LÂM MỘC BÁO THÙ

 Nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Mộc ra tay đáng sợ như vậy, bọn họ đều sợ hãi, làm sao dám bày ra khí thế như vậy trước mặt anh nữa chứ?  

 

"Vậy được, bây giờ chúng ta đi vào trong đó, hai người kiểm tra máy tính trước mặt tôi! Để tôi xem xem rốt cuộc là gian lận ở đâu!" Lâm Mộc lạnh lùng nói.  

 

"Cái này ..." Vẻ mặt của giáo viên thay đổi.  

 

Advertisement

Nếu lúc nãy ở trong văn phòng Lâm Mộc đưa ra yêu cầu như vậy, bọn họ nhất định sẽ từ chối ngay.  

 

Nhưng bây giờ, họ đã bị dọa sợ nên căn bản không dám nói như vậy.  

 

Thậm chí bọn họ cũng không dám gọi bảo vệ của trường đến, vì sợ Lâm Mộc sẽ tức giận.  

 

Lâm Mộc cũng không có nói nhảm với bọn họ nữa, chỉ dùng hai tay đẩy người đứng dậy, trực tiếp đưa vào văn phòng.  

 

Trần Uyển Nhi cũng đưa Lâm Lê vào văn phòng làm việc.  

 

"Vào hệ thống, kiểm tra!"  

 

"Tôi đang xem đây!"  

 

Lâm Mộc ép chủ nhiệm của trường vào máy tính, sau đó anh nhìn chằm chằm màn hình máy tính.  

 

"Tôi kêu cô kiểm tra, cô không nghe thấy sao? Cho dù cô nói thành tích của em gái tôi có vấn đề, thì chúng tôi cũng phải có quyền được biết!" Giọng Lâm Mộc vang vọng như tiếng chuông, vô cùng có lực.  

 

Chủ nhiệm bị ấn ngồi xuống ghế rồi bị đẩy đến trước bàn nên chỉ có thể cứng ngắc mở hệ thống ra xem lại.  

 

Sau khi kết quả được đưa ra, Lâm Mộc nhìn kỹ hơn, điểm số và trạng thái học sinh của em gái anh trong hệ thống hiển thị vẫn bình thường.  

 

Sau khi nhìn thấy kết quả này, sắc mặt Lâm Mộc lập tức tối sầm lại.  

 

"Đây là vấn đề các người nói sao? Nói cho tôi biết vấn đề ở đâu vậy!" Lâm Mộc chỉ vào máy tính đanh thép hỏi.  

 

Lúc này Lâm Mộc mới hiểu được là hai người này muốn thuyết phục Lâm Lê rời đi với lý do thành tích của cô có vấn đề, đợi thời gian mấy ngày báo danh kết thúc, sau đó tương đương với việc em gái anh sẽ không có tư cách học tiếp nữa.  

 

Hai giáo viên cứng họng cũng không biết trả lời như thế nào.  

 

 

 

“Nếu đã không có vấn đề gì vậy cứ để em gái tôi thuận lợi nhập học đi!” Lâm Mộc thản nhiên nói.  

 

“Cậu đã đánh Chung tiểu thư thành ra như vậy, cho dù để em ấy nhập học thì em ấy cũng không thể ở lại đây được, cậu và em ấy sẽ bị nhà họ Chung báo thù đấy.” Thầy Lưu nói.  

 

“Đó không phải chuyện các người cần lo lắng, các người chỉ cần làm việc của mình thôi, hiểu không?” Lâm Mộc hắng giọng.  

 

"Vâng vâng..."  

 

Hai vị giáo viên kia cũng chỉ có thể gật đầu nghe theo anh.  

 

Sau khi mọi việc xong xuôi, Lâm Mộc với em gái và Trần Uyển Nhi rời văn phòng làm việc.  

 

Lâm Mộc nghĩ thầm, có lúc dùng vũ lực sẽ tốt hơn rất nhiều, nếu như hai giáo viên này không bị thủ đoạn của anh dọa sợ thì sao họ có thể chịu hợp tác như thế này chứ?  


Khi họ ra khỏi văn phòng, Chung tiểu thư và hai vệ sĩ đã không thấy đâu nữa rồi. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi