LÂM MỘC BÁO THÙ


Lâm Mộc gõ cửa, cánh cửa nhanh chóng mở ra.

“Lâm Mộc, tốt quá, em thật sự bình an vô sự!” Thẩm Tịch Dương trông thấy Lâm Mộc bình yên thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy xe của anh bị hủy hoại như vậy trên đường, sao cô ấy có thể không lo lắng?
Advertisement
“Chị Dương Dương, em nói em không sao rồi mà.” Lâm Mộc vào phòng.

“Lâm Mộc, mặt em hơi nhợt nhạt, đúng rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chị mới vào công ty chưa đầy nửa tiếng, xuống lầu đã thấy xe em bị mất nửa thân xe rồi.” Thẩm Tịch Dương không sao tưởng tượng nổi chuyện gì đã xảy ra.

“Chị đừng lo, không phải do Lương Siêu làm đâu, do em bất cẩn khiến nửa thân xe phía sau đụng trúng gì đó rồi hỏng xe thôi.” Lâm Mộc chỉ đành giải thích kiểu chắp vá.

Trong lúc trò chuyện, anh đã đi tới phòng khách.

Bà Thẩm đang ngồi trên sofa trông thấy Lâm Mộc thì sa sầm mặt.


“Lâm Mộc, con gái tôi bị đuổi việc, có phải do cháu làm loạn không?” bà Thẩm lập tức đứng dậy chất vấn.

“Mẹ ơi, chuyện này không thể trách Lâm Mộc, do con không đàm phán được hợp đồng nên tự ý xin từ chức.” Thẩm Tịch Dương cuống quýt giải thích.

“Tịch Dương, từ bé con đã thích bảo vệ nó, sao giờ trưởng thành rồi con vẫn không hiểu chuyện thế hả.” Bà Thẩm thở dài.

“Con cũng biết bệnh tình của ba con đấy, giờ con làm mất công việc tốt như vậy thì tìm việc mới khó tới dường nào chứ.”
Lâm Mộc nói: “Dì Thẩm, Tịch Dương không mất việc được đâu, ông trời luôn giúp người xứng đáng, dù chị ấy không đàm phán thành công vụ làm ăn này, cháu tin chị ấy sẽ có nghiệp vụ tốt hơn.”
“Không mất việc được? Nghiệp vụ tốt hơn? Hừ, Lâm Mộc, cháu coi Tịch Dương là kẻ ngốc hay coi tôi là kẻ ngốc thế? Cháu nói như dỗ trẻ con ý nhỉ?” bà Thẩm cười lạnh.

“Cộc cộc cộc.” Bà Thẩm vừa dứt lời, tiếng gõ cửa chợt vang lên.

“Con đi mở cửa.” Thẩm Tịch Dương quay người ra phía cửa.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.


Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip.

Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Chủ tịch, giám đốc? Sao...!sao hai người lại tới đây?” Thẩm Tịch Dương nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa thì ngạc nhiên quá đỗi.

“Giám đốc Tề, ông mắng cũng mắng rồi, tôi cũng từ chức rồi, lẽ nào ông còn muốn đuổi đến tận nhà tôi để sỉ nhục tôi tiếp sao?” Thẩm Tịch Dương tức giận nói.

“Tịch Dương, cô nguôi giận đi, chúng tôi tới để nói lời xin lỗi cô.” Giám đốc Tề mau mắn nặn ra một nụ cười.

Chủ tịch công ty Thịnh Mỹ cũng cười nói: “Tịch Dương, cô đừng hiểu lầm, tôi nghe nói Giám đốc Tề mắng cô nên dẫn anh ta tới xin lỗi, có thể cho chúng tôi vào nhà trước không?”
Đối mặt với thái độ khác thường của hai người này, Thẩm Tịch Dương không khỏi sửng sốt.

Cô ấy chỉ là một nhân viên vô danh tiểu tốt ở công ty, bình thường nào có cơ hội tiếp xúc với chủ tịch.

Chủ tịch dẫn giám đốc tới tận nhà nhân viên quèn để xin lỗi ư? Đây là tình huống gì thế nhỉ?
“Là giám đốc và chủ tịch của Dương Dương sao? Mau mau, mau mời vào nhà.” Bà Thẩm vội vã đứng dậy tiếp đón.

Đối với bà ta, nhân vật lớn này đường đường là ông chủ của một công ty quảng cáo đấy nhé, người ta đích thân tìm tới tận nhà, bà ta thấy được quan tâm mà lo sợ.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi