LÂM MỘC BÁO THÙ


“Đạo sư, có… có chuyện xảy ra rồi, cậu ta không chết.” Giọng nói của Khâu Anh vô cùng nhỏ.

"Cái gì? Không chết sao?!"
Người đàn ông trung niên cau mày: "Làm sao có khả năng đó được, tối hôm qua không phải cô đã nói tận mắt nhìn thấy cậu ta uống thuốc độc sao? Đó là độc dược cấp A của Quang Minh Hội, chỉ cần cậu ta đã uống vào thì không thể không chết được!"
Advertisement
Khâu Anh bất lực nói: "Đạo sư, tôi đã tận mắt chứng kiến ​​cậu ta uống thuốc độc, theo như lời của con gái tôi thì sáng nay đúng là cậu ta đã bị trúng độc, nhưng tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra, cậu ta vẫn sống sót và hiện tại vẫn bình thường, không hề bị tổn hại gì hết."
"Khâu Anh, cô nói thế thì mọi chuyện phải làm sao bây giờ? Tôi đã báo tin là cậu ta chết rồi, có lẽ tin tức cũng đã được truyền sang phía Châu u, bây giờ tôi phải giải thích với phía trên như thế nào bây giờ!” Khuôn mặt người đàn ông trung niên trở nên u ám.

“Đạo sư, tôi cũng không biết tại sao độc dược cấp A lại không thể giết được cậu ta nữa.”
Khâu Anh cảm thấy hơi oan ức, dù sao thì nhiệm vụ của bà ta cũng chỉ là hạ độc mà thôi.

Bà ta cũng đã hạ độc thành công, nhưng cậu ta không chết, đó là vấn đề của chất độc, tại sao lại trách bà ta được.


Ánh mắt người đàn ông trung niên vẫn u ám: "Vậy thì lại động tay động chân với cậu ta lần nữa, lần này nhất định phải làm tới cùng, phải thành công giết chết được cậu ta thì mới có thể giải thích được về tin tức đã truyền đi."
"Vậy phải làm như thế nào? Chẳng lẽ lại tiếp tục hạ độc sao? Nhưng ngay cả chất độc cấp A cũng không thể giết được cậu ta!"
"Tất nhiên là phải đổi cách khác, cậu ta là một người tu luyện, những phương pháp thông thường và những sát thủ bình thường đều vô dụng với cậu ta, trong hai ngày tới tôi sẽ nghĩ ra một kế hoạch mới, đến lúc đó cô sẽ chịu trách nhiệm thực hiện nó." Người đàn ông trung niên nói.

“Vâng.” Khâu Anh trả lời.

...!
Bên kia.

Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi đi đến một trung tâm thương mại tên là Đại Thiên Địa ở thành phố Thân Giang.

“Ở đây thực sự rất náo nhiệt.” Trần Uyển Nhi vừa đi dạo vừa nói.


“Giá cả cũng rất cao, cao hơn nhiều so với Kim Châu và Ninh Đô.” Lâm Mộc cảm thán.

Vừa mới mua một ít trà sữa và đồ ăn vặt thôi mà giá cả thực sự rất đắt.

“Em họ Uyển Nhi!”
Có ai đó đột nhiên vỗ vào người Trần Uyển Nhi từ phía sau.

Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc quay đầu lại, thấy người đó là Khâu Thiên Thiên.

“Chị họ Thiên Thiên, sao chị lại ở đây?” Trần Uyển Nhi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ta.

"Có một võ quán ở gần đây, bạn trai chị sẽ thường đến học ở đó mỗi khi rảnh rỗi, sau khi anh ấy học xong thì chị sẽ đến đón anh ấy." Trong lời nói của Khâu Thiên Thiên mang theo vài phần tự hào.

“Nếu hay đến học ở võ quán, vậy bạn trai của chị chắc chắn sẽ rất lợi hại.” Trần Uyển Nhi nói.

Khâu Thiên Thiên giả vờ khiêm tốn: "Cũng tạm, gia đình anh ấy dù sao cũng là một trong mười gia tộc hàng đầu ở Thân Giang, anh ấy chẳng những có nhiều thành tựu ở trên thương trường mà còn rất thông thạo võ nghệ.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi