“Đúng rồi ba, đã năm năm rồi, sau khi nhà họ Tôn lấy được bằng sáng chế này, nó đã được chế tạo thành sản phẩm và bán đại trà rồi sao?” Lâm Mộc hỏi.
Theo như Lâm Mộc nghĩ, nếu có một sản phẩm có thể cải thiện hiệu quả của tỷ lệ sử dụng năng lượng xăng dầu lên 30% hoặc 40%, một khi một sản phẩm như vậy được ra mắt, chắc chắn sẽ gây chấn động cả nước, và thậm chí cả thế giới, đúng không?
Dù sao Lâm Mộc cũng ở trong núi năm năm qua, nên anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì cả.
Advertisement
"Không, đây cũng là điểm ba đang băn khoản.
Theo suy đoán của ba, với nguồn tài chính của nhà họ Tôn, bằng sáng chế lẽ ra phải được cải tiến hơn nữa và trưng bày công khai, nhưng cho đến nay, vẫn chưa có thông tin nào được đưa ra cả", Lâm Đại Sơn nói.
Ngay cả khi nó chưa được chế tạo thành sản phẩm để bán, chỉ cần một mẫu thô được làm ra và trưng bày trước công chúng thì cũng đủ để nhà họ Tôn có được danh vọng và tài sản rồi.
Hay bởi vì nhà họ Tôn đã được cấp bằng sáng chế từ năm năm trước nên không cần phải giấu kín thông tin này sao?
Lâm Mộc cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.
“Ba, từ lúc nhà họ Tôn lấy được bằng sáng chế đến nay đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Mộc càng ngày càng thấy khó hiểu.
“Ba cũng không biết.” Lâm Đại Sơn lắc đầu.
Cốc cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Lâm Mộc lên tiếng.
Cửa bị đẩy ra, Bằng Gia đưa Chu Khôn và Hàn Mộng Lan vào trong.
“Đại ca, tôi dẫn người tới rồi.” Bằng Gia báo cáo.
Lâm Mộc gật đầu, sau đó nhìn về phía Chu Khôn.
"Chu Khôn, hẳn là anh cũng không tưởng tượng được tên thiếu gia vô dụng như tôi lại là chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc đúng không? Ở đây tôi cũng nói thẳng cho anh biết, là tôi hạ lệnh cho Tập đoàn Thiên Mộc đối phó với tập đoàn Chu thị của anh đấy."
Giọng điệu của Lâm Mộc lạnh lùng: "Trong khoảng thời gian này, lẽ ra anh phải từng bước cảm nhận được mùi vị của sự tuyệt vọng mới đúng chứ nhỉ?"
"Lâm Mộc, tại sao! Sao mày có thể làm như vậy, tao không phục!" hai mắt Chu Khôn đỏ ngầu.
Trong mắt anh ta, Lâm Mộc kém cỏi hơn anh ta rất nhiều, anh ta vẫn không thể ngờ được dựa vào đâu mà Lâm Mộc có thể làm được như hôm nay chứ!
Lâm Đại Sơn đột nhiên đứng lên: "Chu Khôn, mày còn có mặt mũi gào lên tra hỏi ở đây sao? Mày có xứng đáng với sự tín nhiệm và dạy dỗ của tao không?!"
Chu Khôn giễu cợt: "Tín nhiệm, dạy dỗ sao? Vậy thì sao, tôi cũng không phải con ruột của ông, dù sao tài sản của ông cũng giao cho thằng con trai vô dụng của ông mà thôi!"
"Đồ khốn nạn! Không có tao thì mày chỉ mãi là một đứa trẻ mồ côi lưu lạc đầu đường xó chợ mà thôi! Những thứ tao cho mày còn chưa đủ sao?"
Nói xong, Lâm Đại Sơn cầm gậy xông lên đánh Chu Khôn.
Người của Bằng Gia giữ chặt Chu Khôn, không cho anh ta chống cự.
Sau mấy gậy liên tiếp, Lâm Đại Sơn cũng ngừng lại, ngọn lửa mà ông kìm nén trong lòng cũng coi như không còn.