LÂM MỘC BÁO THÙ


“Uyển Nhi, đến Thành phố Thân Giang không được hành động tùy hứng, lần này cháu không còn được ông nội bảo vệ nữa, phải tự mình chao lượn trên bầu trời Thân Giang,” Lão Trần nghẹn ngào nói.

Trước đây sống ở Kim Châu, mặc kệ Trần Uyển Nhi tùy hứng thế nào Lão Trần cũng có thể dang rộng vòng tay chở che cho cô nàng, giờ đây mọi thứ đã khác, Trần Uyển Nhi tới Thân Giang, Lão Trần chẳng thể giúp được gì.

“Ông nội, chờ cháu làm nên chút thành tích ở Thân Giang, cháu sẽ về đón ông qua đó.” Trần Uyển Nhi kiên định nói.

Advertisement
Xe chạy xa dần, bóng dáng Lão Trần trong gương chiếu hậu cũng khuất dần.

Trần Uyển Nhi ngồi trong xe bật khóc.

“Uyển Nhi đừng buồn, sau này có mẹ luôn ở bên con, con là máu thịt mà mẹ sinh ra, mẹ nhất định sẽ thương yêu con mà.” Khâu Anh ôm Trần Uyển Nhi vào lòng vỗ về.

“Không giống, con đi xa thì ông nội chỉ còn có một mình.” Trần Uyển Nhi khóc nức nở.

Lâm Mộc ngồi ở ghế phụ cũng lên tiếng an ủi: “Uyển Nhi, gia đình tôi chuyển vào biệt thự nhà họ Trần ở rồi mà.


Lão Trần luôn xem Lâm Lê như cháu gái ruột, nên sẽ không thấy cô độc đâu.”
Bình thường Lâm Mộc hay trêu chọc Trần Uyển Nhi, nhưng lúc này lại chân thành an ủi cô nàng。
Trưa hôm sau, xe đến Thân Giang.

Suốt chặng đường, Khâu Anh đã giới thiệu với Trần Uyển Nhi về nhà họ Khâu của bà ta.

Nhà họ Khâu là gia tộc có rất nhiều sản nghiệp ở Thân Giang, cũng là một trong mười gia tộc đứng đầu Thân Giang, họ chuyên kinh doanh vận tải biển.

Tập đoàn Khâu Hàng của Gia tộc Khâu Thị cực kỳ nổi tiếng ở đất Thân Giang.

Bây giờ Khâu Anh là CEO của Tập đoàn Khâu Hàng.

Xe chạy vào một biệt thự có hoa viên ở thành phố Thân Giang.

“Thân Giang là thành phố lớn cấp một, giá nhà đất ở đây cực kỳ cao, căn biệt thự nhìn ra sông như vậy chắc giá trị không tầm thường nhỉ.” Trần Uyển Nhi nhìn trái ngó phải đánh giá.

“Uyển Nhi thích không? Đây là biệt thự mẹ chuẩn bị cho con, sau này con sẽ sống ở đây.” Khâu Anh cười nói.


Lâm Mộc chọt vào tay Trần Uyển Nhi, nói nhỏ: “Uyển Nhi, cảm ơn mẹ cô đi.”
“Cảm ....!cảm ơn mẹ.” Trần Uyển Nhi mất tự nhiên nói/
Đương nhiên Trần Uyển Nhi hiểu rõ Khâu Anh là mẹ ruột của cô nàng, nhưng cô nàng vẫn luôn thấy xa lạ.

“Con gái ngoan, chúng ta là mẹ con, không cần khách sáo vậy với mẹ.” Khâu Anh tươi cười nói.

“Đi đường cả ngày vất vả rồi, hai đứa mau nghỉ ngơi đi, mẹ đã dặn dò quản gia trong biệt thự, cần gì hai đứa cứ nói với quản gia, giờ mẹ còn có chút chuyện cần xử lý, tối nay mẹ sẽ đưa con và Lâm Mộc tới gặp trưởng bối trong gia tộc.”
“Được, Dì Khâu.” Lâm Mộc cười đáp.

Sau khi Khâu Anh rời đi.

“Đi thôi, ngắm nghía căn biệt thự Dì Khâu chuẩn bị cho cô.” Lâm Mộc đi vào trong biệt thự, Trần Uyển Nhi cũng cuống quýt theo gót.

Một quản gia đang đứng chờ ở cổng biệt thự.

“Chào tiểu thư và tiên sinh.” Quản gia hành lễ với Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi.

“Lâm Mộc, đây là lần đầu tiên tôi tới Thân Giang đó, mai anh đi dạo cùng tôi nha, tôi muốn ngắm nhìn Thân Giang, xem xem nơi này phồn hoa tới dường nào!” Trần Uyển Nhi nói.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi