LÂM MỘC BÁO THÙ


Thẩm Tư Tư và Hạo Tử sau khi rời đi liền chạy thẳng tới vị trí của Hâm Thiếu, không ít những người trẻ tuổi nhà có điều kiện đang vây lấy anh ta, thật sự náo nhiệt vô cùng.

“Thẩm Tư Tư, thằng phế vật kia sao lại vào được đây?” – Hâm Thiếu hỏi.

“Là do may mắn thôi, ba nó trước kia dù sao cũng có tiếng tăm trong thương giới Kim Châu cho nên nó mới được hưởng ké thôi.” – Thẩm Tư Tư nói.

Advertisement
“Hừ, nhìn nó dẫn theo ông ba què quặt của nó kìa, thật là xấu hổ, mất mặt quá đi!” – Hâm Thiếu xem thường bật ra một tiếng cười khinh bỉ.

Sau đó, bọn họ lại tiếp tục trao đổi về tập đoàn Thiên Mộc.

Bên kia.

Lâm Mộc nói: “Mẹ, Thẩm Tư Tư không muốn có quan hệ với nhà chúng ta, sau này mẹ đừng như khi nãy nữa nhé, không thì cô ta lại tưởng chúng ta muốn trèo cao kết thân với cô ta.”

“Ừm, con cũng thấy anh nói rất đúng đấy ạ.” – Lâm Lê nói.

Ngay cả Lâm Lê cũng nhìn ra được Thẩm Tư Tư rất bài xích gia đình của cô.

“Đúng rồi ba, những người ở đây ba có quen biết ai không?” – Lâm Mộc hỏi.

“Ba lăn lộn ở thương giới Kim Châu mười mấy năm, tất nhiên rất nhiều ông chủ ở đây ba đều biết.” – Lâm Đại Sơn nói.

Lâm Đại Sơn lắc đầu, xúc động nói: “Trước kia, thời kỳ Lâm gia còn huy hoàng, bọn họ lúc nào cũng bám lấy ba, ai cũng niềm nở còn bây giờ, con nhìn xem, không một ai đoái hoài đến ba, đây chính là hiện thực khắc nghiệt.”
“Không sao đâu ba, con tin rằng ngày chúng ta quay lại đỉnh cao sẽ đến sớm thôi!” – Lâm Mộc mỉm cười nói.

Trong một góc xó xỉnh của sảnh tiệc, Chu Khôn và Hàn Mộng Lan đang ngồi ở đó.

Chu Khôn đã từng tham gia rất nhiều bữa tiệc tương tự như vậy, khi đó xung quanh anh ta rất ồn ào, những lời nịnh bợ, a dua cứ liên tục văng vẳng bên tai không dứt: cái gì mà doanh nhân trẻ tuổi nhất ở Kim Châu, cái gì mà thiên tài trong giới kinh doanh ngàn năm có một,…
Vậy mà hôm nay, bây giờ, ngay lúc này,...!không một ai quan tâm đến sự tồn tại của anh ta, thậm chí đến một câu chào hỏi cũng không có.


Bởi lẽ, tập đoàn Chu thị của Chu Khôn đã bị giới kinh doanh ở Kim Châu bài xích, cô lập hoàn toàn.

Trước đó, Chu Khôn cũng từng nhờ cậy Tôn gia giúp đỡ nhưng bọn họ từ chối.

Tôn gia cho rằng những gì họ cam kết với anh ta, bọn họ đều đã thực hiện xong còn tất cả những vấn đề còn lại là chuyện riêng của Chu
Khôn, anh ta tự mà xoay sở.

Ngày hôm nay, mục đích Chu Khôn tham dự bữa tiệc này chính là muốn nhìn xem ông chủ đứng sau tập đoàn Thiên Mộc, kẻ đã đánh sập tất cả công sức của anh ta, cuối cùng tên đó là ai!
“Chồng, mau nhìn bên kia xem!” – Hàn Mộng Lan đột nhiên chỉ về hướng nào đó, kinh ngạc lớn tiếng nói.

“Mộng Lan, hôm nay khác với mọi khi, ở bữa tiệc sang trọng thế này em đừng lớn tiếng như vậy nữa.”
Chu Khôn vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Mộng Lan chỉ.

“Lâm…Lâm Mộc!”
Khi Chu Khôn thấy Lâm Mộc, anh ta đột ngột đứng lên, sắc mặt trở nên tái mét, tim đập vừa nhanh vừa mạnh.

Lâm Mộc chẳng phải đã chết rồi sao? Chính đại thiếu gia của Tôn gia đã đích thân khẳng định như vậy với Chu Khôn cho nên anh ta hoàn toàn tin tưởng, không một chút nghi ngờ!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi