LÂM MỘC BÁO THÙ

 Đứng sau ông ta là một đám người của Tiên Hạc Võ Quán, ai nấy chắp tay sau lưng, khí thế mạnh mẽ vô cùng.  

 

Dương Kiện cũng đứng trong đám đông đó, anh ta đã mỏi mắt ngóng trông trận đấu hôm nay lâu lắm rồi/  

 

Đám người tới hóng hớt kịch vui cùng các Võ Quán đều tụ tập lại bàn luận và suy đoán.  

 

“Quán Chủ của Tiên Hạc Võ Quán hiếm khi đích thân xuất trận lắm, hơn nữa đối thủ còn là một kẻ vô danh tiểu tốt. Nói ra cũng thật khó tin! ”  

 

“Đúng đó, sao cần Quán Chủ đích thân thi đấu nhỉ, phái bừa  một người trong Võ Quán giải quyết chẳng phải được rồi sao?”  

 

“Tôi còn nghe nói, người bị gửi chiến thư là con rể của Khâu Anh, cậu ta đến từ một thành phố nhỏ, chưa được trải đời, đúng là không biết trời cao đất dày.”   

 

“Thật hay giả đó? Người này có liên quan đến nhà họ Khâu à?”  

 

“Đương nhiên thật rồi, tôi còn nghe nói nhà họ Khâu không coi trọng kẻ này.”  

 

“Không coi trọng là đúng rồi, đã xuất thân từ cái thành phố bé tí tẹo còn dám chọc giận Tiên Hạc Võ Quán, nhà họ Khâu vui sao nổi?”  

 

Đám người xì xào bàn tán không thôi.  

 

Vốn dĩ một kẻ vô danh tiểu tốt chẳng đáng để đám người này xôn xao bàn luận đến thế.  

 

Nhưng Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán đích thân ra trận lại khiến bọn họ vô cùng tò mò!  

 

“Nhìn kìa, Khâu Hậu Minh của nhà họ Khâu dẫn theo người nhà ông ta tới rồi!”   

 

Mọi người ngẩng đầu lên xem, Khâu Hậu Minh, Khâu Thiên Thiên, Khâu Quý và mấy tiểu bối của nhà họ Khâu đang tiến vào.  

 

“Xem ra lời đồn không sai rồi, Lâm Mộc kia có quan hệ với nhà họ Khâu!”  

 

Đám người nhà họ Khâu vào phòng xong, nhân viên ở Trụ sở Võ Hiệp Thân Giang lập tức đưa ghế ra.  

 

Khâu Thiên Thiên còn vẫy tay chào hỏi Dương Kiện đứng đằng xa.  

 

“Sao thằng nhóc Lâm Mộc kia chưa tới nhỉ?” Khâu Hậu Minh nhìn quanh nhìn quất hỏi.  

 

“Ba yên tâm đi, anh ta chưa chạy đâu.” Khâu Thiên Thiên nói.  

 

“Khẩu khí của nhóc này cũng ghê gớm lắm, hôm nay cậu ta mà không tới thì đúng là quá nực cười!” Khâu Hậu Minh cười lạnh.  

 

Ông ta nhớ rõ, khi trước Lâm Mộc đứng trước mặt Khâu Lão Thái Quân trâng tráo nói không coi một Tiên Hạc Võ Quán cỏn con ra gì. Còn khoác lác cậu ta là cá lớn, Tiên Hạc Võ Quán là cá bé, cho nên Võ Quán này phải cúi đầu trước cậu ta.  

 

Lời này của Lâm Mộc, Khâu Thiên Thiên và Khâu Hậu Minh nhớ rõ mồn một.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi