LÂM MỘC BÁO THÙ


Sau khi giới thiệu xong xuôi.

“Nào, chúng ta kính Lâm Gia một ly.”
Kiền Nhị Gia nâng ly rượu bằng cả hai tay.

Advertisement
“Kính Lâm Gia.” Bốn ông chủ còn lại cũng rối rít nâng ly, khi đến phòng bao này mỗi người đã mang theo ly rượu của mình.

“Được, tôi nhớ rõ tên các vị rồi, các vị đều làm ăn ở Giang Nam, sau này hợp tác với Mai Tổng nhiều hơn nhé.” Lâm Mộc nâng ly trên bàn lên.

“Được được.” Bốn ông chủ đáp.

Đối với họ, được tận mắt nhìn thấy diện mạo nhân vật thần bí này đã khiến họ hài lòng thỏa ý lắm rồi!
Lâm Mộc nói xong thì nhấp một ngụm rượu, còn Kiền Nhị Gia và bốn ông chủ kia đều ngẩng đầu uống cạn ly, không chừa một giọt!
Uống xong.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.


Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip.

Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Lâm Gia, hóa đơn hôm nay cứ để tôi thanh toán hết!” Kiền Nhị Gia cười nói.

“Không cần đâu, tôi thanh toán rồi.” Lâm Mộc khoát tay.

“Nếu vậy thì chúng tôi không làm phiền buổi họp mặt riêng tư của Lâm Gia nữa, chúng tôi xin lui trước.” Kiền Nhị Gia dứt lời, bèn dẫn bốn ông chủ kia rời đi.

Bọn họ rất thức thời, biết đây là buổi tụ tập riêng của Lâm Mộc, đương nhiên sẽ không chiếm dụng quá nhiều thời gian.

Sau khi năm người rời đi.

Bầu không khí quỷ dị lại bao trùm phòng bao.

Tất cả bạn học đều ý thức được một điểm, lời thừa nhận thân phận ban nãy Lâm Mộc không phải ba hoa khoác lác!

Không ngờ nhân vật thần bí kia lại là bạn trai của Thẩm Tịch Dương? Nghĩ tới sự đáng sợ của nhân vật thần bí đó, các bạn học đều cảm thấy kinh hồn bạt vía, cứ như đang ngồi trong địa ngục!
“Lâm Gia!” Liêu Đào không đứng vững nữa rồi, hai chân anh ta cứ run lên từng chặp, ‘phịch ’ một tiếng quỳ rạp trước mặt Lâm Mộc.

Lúc này anh ta còn quan tâm mặt mũi gì chứ? Người ở Giang Nam có ai không rõ, đắc tội với nhân vật thần bí này chính là tự đào mồ chôn mình, anh ta có nằm mơ cũng không ngờ anh ta lại gặp phải loại chuyện này!
Mạnh như nhà họ Tôn, nhà họ Lương còn bị diệt nữa là, Liêu Đào anh ta là cái mốc gì đâu!
“Xin lỗi Lâm Mộc, là Liêu Đào tôi có mắt không tròng, xin anh tha mạng!” Liêu Đào cất giọng run rẩy, liên tục dập đầu xin lỗi.

Lâm Mộc không đáp lời anh ta, chỉ quét ánh mắt về phía Hứa Thiến.

Lúc này mặt Hứa Thiến tái nhợt, ánh mắt dại đi, cả người như bị rút sạch hồn vía.

Không ngờ Thẩm Tịch Dương lại kiếm được người bạn trai khiến cả giới kinh doanh Giang Nam phải kính nể...!
“Hứa Thiến, em còn ngây ra làm gì? Mau tới quỳ xuống xin Lâm Gia tha thứ, em muốn chết cũng đừng làm liên lụy tới anh!” Liêu Đào quát lớn.

Liêu Đào thấy Lâm Mộc không thèm đếm xỉa đến màn cầu tha mạng của anh ta, đương nhiên khiếp sợ không thôi.

Hứa Thiến nghe vậy mới hoàn hồn, vội quỳ rạp xuống đất.

“Lâm ...!Lâm Gia, tôi xin lỗi, tôi không nên xỉ nhục anh.” Hứa Thiến cất giọng yếu ớt.

“Người cô nên xin lỗi không phải tôi, mà là Thẩm Tịch Dương.” Lâm Mộc dựa lưng vào ghế.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi