LÂM MỘC BÁO THÙ

“Vâng, con xuống lầu ngay đây.”  

Lâm Mộc luôn tắt điện thoại trong lúc lĩnh hội cảnh giới, nhất là khoảng thời gian này, lỡ như điện thoại gọi đến quấy rầy ngay lúc anh đang tiến vào trạng thái chuẩn bị đột phá đại bình cảnh, phiền phức có thể nói là không nhỏ.  

Bằng Gia nóng ruột tìm anh như vậy vì chuyện gì? Lẽ nào phát sinh biến cố lớn trong kinh doanh sao? Hay là xảy ra sự cố gì trong công ty?  

Advertisement

Dưới lầu, Bằng Gia đang đi tới đi lui trong phòng khách, lòng như lửa đốt.  

“Anh Mộc.” Vừa nhác thấy Lâm Mộc, ông ta cuống quýt gọi lớn.  

“Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại cuống cả lên như này?” Lâm Mộc hỏi.  

“Anh Mộc, từ 3h sáng đến giờ, mấy công xưởng làm thâu đêm của chúng ta xuất hiện người bị biến đổi màu mắt thành đỏ ngầu, thậm chí cấp dưới của tôi cũng có vài người bị đổi màu mắt!”  

“Những người này có sức mạnh lớn, thân thủ nhanh nhẹn, hơn nữa còn trở nên bạo lực và khát máu, vài cấp dưới của tôi còn bị tấn công đến mất mạng!” Bằng Gia khẩn thiết nói.  

“Gì cơ? Ông không nói đùa đó chứ?” Lâm Mộc không dám tin vào tin tức vừa nghe thấy.  

“Anh Mộc, tôi nào dám đem loại chuyện như vậy ra nói đùa, hồi nãy lái xe tới đây tôi còn trông thấy nhiều vụ tai nạn trên đường, thậm chí còn xuất hiện cảnh tượng ẩu đả!” Bằng Gia lo lắng nói.  

Lâm Mộc nhìn dáng vẻ của Bằng Gia, đương nhiên biết ông ta không nói gạt.  

“Sao lại thế này? Đã gọi báo án cho cảnh sát chưa?” Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng.  

Rầm!  

Đúng lúc này, cửa an ninh của biệt thự đột nhiên bị va vào, phát ra tiếng động lớn.  

Hồng Tuyết Lệ và Bằng Gia lập tức thấy căng thẳng.  

“Con ra ngoài xem có chuyện gì!” Lâm Mộc sải bước ra ngoài.  

Rầm rầm!  

Cửa chống trộm đã biến dạng, còn liên tục phát ra âm thanh ầm ĩ.  

Đập vào mắt Lâm Mộc là một người đàn ông với đôi mắt đỏ sọng.  

“Vu Thụy Giang?” Vừa liếc mắt Lâm Mộc đã nhận ra cậu ta.   

Vu Thụy Giang là một thiếu gia nhà giàu ở Kim Châu. Khi trước Trần Uyển Nhi thất tình từng gọi Lâm Mộc tới bar uống rượu, Lâm Mộc đã phát sinh mâu thuẫn với Vu Thụy Giang ở đó, anh còn xử đẹp cậu ta.  

Lâm Mộc nhìn chằm chằm người trước mắt, tay cậu ta còn nhuốm máu tươi.  

“Ha ha! Lâm Mộc, tao có được năng lực cường đại rồi! Giờ nhà họ Lâm của mày đang huy hoàng ở Kim Châu lắm nhỉ? Hôm nay tao sẽ đánh chết mày!” Vu Thụy Giang nở nụ cười vặn vẹo như một con dã thú.  

Sau đó, cậu ta bỗng lao nhanh về phía Lâm Mộc: “Xuống địa ngục đi Lâm Mộc!”   

Lâm Mộc giơ chân lên đạp một cước vào bụng Vu Thụy Giang.  

Cậu ta lập tức bay về sau, miệng phun máu tươi.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi