LÂM MỘC BÁO THÙ


Bầu không xung quanh trở nên yên tĩnh, trong lúc nhất thời không ai ra giá cả.

“Giá khởi đầu tận năm triệu, chiếc nhẫn này đáng giá vậy sao? Mới bắt đầu sao có thể cao đến vậy chứ?”
Mọi người bắt đầu bàn tán.

Advertisement
Chỉ một lát sau, người đàn ông trung niên ra hiệu cho Dương Kiện ra giá.

“Năm triệu mốt!” – Dương Kiện giơ bảng nói.

“Thiếu gia Dương ra giá năm triệu một trăm ngàn , còn ai ra giá nữa không ạ?” – Đấu giá viên giơ búa lên.

Món đồ này quả thật không quá được yêu thích, đấu giá viên cũng cho rằng có người chịu mua đã là may mắn lắm rồi.


“Năm triệu rưỡi!”
Ngay tại thời điểm búa sắp được gõ xuống, phía sau truyền tới một giọng nói.

“Lại có người ra giá sao?”
Dương Kiện và người đàn ông trung niên có chút kinh ngạc, hai người nghiêng đầu nhìn lại.

Người ra giá chính là Lâm Mộc.

“Lại là anh ta!” – Dương Kiện cau mày.

“Dương Kiện, cháu biết anh ta sao?” – Người đàn ông trung niên hỏi.

“Sư thúc, anh ta chỉ đến từ một địa phương nhỏ tên là Giang Nam, bạn gái của anh ta và bạn gái con có mối quan hệ thân thích với nhau.” – Dương Kiện giải thích.


“Đến từ địa phương nhỏ thì có thể có bao nhiêu tiền chứ? Cháu tiếp tục ra giá cho chú.” – Người đàn ông trung niên khoát tay nói.

“Năm triệu sáu!” – Dương Kiên giơ bảng nói.

Người chủ trì còn chưa kịp nói gì, Lâm Mộc lại lần nữa giơ bảng ra giá.

“Mười triệu!”
Lâm Mộc dứt lời, nhiều người tại sảnh đấu giá đều nhìn về hướng Lâm Mộc.

“Mười triệu! Vị tiên sinh này ra giá mười triệu!” – Giọng đấu giá viên cực kỳ kích động.

“Người đó là ai vậy, chỉ có một chiếc nhẫn mà anh ta ra giá tận mười triệu?”
“Anh ta có biết gì về đồ cổ không vậy!”
Trong buổi đấu giá hôm nay, cổ vật được bán ra với giá mười triệu chưa tới một nửa, hơn mười triệu đã được coi là cao ngất trời rồi.

Dương Kiện tái mặt: “Sư thúc! Con quên nói với chú, anh ta cũng có chút bản lĩnh, không biết anh ta đã nhìn ra được điều gì từ chiếc nhẫn?”
Sắc mặt người đàn ông trung niên âm trầm: “Anh ta ra


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi