Anh lập tức nhận lấy cuốn sách cổ.
Sau khi trò chuyện với sư phụ, Lâm Mộc rời khỏi đạo quán.
Trên đường trở về, anh bấm gọi cho số điện thoại mà sư phụ đã đưa.
Advertisement
Anh vẫn rất tò mò về vị sư huynh chưa từng gặp mặt này, không biết anh ta là người như thế nào.
Lâm Mộc vẫn chưa hiểu tại sao sư phụ lại giao vũ khí cho vị sư huynh này?
Sau đó điện thoại rất nhanh đã được kết nối.
“Ai vậy?” Một giọng nam vang lên trong điện thoại.
“Em tên Lâm Mộc, là đệ tử của quán chủ Ngọa Long đạo quán, xin hỏi anh là sư huynh sao?” Lâm Mộc nói.
"Sư đệ Lâm Mộc? Lúc trước anh có liên lạc với sư phụ, cũng nghe sư phụ nhắc tới cậu, Sư phụ nói cậu rất có tài." Vị sư huynh kia nói qua điện thoại.
"Vậy sao?"
Lâm Mộc cười nhẹ, không ngờ Sư phụ lại khen anh trước mặt người khác.
"Lâm Mộc, số của anh là do sư phụ cho cậu đúng không? Không biết đã xảy ra chuyện gì vậy?" vị sư huynh kia hỏi.
“Em có một khẩu súng rất đặc biệt, sư phụ bảo em liên lạc với sư huynh rồi đưa nó cho anh.” Lâm Mộc nói.
"Sư phụ nói sao? Hiện tại cậu đang ở đâu, anh tới tìm cậu." Giọng nói của sư huynh vang lên.
“Em đã rời khỏi Ngọa Long đạo quán rồi, đang trên đường trở về Kim Châu, sư huynh đến Kim Châu gặp em đi, lát nữa em sẽ gửi địa chỉ chính xác vào điện thoại cho sư huynh.” Lâm Mộc nói.
Du sao Lâm Mộc cũng vẫn chưa biết sư huynh ở đâu, chỉ có thể bảo anh ta đến tìm anh.
"Được rồi! Anh sẽ ngồi máy bay đến đó, có lẽ tối nay là có thể đến rồi." vị sư huynh kia nói.
"Đúng rồi, sư phụ nói anh đang ở Linh Phách Cảnh, theo em biết thì người đang ở Linh Phách Cảnh không thể dễ dàng đi vào thành phố, anh có tiện khi đến thành phố tìm em không? Nếu không chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi khác. ”Lâm Mộc lo lắng nói.
“Chuyện này cậu không cần lo lắng, anh sẽ tới đúng giờ.” Sư huynh nói.
Vừa cúp máy xong, Lâm Mộc lái xe thẳng đến Kim Châu.
Lâm Mộc biết người đang ở Linh Phách Cảnh không thể dễ dàng đi vào thành phố, nhưng là sư huynh nói anh không cần lo lắng nên anh cũng cần không quan tâm nhiều như vậy.
Khi về tới Kim Châu đã là buổi trưa, Lâm Mộc trực tiếp lái xe đến nhà Lão Trần.
Bên trong biệt thự của nhà họ Trần.
"Anh, anh đã về rồi!"
Lâm Lê đang bị Lão Trần dạy chơi cờ trong biệt thự, vừa nhìn thấy Lâm Mộc, cô lập tức đứng dậy chạy về phía anh.
“Lâm Lê, em ở đây có ngoan không?” Lâm Mộc cười vỗ vỗ đầu Lâm Lê.
“Đương nhiên rồi!” Lâm Lê gật đầu.
Trần Lão cũng cười nói: "Lâm Lê chăm chỉ hơn Tĩnh Uyển nhiều, con bé làm việc nhà và nấu ăn, thậm chí còn không than vãn."