LÀM MẸ KẾ KHÔNG DỄ DÀNG

Một khi bạn đã chân chính quan tâm người nào đó, thì bạn đã thua hoàn toàn rồi. Một khi bạn bắt đầu cảm thấy không bỏ rơi ai đó được, thì bạn sẽ không bao giờ từ bỏ được.

Mục Thu vẫn luôn là người vô tâm, bởi vì cô sợ bị tổn thương. Cho nên mặc kệ là đối với ai, trước khi tới bước giao tình cảm ra, cô đều buông tay đúng lúc, luôn duy trì tư thế của một người ngoài cuộc. Nếu không tiến sâu, sẽ không tổn thương. Nhưng đối với Đại tiểu thư bốc đồng, khuyết điểm nhiều đến mức áp đảo cả ưu điểm kia, lại thủy chung không có cách nào đỡ nỗi.

Một nước cờ sai thua cả bàn cờ. Ngay khoảnh khắc cô đưa tay về phía Tiểu quỷ đó, cũng đã thua trận rồi.

Dù có giãy dụa, cũng vô dụng.

"Được, chúng ta về nhà." Cô nhìn người nằm trên giường còn mơ mơ màng màng những vẫn giơ tay về phía mình, nói.

"Mục Thu...... Mục Thu......"

"Ừ...... Đại tiểu thư em gọi quá làm lòng tôi loạn hết cả. Còn kêu nữa, tôi sẽ đi không vững, té lăn xuống cầu thang đó." Tiểu quỷ cao 1m63, đã không còn nhỏ nữa rồi. Mục Thu không phải người trời sinh sức lớn, cho nên tuyệt đối không bế Tiểu quỷ nổi, chỉ có thể cõng nàng, cẩn thận bước xuống lầu.

"Mục Thu......"

"Ừ......"

"Mục Thu......" Trên vai dần dần thấm ướt.

"Mục Thu...... Tôi thích chị......"

"......"

"Mục Thu...... Chị có thể...... thích tôi không......"

"......"

"Chị có thể thích tôi giống như...... tôi thích chị không."

"Đại tiểu thư em đã sốt thành thế này rồi, ngoan ngoãn ngủ đi."

"Mục Thu...... Chị có thể thích tôi không...... Xin chị hãy thích tôi...... Mục Thu...... Chị có thể thích tôi không...... Chị có thể thích tôi giống như tôi thích chị không......" Huyên thuyên, huyên thuyên, nói tới nói lui, càng nói càng mơ hồ, càng ngày càng không rõ.

"......" Cũng không biết là nói cho mình nghe, hay là đang nói mớ nữa.

Sơ Đông vẫn còn đang mơ mơ màng màng, nàng nằm úp, lấy tay ôm cổ người đang cõng mình. Kỳ thật nàng không có nói với ai hết, thậm chí nàng cũng không biết mình đang nói gì nữa. Nhưng nàng lại nghe thấy, nàng thật sự nghe thấy được, nghe thấy –

Một tiếng thở dài.

"Ai......"

Đó là Mục Thu thở dài.

"Đại tiểu thư...... Tôi nên đối với em thế nào bây giờ?"

- --

Lúc Sơ Đông tỉnh lại phát hiện bản thân đang nằm trên giường của mình.

Hoàn cảnh rất quen thuộc, đó là phòng mình.

Bên cạnh không có ai cả.

Mục Thu, không có.

Nàng bật thẳng người dậy. Nhìn khắp nơi, nhưng vẫn không có thấy Mục Thu.

Nỗi tuyệt vọng rất nhanh đã xâm nhập toàn thân nàng. Nàng thậm chí còn không có sức để động đậy, cứ như vậy ngồi trên giường khóc lên. Lần này là khóc thật, khóclớn tiếng.

Sớm biết thế đã không nói, sớm biết thế thì có chết cũng không nói!

Nàng ngồi ở trên giường, khóc rất thê thảm.

Ngay lúc nàng đang khóc, cửa phòng bật mở, một người mang vẻ mặt hoang mang rối loạn chạy ào vào.

"Có chuyện gì? Sao lại khóc thành như vậy?!" Mục Thu sốt ruột vọt vào. "Hồi nãy đi ra còn thấy ổn mà, sao mới có chút xíu đã biến thành thế này?!"

"......" Tiếng khóc lớn bỗng im bặt, Đại tiểu thư nghẹn đỏ mặt.

"Sao, làm sao vậy? Không thở nổi hở?" Thấy Sơ Đông như vậy, Mục Thu vội vàng tới gần, mở to mắt hỏi.

"......" Đại tiểu thư vẫn nghẹn.

"Đông Đông? Đông Đông em làm sao vậy? Ngốc thật rồi hở?" Vươn tay lắc lắc trước mặt của nàng. "Xong rồi, thật sự bị đần rồi, Đại tiểu thư của tôi bị đần rồi, không gả đi được, thật sự muốn tôi nuôi em cả đời mà."

"Oa a hu hu hu hu hu hu~~~~" Đại tiểu thư lớn tiếng khóc lên.

"Ây da! Đông Đông, em đừng có đột ngột dọa người như vậy chứ!"

"Oa hu hu hu~~~~" Vẫn cứ khóc lớn.

"Ấy ấy... nè, Đông Đông em đừng dọa người, giờ là nửa đêm, hàng xóm sẽ than phiền đó!" Tuy rằng nhà hàng xóm cách nơi này khá là xa.

"Hu hu hu hu hu~~~~ Mục Thu~"

"......" Nhìn thấy cô thật sự sẽ biểu hiện bi thống như vậy sao? Mục Thu rối rắm.

"Tôi không phải cố ý muốn mắng chị." Đại tiểu thư nói.

"...... Tôi biết rồi."

"Tôi không có ghét chị." Đại tiểu thư nói tiếp.

"Ừ, tôi biết."

"Tôi vẫn luôn ở trong nhà Kế Hoa Thanh chờ chị." Đại tiểu thư vẫn tiếp tục nói.

"...... Tôi biết......"

"Nhưng mãi mà chị không chịu đến tìm tôi." Đại tiểu thư oán giận.

"......" -_-||||

"Mục Thu, sau này tôi sẽ không nói như vậy nữa."

"......"

"Chị đừng ghét bỏ tôi......"

Mục Thu thở dài.

"...... Tôi không có ghét bỏ em. Nếu tôi ghét em thì sao tôi phải đến tìm em chứ."

Nhóm người làm ở dưới lầu không khỏi gạt lệ.

Cuối cùng, cuối cùng xem như thái bình rồi.

- --

Cách kỳ thi trung khảo còn hơn một tuần lễ, rốt cuộc hai người cũng làm lành. Sau khi làm lành chính là kỳ thi trung khảo. Buổi sáng ngày thi trung khảo đầu tiên, Mục Thu ngồi xổm trong phòng bếp nấu chè đậu xanh(*) cho Sơ Đông. Lúc Sơ Đông xuống lầu, Mục Thu đã nấu xong rồi.

"Mục Thu, chị đang làm gì thế?"

"Hửm? Đây là chè đậu xanh đó. Mùa hè nóng thế này, ăn chè đậu xanh mát lắm."

"Vậy hôm nay tôi có thể không uống sữa không?" Đại tiểu thư thủy chung vẫn không thích uống sữa.

"......"

"Tôi có thể không uống sao?"

"Được rồi, vậy không cần uống, để lần sau cũng được." Mục Thu bất đắc dĩ, bưng chè đậu xanh tới phòng khách.

Lúc này, mấy người làm đều đang bận rồn, nữ đầu bếp vì bị Mục Thu đoạt công việc, hiện tại đang giúp người làm vườn dọn hoa viên.

Sơ Đông im lặng ăn chè, Mục Thu ngồi bên cạnh nhìn nàng.

"Chị nhìn tôi như vậy làm gì?" Đại tiểu thư nhướn mày hỏi.

"Nhìn em thì làm sao? Không cho nhìn hở?" Người nào đó hỏi lại.

"Chị nhìn tôi như vậy, sẽ làm người khác sinh ra hiểu lầm." Đại tiểu thư tiếp tục nói.

"Hiểu lầm? Hiểu lầm gì?" Người nào đó tiếp tục hỏi lại.

"...... Tôi mới không thèm nói cho chị." Bởi vì lòng còn sợ hãi, cho nên người nào đó cúi đầu ăn chè, không dám nói thêm nữa.

"......" Mục Thu cười khẽ.

Sau đó rướn người qua, ở trên mặt Đại Tiểu thư đang cúi đầu ăn chè, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng.

"Chụt!"

Động tác ăn chè của Đại tiểu thư dừng lại. Cứng lại rồi, sắp hóa đá luôn.

Mục Thu làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, giả bộ ngu ngốc.

[⊙o⊙]

Chuy Danh không cẩn thận nhìn thấy liền vội vàng quay đi.

"Tôi không có nhìn thấy gì hết!"

"......"

Sau này nếu bạn thật sự muốn người ta tin bạn chưa nhìn thấy gì hết, thì đứng có nói như vậy nhé. o[╯□╰]o

Mặt Sơ Đông đỏ bừng bừng.

Không thể bình tĩnh mà.

"Tiểu thư, sắp 7 giờ rồi, xuất phát được chưa?" Lái xe đứng ở cửa hỏi, hắn cũng xấu hổ, bởi vì hắn cũng nhìn thấy!

Ai nha nha, muốn làm chuyện như vậy phải chắc chắn xung quanh không có ai đã chứ? [các nàng đã chắc chắn, mấy người là chuyện ngoài ý muốn].

"......" Đại tiểu thư vội vàng xông ra ngoài.

Nhân phẩm bạo phát, tiểu vũ trụ thiêu đốt, lần này nhất định có thể thi tốt lắm. ~[≧▽≦]/~ La la la~~

- ------

Editor có lời muốn nói: Mục Thu thật sự là có tiềm chất phúc hắc mà~~~

(*) trong bản raw là '绿豆汤-đậu xanh canh', nhưng tìm trên gg thì ra chè đậu xanh~ không biết mới sáng sớm mà ăn chè thì có sao không nhỉ?._.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi