nguyện ý nuôi, Mục Yên sẽ nhận. Nhưng mà làm sao lại có người không muốn chứ? Bởi vì giờ phút này Sơ Đông chính là đại biểu cho tiền tài, có ai lại bỏ mặc tiền tài đâu?

Còn vài ngày, luật sư sẽ chỉnh sửa lại tài liệu cho ổn thỏa, sau đó sẽ công khai, quyết định quyền nuôi dưỡng cùng chuyện tài sản. Mà Mục Yên cũng tính ở ngày đó tuyên bố mình sẽ từ bỏ tất cả.

Đối với quyết định của Mục Yên, Mục Thu tỏ vẻ đồng ý. Tiền của Sơ Đỉnh Văn, một đồng bọn họ cũng không có tư cách lấy.

Bây giờ họ chờ qua hai ngày nữa, Mục Yên sẽ trở về Mục gia. Sau đó, bọn họ sẽ không còn liên quan gì tới Sơ gia nữa?

Tất cả, vốn nên như vậy. Tất cả vốn có thể kết thúc vào buổi sáng hôm đó, chấm dứt quan hệ của Mục gia và Sơ gia. Nhưng bởi vì một bóng dáng nhỏ gầy, mà hoàn toàn cải biến.

Bốn giờ, sắc trời còn chưa sáng hẳn, nhưng đã có thể loáng thoáng thấy bóng người trên đường. Đột nhiên Mục Thu bừng tỉnh từ trong giấc ngủ mơ. Như thế nào cũng không ngủ được.

Vì thế rót một ly nước, đứng hứng gió trên ban công. Loáng thoáng thấy một bóng người núp trong bồn hoa dưới lầu nhà mình.

Nho nhỏ, nho nhỏ.

"!?"

Chỉ liếc mắt một cái, Mục Thu cũng đã biết là ai.

Nhưng cô không có gan đi xuống, chỉ dám đứng trên ban công, nhìn như vậy. Cô cầu nguyện, cầu nguyện Tiểu quỷ đó có thể mau mau rời đi.

Cầu nguyện như vậy, là vì cô biết, nếu Sơ Đông không mau bỏ đi, chào đón cô, sẽ là một kiếp nạn.

Cô cứ nhìn như vậy, thẳng đến sắc trời dần dần sáng lên, mà bóng người nhỏ bé kia cũng chưa từng bỏ đi.

Ánh mặt trời ngày một lên cao, cuối cùng cũng làm toàn bộ bóng dáng của Sơ Đông lộ rõ.

"......" Rốt cuộc, vẫn không chịu rời đi sao? Em định đứng chờ ở đó đến khi nào hả?

Mục Thu đứng trên ban công, nhìn bóng dáng kia, không ngừng hỏi trong lòng. Cô chỉ thấy bóng dáng Sơ Đông, nhưng mặt của Sơ Đông cũng hiện rõ lên trong đầu.

Đại tiểu thư bốc đồng, Đại tiểu thư kiêu ngạo, Đại tiểu thư im lặng, Đại tiểu thư uất ức, Đại tiểu thư đau lòng, Đại tiểu thư thống khổ, Đại tiểu thư tức giận......

Kiếp nạn, kiếp nạn, chung quy là một cái kiếp nạn.

"Aiz......" Than nhẹ. Mục Thu về phòng, bỏ ly nước xuống, ra khỏi phòng, đi xuống lầu. Mở cửa.

Một bước, hai bước, ba bước...... Từng bước một đến gần người cạnh bồn hoa.

"Sao lại ở đây?" Cuối cùng dừng bước, cô hỏi.

Sơ Đông chậm rãi nâng cái đầu vẫn luôn chôn giữa hai chân lên, nhìn Mục Thu.

"Tôi không muốn sống cùng bọn họ, tôi không muốn làm con của bọn họ......" Nàng nhìn Mục Thu, chảy nước mắt. Giống như con mèo nhỏ bị bỏ rơi.

"......" Mục Thu từ từ ngồi xổm xuống trước mặt Sơ Đông, cuối cùng nhích tới gần Sơ Đông, vươn tay ra, nhẹ giọng nói: "Vậy em có đồng ý đi theo tôi không?"

Đại tiểu thư túm chặt Mục Thu, "hu hu" khóc lên.

Mục Thu ôm Sơ Đông vào trong lòng. "Đừng khóc, không phải sợ."

"Mục Thu, chị có thể đừng bỏ tôi lại không?" Đứa nhỏ này chỉ mới mười hai tuổi, vừa mới mất ba, nhưng hôm nay ngay cả thời gian để đau lòng, bọn họ cũng không chịu cho nàng. Mà là gấp gáp muốn bức nàng vào bước đường cùng.

"......" Không quan tâm, đó là nguyên tắc cô luôn muốn duy trì, nhưng giờ lại không thể không quan tâm. Chữ 'được' kia, đúng là vẫn nói ra. Vốn là người xem cờ, nhưng lại từng bước tiến vào bàn cờ, thì làm sao có thể không quan tâm đến nữa?

8 giờ sáng, Mục ba ba và Mục mụ mụ đều thức dậy, còn Sơ Đông thì ngủ trên giường Mục Thu.

"Đông Đông thật sự là đáng thương, tuổi còn nhỏ đã không có mẹ, giờ ngay cả ba cũng không còn. Không biết mai này mấy người họ hàng kia sẽ đối xử với con bé thế nào đây." Mục mụ mụ ngồi dưới lầu, nói.

"Con bé nắm nhiều tài sản như vậy, bọn họ cũng sẽ không bạc đãi nó đâu." Mục ba ba cầm báo, trả lời.

"Ai...... Nhưng đó dù sao cũng là vì tiền, có ai thiệt tình với nó đâu? Có ai thật lòng coi con bé như con gái đâu?"

Mục Thu vẫn ngồi trên sô pha không nói một lời, cô vẫn luôn im lặng, nhưng sau đó, cô đột ngột đứng lên.

"Tiểu Thu? Sao vậy?"

"Mẹ...... Ba......" Cô gọi xong, cúi đầu, thấp thật thấp trước bọn họ.

"Tiểu Thu? Con làm gì đó?" Mục mụ mụ kinh ngạc đến cực điểm.

"Con xin lỗi, sau này, có lẽ sẽ không yên ổn nữa." Cô nói như vậy rồi xoay người, bỏ chạy ra ngoài.

"Tiểu Thu?! Con đi đâu đó?!" Mục mụ mụ không hiểu, đuổi theo Mục Thu tới cửa, hô to.

"Bỏ đi. Chuyện của nó, nếu đã quyết định, thì để nó đi thôi." Mục ba ba không có đứng dậy, vẫn ngồi trên ghế, cầm báo đọc bình thường. Khuôn mặt bình tĩnh, như là tất cả đều nằm trong dự đoán của ông, không có chút ảnh hưởng. Nhưng trên báo viết cái gì, chắc hẳn ông cũng không có đọc vào.

Mục Thu chạy như điên, một đường ra tới cổng chặn lại một chiếc taxi, ngồi lên, nói địa chỉ Sơ gia, không nói gì nữa.

Cô đi gấp quá, cũng không có mang điện thoại.

Trên đường có vài chỗ kẹt xe, lúc sắp đến Sơ gia, Mục Thu thanh toán tiền, tự mình chạy đi.

Giờ đang là 10 giờ sáng, quyết định kia là lúc 10 giờ 30, hy vọng có thể tới kịp.

Tại Sơ gia. Luật sư đã tuyên bố xong những vấn đề khác, chỉ còn chờ thương lượng chuyện quyền nuôi dưỡng Sơ Đông. Làm mẹ kế Sơ Đông, Mục Yên tất nhiên sẽ là người được hỏi đầu tiên.

"Sơ phu nhân, đối với vấn đề tài sản và quyền nuôi dưỡng Sơ tiểu thư, cô có gì muốn nói không?"

"......" Mục Yên cúi đầu một lát, sau đó ngẩng đầu nói: "Đối với di sản cùng quyền nuôi nấng, tôi......"

'Kẽo kẹt!' Cửa lớn bị đẩy mạnh ra.

"Chúng tôi yêu cầu có được quyền nuôi Sơ Đông, còn có phần đi sản được thừa kế hợp pháp nữa." Mục Thu xuất hiện ở cửa, lớn tiếng nói.

Ánh mắt của mọi người phút chốc đều tập trung trên người Mục Thu.

"Chị?" Mục Yên kinh ngạc.

"Cô có thân phận gì chứ?! Dựa vào đâu mà tranh quyền với bọn ta?!"

"Đúng vậy! Đây là chuyện riêng trong gia tộc chúng tôi, người ngoài không cần nhúng tay!"

Rất nhanh, mấy người họ hàng xung quanh đều đứng lên, chỉ vào Mục Thu quát. Chuyện tình liên quan rất rộng, bọn họ đã bất chấp hình tượng gì gì đó luôn rồi.

Mục Yên cũng không nói gì, nhìn Mục Thu. Vẻ mặt không cam lòng.

"Vị này là......" Luật sư đứng dậy, hỏi Mục Thu.

"Tôi là chị của Mục Yên." Mục Thu đi đến. Nhìn luật sư nói: "Nếu Tiểu Yên là mẹ của Sơ Đông, mặc kệ có quan hệ huyết thống hay không, thì quyền nuôi Sơ Đông đều nên thuộc về chúng tôi. Hơn nữa di sản của Sơ tiên sinh, Tiểu Yên cũng là người thuộc hàng thừa kế thứ nhất." Cô nói, cũng không nhìn ánh mắt cùng lời chất vấn của mấy người có mặt.

"Sơ phu nhân, quyết định của cô là......" Luật sư quay lại, hỏi Mục Yên một lần nữa. Nếu Mục Yên là người kết hôn với Sơ Đỉnh Văn, vậy cuối cùng vẫn là phải hỏi Mục Yên.

Mà giờ phút này Mục Yên lại chỉ nhìn Mục Thu, trên mặt, là khổ sở, không cam lòng, thương tâm. Nàng nhìn Mục Thu, thật lâu thật lâu sau, mới chậm rãi mở miệng nói: "...... Ý kiến của tôi giống với của chị ấy, quyền nuôi nấng Sơ Đông, nên thuộc về tôi......"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi