LÀM MẸ KẾ KHÔNG DỄ DÀNG

Sơ Đông ngồi trong xe, xe chạy rất êm, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng nàng lại mong xe chạy chậm lại một chút, thậm chí còn hy vọng xe sẽ gặp trục trặc gì đó.

Chỉ cần có thể làm nàng về cái nhà kia trễ một chút là được rồi. Chỉ cần có thể làm nàng gặp cái đám người đáng ghét kia trễ một chút là được rồi.

Nhưng chiếc xe chất lượng thượng thừa xe này lại vô cùng thuận lợi chạy về Sơ gia, ngay cả một chút trục trặc gì đó cũng không có.

Sau khi xe dừng hẳn lại trong bãi đỗ xe của Sơ gia, Sơ Đông xuống xe. Đi về căn biệt thự xa hoa kia.

Vì thế nàng nhìn thấy người đang ngồi bên cửa sổ, cầm tách trà, nhàn nhã phẩm trà.

Nàng tưởng mình hoa mắt rồi, mới đứng yên một chỗ nhìn rất lâu. Nàng nghĩ phải dùng cách nào xác định là mình đang hoa mắt hay đó là sự thật đây. Nàng thậm chí còn không dám đi xác nhận.

Nhưng khi nàng còn đang phân vân có nên xác nhận hay không, thì thấy người ngồi bên cửa sổ kia đã đứng dậy.

Cô ấy muốn đi? Cổ muốn đi đâu? Muốn biến mất sao?

Trong nháy mắt, Sơ Đông cứ vậy mà bắt đầu hoảng sợ. Nàng vội vàng cất bước chạy vào trong.

"Mục Thu!" Nàng đứng trước cửa, kêu to.

"Đã về rồi à." Mục Thu đứng trong phòng khách, nở nụ cười nhẹ với nàng. Câu nói rất đơn giản, lại có thể làm người ta thực an lòng. Cô im lặng cười, im lặng đứng. Khiến cả căn phòng rộng lớn cũng lặng im, bình yên theo.

"Tôi......" Nhận ra rằng không phải ảo giác, nhận ra rằng rốt cuộc mình cũng đã chờ được người mình mong nhớ. Lúc này Sơ Đông lại không biết nên làm gì. Nàng đứng yên một chỗ, lắp bắp nửa ngày, trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, mới nghẹn một câu.

"Tôi đã trở về." Đây chỉ là một câu đơn giản mà mỗi ngày đều nói, đơn giản đến mức không biết nên như hình dung nó thế nào, chỉ là mấy chữ như vậy, nay lại làm người ta đặc biệt quý trọng. Bởi vì bốn chữ này, có người muốn nghe, cũng không nghe được, có người muốn nói cho người kia nghe, lại không còn cơ hội nói. Cho nên, giờ phút này nàng đứng đó, có cơ hội nói, mà người nọ cũng có thể nghe, đó là chuyện cỡ nào đáng giá làm người ta quý trọng.

Sơ Đông thật muốn khóc, cũng rất muốn đi tới ôm người trước mặt, nhưng chung quy nàng vẫn dằn xuống. Bởi vì nàng không được tự nhiên(*), nàng thẹn thùng, cho nên chuyện như vậy cuối cùng nàng cũng chỉ có thể tưởng tượng, không có thực hành.

(*) gốc là 'biệt nữu': nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.

Được rồi được rồi, chúng ta không thể bỏ qua mấy người xung quanh, dù nhân vật chính đã không thèm để ý, chúng ta cũng không thể bỏ qua.

Mấy người xung quanh rất không vui, nhưng dù sao bọn họ cũng muốn duy trì hình tượng trưởng bối nghiêm túc của mình, nên không biết phải mở miệng như thế nào.

Mà dù họ không biết phải mở miệng thế nào, cũng không có nghĩa là người khác không biết nên mở miệng thế nào. Thực rõ ràng, Mục Yên rất thức thời lên tiếng. Bọn họ chờ từ 3 giờ tới giờ, vì kết quả như vậy. Nàng sao có thể không mở miệng hỏi rõ ràng?

"Đông Đông, tôi muốn cho chị ấy ở lại nơi này, được không?" Nàng nói thẳng, hỏi rành mạch.

Bị hỏi bất ngờ, Sơ Đông vẫn có chút nghi hoặc trong giấy lát, nhưng rất nhanh nàng đã hiểu ra. Nàng cùng mấy người họ hàng kia ở chung lâu như vậy, cũng ở chung cùng Mục Yên mấy ngày, chỉ cần liếc nhìn tình huống xung quanh một chút, là đủ hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Vì thế nàng mang vẻ mặt vô tội hỏi ngược lại: "Không phải chúng ta đã bàn đâu vào đó rồi sao? Mục Thu muốn đổi ý, không muốn ở cùng tôi nữa à?" Không trả lời, nhưng so với trả lời trực tiếp càng biểu đạt rõ ràng ý kiến của mình hơn.

Có được kết quả như thế, nhóm người thân thích muốn chống đối cũng không biết phải dùng lý do gì, cuối cùng cũng chỉ có thể lặng thinh chấp nhận. Đến bây giờ bọn họ thậm chí còn không thể hiểu nổi, tại sao Sơ Đông lại thân thiết với 'người ngoài' kia đến vậy.

Đối với chuyện không biết, mọi người luôn có một nỗi sợ nhất định, cho nên bọn họ muốn điều tra, điều tra rõ ràng. Mà trước khi điều tra xong, tự nhiên bọn họ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Cứ như vậy, Mục Thu danh chính ngôn thuận ở lại. Đương nhiên, cô không thể ở trong phòng cô đã ở lúc trước. Chỉ có thể nói người ta chuẩn bị căn phòng khác ở tạm.

Mục Thu vào ở chưa tới hai ngày, Mục Yên đã quyết định muốn đi. Tất nhiên là lấy danh nghĩa công tác.

Buổi tối trước khi đi, Mục Thu đến phòng Mục Yên, cũng chính căn phòng trước kia cô thường ngủ, giúp Mục Yên chuẩn bị hành lý.

"Lần này em đi, biết chừng nào mới có thể gặp lại nhỉ?"

"Em cũng không biết, nếu không có chuyện gì đặc biệt, chắc là phải chờ tới khi Triết Vũ hoàn toàn bình phục mới có thể trở về." Mục Yên xếp bộ đồ cuối cùng vào vali, ngồi trên giường, nhìn người bên cạnh, trả lời.

"Ở nước ngoài, một mình phải biết chú ý chăm sóc bản thân." Mục Thu nói.

"Ừm." Mục Yên gật đầu đáp ứng, rồi lại nhìn Mục Thu, không nói lời nào.

"Tiểu Yên......" Dưới ánh nhìn chăm chú của Mục Yên, Mục Thu mở miệng hỏi: "Em có trách chị không?"

"Trách chị cái gì?"

"Trách chị cuối cùng vẫn chọc đến phiền phức, trách chị kéo em vào vòng xoáy phức tạm này."

Các nàng vốn có thể cắt đứt với Sơ gia, các nàng vốn sẽ cắt đứt với Sơ gia, rời khỏi gia tộc xa hoa lại phức tạp, làm cho người ta hít thở không thông này. Nhưng giây phút cuối cùng, lại bị Mục Thu kéo vào. Mà lúc này đây, chỉ sợ các nàng đã mất cơ hội tránh thoát.

Mục Yên nở nụ cười đượm buồn: "Tiểu Thu, có lẽ chị không tin, có lẽ chị cảm thấy em rất muốn thoát khỏi nơi này, nhưng thật sự không phải như vậy. Tuy rằng em không thông minh gì lắm, nhưng ít nhất em có thể nhìn ra được, người nơi này không phải hạng lương thiện. Nếu quyền nuôi nấng Sơ Đông thật sự bị bọn họ đoạt được......" Nàng nhìn Mục Thu, dừng một chút, lại nói tiếp: "Đối với Sơ tiên sinh, em vô cùng cảm kích. Lúc em tuyệt vọng nhất, là anh ấy giúp em, em vẫn luôn muốn báo đáp anh ấy, nhưng đã không còn cơ hội. Lần này có thể giúp Sơ Đông, em rất mừng......" Nàng cười, rồi dừng lại, không nói nữa.

"Tiểu Yên?" Mục Thu vẫn còn chờ Mục Yên nói tiếp, nhưng mãi không thấy.

"Chỉ là em vẫn không cam lòng, em vẫn còn không bỏ được......" Nàng nhìn Mục Thu, thấy rõ hàng mi của cô, mắt của cô, đôi môi đầy đặn, sóng mũi cao thẳng, thấy khuôn mặt cực kỳ giống mình của cô. Dường như nàng muốn khắc sâu hình bóng của Mục Thu vào trong thân thể.

"Có nhiều khi, em cũng mong mình đừng gặp Sơ tiên sinh......" Nàng nói: "Bởi vì không gặp Sơ tiên sinh, sẽ không có hôn lễ. Không có hôn lễ kia, Tiểu Thu sẽ không thay thế em vào Sơ gia. Tiểu Thu không thay thế em, sẽ không gặp Sơ Đông...... Như vậy Tiểu Thu vẫn là của một mình em. Chỉ có điểm này là em không cam lòng, em không thể buông...... Em không muốn buông tay...... Nhưng nếu thời gian có thể quay lại, khi đó em không gặp Sơ tiên sinh, em lại thật sự không biết nên làm thế nào nữa......" Trán nàng nhăn lại, lộ ra vòng cung làm người ta đau lòng.

"Tiểu Yên?" Lời nói của Mục Yên làm Mục Thu đột nhiên run lên. Cô chầm chậm hé môi, chầm chậm nở nụ cười, nói với Mục Yên: "Em không có mất chị mà...... Chị vẫn luôn là chị của em mà." Yêu chị? Thật là yêu chị

Mục Thu không phải ngu ngốc, sau khi biết chuyện Tô Thiến Lạc Hà, còn có một đám người trong Hội học sinh kia, cô đã sớm không còn suy nghĩ đơn thuần rằng giữa nữ sinh với nhau chỉ có tình bạn trong sáng. Nhưng theo bản năng, cô không muốn nghĩ về hướng đó, hơn nữa người kia còn là Mục Yên.

"Chị...... có thể ôm em một cái không?" Mục Yên không hề động, ngồi yên cách Mục Thu khá gần, im lặng, mang theo đau thương mở miệng cầu xin. "Em hy vọng chị có thể ôm em một cái, ôm em giống như trước đây. Không cần nghĩ tới ai khác, chỉ cần nghĩ đến em."

"......" Mục Thu vươn tay ôm Mục Yên vào lòng.

"Rõ ràng là của em, rõ ràng từ nhỏ em đã quý trọng nhất, rõ ràng là em rất không muốn buông tay. Vì sao em phải từ bỏ? Em không cam lòng...... Rõ ràng trên thế gian này em mới là người biết chị sớm nhất...... Rõ ràng trên thế gian này em mới là người làm bạn với chị sớm nhất. Nhưng lại chẳng là gì cả. Em vẫn còn rất nhiều, em còn có ba, còn có mẹ, dù sao em cũng không hoàn toàn mất chị...... Nhưng nó lại chỉ còn có chị......" Nàng nói như vậy, nước mắt cũng chảy xuống, nhanh chóng làm ướt cả bả vai của Mục Thu. "Là em không tốt, là em nợ nó...... Nhưng về phận chị, em thật sự không cam lòng, thật sự không muốn buông tha. Chẳng lẽ không còn cách nào khác? Không còn cách nào khác sao? Đối với chị...... Em biết chung quy vẫn chỉ là hy vọng xa vời thôi. Chị à, kỳ thật em......" Nàng đột nhiên đẩy Mục Thu ra, giơ tay bịt chặt hai tai Mục Thu.

"......"

"Tiểu Yên?" Mục Thu mở to mắt, cô không nghe rõ Mục Yên nói gì. Nhưng nhìn đôi môi kia mấp máy, nói xong một câu. Và rồi, từ khẩu hình đó mà Mục Thu nhìn ra ba chữ.

Cuối cùng Mục Yên vẫn nói ra ba chữ đó, mà cuối cùng vẫn là không cho Mục Thu nghe thấy ba chữ đó.

Muốn nói, khôn kể. Muốn ngừng, lại không thể.

Trong nháy mắt, Mục Thu cảm thấy, toàn bộ thế giới đều yên lặng, thời gian cái gì, cũng không còn ý nghĩa.

Cuối cùng Mục Yên buông tay ra, nhìn Mục Thu cười nói: "Chị à, cái gì chị cũng không nghe thấy, cho nên vĩnh viễn chị cũng không cần cảm thấy gánh nặng......"

"......" Nhưng cô thật sự có thể như vậy sao? Thật sự có thể sao?

Một đêm trằn trọc không ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Mục Yên mang theo hành lý, cùng Mục Thu, còn có...... Sơ Đông [?] ra sân bay.

"Nếu chuyện bên đó ổn thỏa, thì hãy sắp xếp trở về đi. Ở nhà dù sao cũng thoải mái nhất." Mục Thu đứng ở phòng chờ, nói.

"Em biết rồi, sẽ mau chóng trở về." Giao hành lý cho quản gia, Mục Yên cười nói.

"Tiểu Yên......" Mục Thu gọi.

"Dạ?"

"Tiểu Yên."

"Dạ? Cái gì?"

"Tiểu Yên, Tiểu Yên Tiểu Yên Tiểu Yên Tiểu Yên......" Cô cứ gọi như thế, một lần lại một lần.

"A, em đây, ừm, em ở đây......" Mục Yên cũng cười, lần lượt đáp lời.

"Em cũng không có mất chị, em vẫn là người đầu tiên trên thế giới này quen biết chị, em vẫn là cô em gái mà chị thích nhất trên thế gian này." Cô nói.

"Em biết...... Nhưng em, sau này có lẽ không thể trở thành người làm bạn với chị lâu nhất nữa rồi." Nàng nói như vậy, nhìn Sơ Đông đang mang vẻ mặt cảnh giác đứng một bên nhìn mình, vừa cười nói: "Chị này, cho em nói vài câu với Đại tiểu thư được không?"

"......" Mục Thu kinh ngạc, gật đầu, xoay người đi chỗ khác. Sau một lúc lâu, mới trở về, dẫn Mục Yên đi đăng ký.

Mà rốt cuộc Mục Yên nói gì với Sơ Đông? Mục Thu không hỏi, Mục Yên cũng không nói gì, Sơ Đông đương nhiên cũng không hề nói.

Nếu là nói chuyện riêng, nếu bí mật cần giữ kín, thì cứ để họ giữ đi, để cho chỉ có hai người các nàng biết thôi cũng được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi