LÂM MỘC BÁO THÙ


Leo được một lúc mọi người đã mệt thở hồng hộc.

"Ngồi đây nghỉ một chút đi." Tống Cát lên tiếng bảo mọi người dừng lại nghỉ ngơi.

Cả đám người bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, uống nước rồi ăn chút gì đó để bổ sung thể lực.

Còn Lâm Mộc lại đứng nguyên tại chỗ quan sát bốn phía, giống như là lính gác vậy.

"Lâm Mộc, đi lâu như vậy rồi, anh có mệt không? Anh không uống chút nước cho đỡ mệt sao?" Trần Uyển Nhi uống nước xong ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Mộc.

"Không cần, vừa đi vừa nghỉ với tốc độ chậm như vậy, không mệt đến nỗi vậy đâu." Lâm Mộc bình tĩnh nói.

Khi Tống Cát và Lương Tiểu Binh nghe thấy lời này, lại cảm thấy Lâm Mộc đang giả vờ, cho dù bọn họ có đi chậm, nhưng dù sao bọn họ cũng đeo một cái balo để leo núi, sao có thể không mệt chứ?
Đặc biệt là mấy người đàn ông bọn họ còn đeo cái balo nặng hơn của các cô gái kia nhiều.

"Lâm Mộc, nếu anh không mệt, vậy chúng tôi cho anh cơ hội thể hiện đây, anh có thể vác thêm cả balo của chúng tôi mà đúng không." Tống Cát nói với giọng chế giễu.

Lâm Mộc cũng không thèm để ý tới anh ta.

Tống Cát thấy Lâm Mộc không để ý tới mình sắc mặt của anh ta lập tức trở nên u ám.

"Tên nhóc kia, tôi đang nói với anh đó, anh không nghe thấy sao!" Tống Cát tức giận xông lên, giơ tay đẩy vai Lâm Mộc.

Trước khi lên đường, anh ta đã vô cùng khó chịu tên Lâm Mộc này rồi, bây giờ lại bị Lâm Mộc làm lơ, lửa giận trong lòng anh ta lập tức dâng trào.


"Nghe thấy rồi, chỉ là tôi không muốn trả lời anh thôi, nếu anh không muốn đeo balo, vậy thì đừng leo núi nữa." Ánh mắt Lâm Mộc vẫn nhìn ra xa, cũng không thèm quay đầu nhìn anh ta một cái.

Cách đó không xa Thôi Tuyết Đình đang ngồi khoanh tay, giọng điệu chanh chua nói: "Lâm Mộc, anh có biết bên ngoài kia có bao nhiêu người muốn chủ động xách balo cho bạn trai tôi mà đều không có cơ hội đó, để loại thiếu gia nghèo túng như anh xách balo cho bạn trai tôi đã là cho anh một cơ hội tốt để thể hiện rồi, vậy mà anh còn không biết tốt xấu!"
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú." Lâm Mộc bình tĩnh nói.

"Hừ, đúng là không biết tốt xấu! Nếu không phải bởi vì Trần Uyển Nhi, tôi đã cho tên thiếu gia nghèo hèn nhà anh đẹp mặt rồi!" Tống Cát lạnh lùng bỏ lại câu nói này rồi quay về chỗ bạn gái anh ta.

Sau khi anh ta đi, Trần Uyển Nhi cũng đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Mộc.

"Lâm Mộc, anh đừng như vậy mà, anh cho tôi chút mặt mũi được không." Trần Uyển Nhi nhỏ giọng nói.

"Trần Uyển Nhi, là bọn họ không nể mặt cô, đã biết rõ tôi là người cô đưa tới mà còn có thái độ như vậy, bọn họ cảm thấy ta không có bối cảnh gì nên muốn tôi phải phục tùng bọn họ, có khả năng sao?" Lâm Mộc nói.

Sau đó Lâm Mộc quay người nhìn về phía cô nói: "Cô bỏ balo của cô xuống đi, tôi đeo giúp cô, thấy cô đi tôi cũng thấy mệt thay."
Lâm Mộc vừa nói vừa giơ tay lên trực tiếp tháo balo của cô xuống.

Trần Uyển Nhi cười khúc khích: " Tên ngốc nhà anh cũng học được cách quan tâm người khác rồi đó."
Sau khi nghỉ ngơi hơn mười phút, đám người bọn họ tiếp tục lên đường.

Lâm Mộc cũng nhìn ra được, bây giờ Tống Cát và Lương Tiểu Binh đều nhìn anh vô cùng khó chịu, cả hai cô gái kia cũng nhìn anh bằng ánh mắt khó chịu ra mặt nhưng Lâm Mộc cũng không quan tâm.

Sáu người lại chậm chạp đi lên, trời cũng đã sắp tối rồi.

Bọn họ quyết định sẽ dựng lều qua đêm ở đây, ngày mai lại tiếp tục.

Sáu người dựng lên ba cái lều nhỏ, sau đó đốt một đống lửa ở bên ngoài lều rồi bắt đầu nấu cơm.

"Tiểu Binh, đi, chúng ta đi khảo sát quanh đây một chút thôi." Tống Cát đứng dậy nháy mắt với anh ta.

"Được anh Cát." Lương Tiểu Binh cũng đứng dậy.

Sau đó hai người cầm đèn pin đi, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt mọi người.

Ba cô gái thì đang nướng thịt và nói chuyện phiếm, trò chuyện quên cả trời đất.

Phía sau lều, Tống Cát với Lương Tiểu Binh mỗi người châm một điếu thuốc.

"Anh Cát, quanh đây có gì để khảo sát chứ?" Lương Tiểu Binh nghi ngờ nói.

"Tôi gọi cậu theo là có chuyện tôi cần cho cậu biết." Tống Cát cười thần bí.

"Ồ? Có chuyện gì vậy?" Lương Tiểu Binh thấy Tống Cát thần thần bí bí thì anh ta cũng vô cùng tò mò.


"Tôi đã sắp xếp hai diễn viên giả dạng làm thú hoang ở gần đây, khoảng mười giờ đêm nay bọn họ sẽ đến đây để giả vờ hù dọa chúng ta, đến lúc đó hai chúng ta hợp sức đuổi họ đi, cậu hiểu ý tôi chứ?" Tống Cát nói.

"Anh Cát, ý của anh là...trình diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân sao? Thể hiện bản lĩnh đàn ông trước mặt bạn gái sao?" Hai mắt Lương Tiểu Binh tỏa sáng.

"Hiểu rồi thì tốt." Tống Cát cười nói.

"Đúng rồi anh Cát, tên nhóc tên Lâm Mộc kia có thể làm hỏng kế hoạch của chúng ta không?" Lương Tiểu Binh nói.

"Nói đến tên nhóc đó tôi lại tức, mẹ nó, loại rác rưởi như anh ta mà cũng có thể trở thành bạn trai của Trần Uyển Nhi, còn dám sĩ diện trước mặt tôi!" Tống Cát nghe thấy tên Lâm Mộc, ngay lập tức sắc mặt đã trở nên u ám.

Mặc dù hai người bọn họ đều đã có bạn gái, nhưng nói về nhan sắc thì bạn gái của hai người họ đều không bằng Trần Uyển Nhi.

Không phải bọn họ không muốn theo đuổi Trần Uyển Nhi, mà là bọn họ biết căn bản không thể theo đuổi cô được.

Bọn hắn sớm đã biết, ánh mắt Trần Uyển Nhi cực cao, nên bọn họ cũng không hy vọng có thể theo đuổi được Trần Uyển Nhi, nhưng Lâm Mộc lại có thể chứ?
Nếu Lâm Mộc là một người vô cùng tài giỏi, có bối cảnh lợi hại thì bọn họ còn có thể chấp nhận được.

Nhưng anh chỉ là một tên thiếu gia nghèo hèn ở một thành phố nhỏ thì dựa vào đâu chứ? Đương nhiên bọn họ không cam lòng rồi!
"Hay là....!anh Cát, sau khi diễn viên anh sắp xếp lao đến, chúng ta đừng vội chạy ra, trước hết cứ để cho diễn viên tạo thêm sự đáng sợ, nói không chừng tên nhóc đó sẽ bị dọa đến tè cả ra quần, đến lúc đó để Trần Uyển Nhi nhìn thấy bộ dạng đó của anh ta thì chúng ta hãy xông ra." Lương Tiểu Binh cười xấu xa nói.

"Được!" Tống Cát cười cười gật đầu.

Bọn họ đều nghĩ rằng người bình thường gặp phải thú dữ ở chỗ hoang vu như này thì sao có thể không sợ chứ.

Kể cả có là bọn họ, nếu như thật sự gặp phải thú dữ thì chắc chắn cũng sẽ sợ, chỉ là lần này do họ tự biên tự diễn nên mới không sợ thôi.

Cho nên bọn họ dám chắc Lâm Mộc chắc chắn sẽ bị dọa sợ!
"Đi, chúng ta về thôi." Tống Cát vứt điếu thuốc xuống rồi lấy chân giẫm lên.

Trước đống lửa trại.


"Chúng tôi về rồi đây." Tống Cát với Lương Tiểu Binh ngồi xuống bên cạnh đống lửa.

"Anh yêu, mau ăn thử thịt em nướng đi."
Thôi Tuyết Đình với Khương Nghi Nghi đều đưa thịt các cô nướng cho bạn trai mình thử.

Lâm Mộc liếc nhìn Tống Cát với Lương Tiểu Binh vừa trở về, trong lòng Lâm Mộc có thể cảm giác được chắc chắn hai tên nhóc này đang có âm mưu bí mật gì đó.

Sau đó mọi người lại vừa nướng thịt vừa nói chuyện phiếm.

Trong chỗ rừng sâu, hai người đàn ông lấy ra hai bộ quần áo thú dữ chuẩn bị mặc vào.

"Cát công tử bảo chúng ta mười giờ xuất hiện, chỉ còn có một tiếng nữa, chúng ta chuẩn bị đi là vừa, mát nữa chúng ta đừng tới gần quá, nếu không sẽ bị nhìn ra là đồ giả đấy."
"Được!"
Hai người này vừa mặc trang phục vào vừa bàn bạc với nhau.

"Hả? Mau nhìn bên kia xem, đó là gì vậy?" Một người trong đó chỉ ra phía xa xa.

Người còn lại ngẩng đầu nhìn theo, ở nơi đó có một đôi mắt màu xanh đang lóe sáng, đang ngày càng đến gần bọn họ.

"Móa nó, là....là...thú dữ! Mau chạy đi!"
Hai người này đứng đơ ra một lúc, sau đó bị dọa tái cả mặt rồi vội co cẳng lên chạy.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi