LÂM MỘC BÁO THÙ

 Chính ông ta cũng bị dọa giật mình, Lâm Mộc vậy mà đạt được huy chương Tam đẳng của Liên minh Tu Hành Giả?  

 

Tuy nói, huy chương Tam đẳng Liên minh Tu Hành Giả là cấp bậc huy chương thấp nhất nhưng ở thời đại hòa bình này, huy chương Tam đẳng cũng không phải dễ lấy, phải có cống hiến nhất định hoặc thực hiện một vài nhiệm vụ có độ khó cao thì mới có thể đạt được.  

 

Sau khi Phàm Thiệu minh chủ cúp điện thoại.  

Advertisement

 

“Lâm Mộc này quả nhiên không đơn giản, lại có sư huynh làm Giám sát sứ ở trụ sở chính, không biết sư phụ của cậu ta là ai! Sợ rằng không dễ đụng đến?” – Phàm Thiệu minh chủ lẩm bẩm.  

 

“Thật sao?” – Phó minh chủ cũng hết sức kinh ngạc.  

 

Sau đó, Uông sư đẩy cửa đi vào.  

 

“Hai vị minh chủ.” – Uông sư nở nụ cười, đi tới trước mặt hai người.  

 

“Hai vị minh chủ, con gái Chung tổng chịu ủy khuất lớn như vậy lại bị gãy mất một ngón tay, Liên minh Tu Hành Giả các vị sao có thể tùy tiện bỏ qua cho Lâm Mộc như vậy, các vị phải cho Chung tổng chúng tôi một cái công đạo!”  

 

Nói xong, Uông sư lấy ra một cái thẻ ngân hàng.  

 

“Hai vị minh chủ, thẻ này có một tỷ, là một chút tâm ý của Chung tổng!”  

 

Uông sư đặt thẻ ngân hàng trước mặt Phàm Thiệu minh chủ: “Hai vị minh chủ, chuyện của Lâm Mộc, các ngài thấy giải quyết sao cho được thì làm.”  

 

Phàm Thiệu minh chủ nhìn thẻ ngân hàng, khóe mắt giật giật. Thẻ này, ông ta dám lấy sao?  

 

“Dẹp đi! Ông không nhìn cho rõ đây là chỗ nào à! Ai bảo ông làm chuyện này?” – Phàm Thiệu minh chủ ném thẻ ngân hàng vào người Uông sư.  

 

“Chuyện này…” – Uông sư ngẩn ra.  

 

Phàm Thiệu minh chủ đứng dậy: “Trở về nói với Chung tổng nhà ông, buổi tối tôi sẽ đích thân tới gặp ông ta, có một số việc tôi muốn nói trực tiếp với ông ta, còn ông mau cút đi.”  

 

“Vâng, vâng!” – Uông sư cười, vội vàng đáp.  

 

Theo suy nghĩ của Uông sư, Phàm Thiệu minh chủ không muốn nhận “phong bì” ở văn phòng làm việc? Hoặc là số tiền chưa đủ sức nặng để Phàm minh chủ gật đầu? Cho nên mới muốn tới tận nhà gặp Chung tổng đây mà.  

 

“Chung Hào quả nhiên chưa từ bỏ ý định, ông ta muốn tiếp tục đối phó Lâm Mộc, bọn họ nào biết Lâm Mộc đâu phải là người mà bọn họ muốn làm gì thì làm.” – Phàm Thiệu minh chủ nói.  

 

Sau đó, ông ta đứng dậy: “Tôi đi thả người đây!”  

 

…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

 

Sau khi Lâm Mộc kết thúc cuộc gọi với sư huynh, anh ngồi trong phòng chờ khoảng năm, sáu phút thì cửa phòng bị đẩy ra.  

 

“Lâm đạo hữu.” – Trên mặt Phàm Thiệu nở nụ cười.  

 

Ông ta bước vào, thái độ của ông ta vẫn bình tĩnh nhưng vẫn toát lên sự vui vẻ, nhiệt tình , lần này có vẻ chân thành hơn khi nãy.  

 

“Lâm đạo hữu, cậu bây giờ có thể ra ngoài rồi.” – Phàm Thiệu vẫn mang nụ cười trên môi, nói.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi