LÂM MỘC BÁO THÙ

 Dù sao Thẩm Tịch Dương cũng bị bắt làm con tin vì anh, nếu cô ấy gặp chuyện bất trắc gì, Lâm Mộc sao yên lòng cho được.  

 

“Lâm Mộc, chị không sao, nhưng bọn họ muốn đối phó với em, em không nên tới đây, giờ em gặp nguy hiểm rồi!” Thẩm Tịch Dương lo lắng không thôi.  

 

“Yên tâm chị Dương Dương, mọi chuyện đã được giải quyết, bọn họ không thể động tới em và chị nữa đâu.” Lâm Mộc cười an ủi.

Advertisement

 

Nghe vậy, Thẩm Tịch Dương mới thở phào nhẹ nhõm.  

 

Sư huynh Thẩm Trạch Thiên nhìn về phía Chưởng môn Tuyết Sơn Phái: “Chưởng môn, các ông đã thả người rồi, nhưng chuyện chính vẫn chưa giải quyết, ông nói xem phải làm sao?”  

 

“Chuyện này...” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái chợt thấy căng thẳng.  

 

Nhất là khi Thẩm Trạch Thiên định tội Tuyết Sơn Phái họ cấu kết với thế lực nước ngoài, bị chụp mũ tội danh này, sao bọn họ gánh nổi đây?  

 

Nhưng nói ra thì chuyện này không lớn cũng chẳng nhỏ, dù sao Tuyết Sơn Phái chỉ nhận sự cậy nhờ từ ông cụ Tôn, hoàn toàn không trực tiếp cấu kết với thế lực nước ngoài.  

 

Tuyết Sơn Phái có thể nói không biết chuyện móc nối của nhà họ Tôn với tập đoàn bên Châu Âu, kẻ không biết không có tội mà!  

 

Thẩm Trạch Thiên lại nói: “Chuyện này không lớn cũng chẳng nhỏ, chỉ cần Tuyết Sơn Phái ông nhận được sự lượng thứ của người trong cuộc, chuyện này coi như cho qua, nhưng nếu Lâm Mộc một mực đòi truy cứu thì lại khác rồi. ”  

 

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đương nhiên hiểu được ý tứ sâu sa trong lời nói này. Ông ta trầm ngâm giây lát rồi nặn ra một nụ cười khó coi: “Tuyết Sơn Phái tôi nguyện dâng lên một dược liệu Địa Giai để nhận tội với Lâm Mộc.”  

 

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái hiểu, chuyện đã đến nước này, Tuyết Sơn Phái còn không bỏ ra chút vốn liếng thì không tài nào giải quyết êm xuôi.  

 

Tuy vị trí địa lý đặc biệt nơi Tuyết Sơn Phái sống có thể sản sinh ra một số dược liệu trân quý, nhưng trong thời đại Mạt Pháp này, dược liệu Địa Giai vô cùng quý hiếm nha!  

 

“Tiểu sư đệ, Tuyết Sơn Phái đền cho cậu một dược liệu Địa Giai, cậu có ý kiến gì không?” Thẩm Trạch Thiên nhìn Lâm Mộc hỏi.  

 

“Nếu Tuyết Sơn Phái đã có lòng muốn nhận lỗi như vậy, tôi quyết định bỏ qua chuyện này!” Lâm Mộc cười.  

 

Lần này Lâm Mộc lên núi tuyết Tịch Lĩnh, chỉ mong cứu được người là tốt rồi, chẳng ngờ còn có thu hoạch bất ngờ.  

 

Dược liệu Địa Giai hiếm có khó tìm, Lâm Mộc đương nhiên vui như mở cờ trong bụng.  

 

Tuy Tuyết Sơn Phái phái người tới ám sát anh tới hai lần, nhưng thực tế thì anh chẳng bị tổn thất gì.  

 

“Nếu Tiểu sư đệ đã đồng ý thì chuyện này cứ quyết định vậy nhé.” Thẩm Trạch Thiên nói.  

 

“Đại trưởng lão, đi lấy dược liệu tới đây.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái phân phó.  

 

Đại trưởng lão vội vã rời khỏi đại điện.  

 

Chẳng mấy chốc, Đại trưởng lão bưng một hộp gỗ quay lại.  

 

“Giao cho Lâm Mộc đi!” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái phất tay ra hiệu.  

 

Đại trưởng lão bưng hộp gỗ giao tận tay Lâm Mộc.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi