LÂM MỘC BÁO THÙ

Sau khi Lâm Mộc cúi đầu lần nữa rồi xoay người rời khỏi võ đường.  

Sau khi rời khỏi võ đường, Lâm Mộc đi đến chào hỏi ba mẹ mình.  

“Ba, mẹ, em gái, con sẽ rời khỏi đạo quán, mọi người cứ yên tâm ở đạo quán này, có sư phụ ở đây, mọi người sẽ được an toàn.” Lâm Mộc cười nói.  

Advertisement

“Mộc Nhi, hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, con không nên đi ra ngoài.” Mẹ anh lo lắng.  

“Mẹ, con là một người tu hành, bây giờ tai họa ập đến, với tư cách là người tu hành thì con cũng nên có trách nhiệm.” Lâm Mộc nghiêm túc nói.  

Lâm Đại Sơn nói: "Bà cứ để Lâm Mộc đi đi."  

Sau đó Lâm Đại Sơn nhìn về phía Lâm Mộc: "Lâm Mộc, ba biết con có tham vọng của chính mình. Đi đi, theo đuổi ước mơ của mình, không cần lo lắng cho ba mẹ đâu, nhưng ở bên ngoài phải cẩn thận đấy."  

“Cảm ơn ba đã ủng hộ.” Lâm Mộc cười nói.  

Sau khi tạm biệt cha mẹ và em gái, Lâm Mộc lại đến gặp Trần Uyển Nhi.  

Cô cũng ở trong đạo quán, cô đang tự tu luyện ở trong phòng riêng.  

Sau một tháng kiểm tra thực lực, sư phụ đã chính thức nhận cô làm đồ đệ của mình.  

Mặc dù Lâm Mộc có hơi kinh ngạc rằng sư phụ không phải người dễ dàng thu nhận đồ đệ, nhưng tại sao người lại nhận Trần Uyển Nhi làm đồ đệ chứ?  

Nhưng dù thế nào, Lâm Mộc cũng mừng cho Trần Uyển Nhi.  

Sau khi Lâm Mộc vào phòng.  

Trần Uyển Nhi nhìn thấy Lâm Mộc, vội vàng đứng dậy chạy tới.  

“Thấy sao Lâm Mộc, hiện tại tôi cũng đã là tu hành giả rồi, sau này đừng hòng coi thường tôi!” Trần Uyển Nhi rất vui vẻ nói.  

Từ lâu Trần Uyển Nhi đã muốn trở thành một người tu hành, cuối cùng giờ đây cô cũng đã đạt được ước nguyện của mình.  

Lâm Mộc nghiêm túc nói: "Trong khoảng thời gian này, chắc cô cũng đã nhận ra sự cô đơn và khó khăn trong tu luyện rồi đúng không? Con đường này thật sự không dễ đi đâu!"  

“Tôi có cảm nhận được, nhưng tôi vẫn có thể gánh vác, như tôi đã nói, tôi không phải là một bình hoa vô dụng!” Trần Uyển Nhi kiên quyết nói.  

“Có thể chịu được là tốt rồi.” Lâm Mộc cười nói.  

"Lâm Mộc, anh xuống núi sao? Anh thành công đột phá tới Linh Phách Cảnh chưa?"  

Bây giờ Trần Uyển Nhi cũng là một người tu hành, nên đương nhiên cô cũng đã biết về các loại Cảnh giới.  

“Ừm, đến Linh Phách Cảnh rồi.”Lâm Mộc gật đầu.  

“Oa, anh đã đạt tới Linh Phách Cảnh rồi, tôi mới chỉ tới Tụ Khí Cảnh thôi.” Trần Uyển Nhi nhìn Lâm Mộc với ánh mắt ngưỡng mộ.  

Lâm Mộc hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của cô.  

Đừng nói đến Tụ Khí Cảnh, ngay cả khi Lâm Mộc ở Khai Linh Cảnh, Linh Ý Cảnh, hay khi Lâm Mộc đột phá đến Linh Phách cảnh thì anh cũng đều rất mong chờ, anh cũng cảm thấy đó cũng là một điều rất bình thường.  

Bây giờ Trần Uyển Nhi cũng là một tu hành giả, đương nhiên cô biết Linh Phách Cảnh mạnh đến mức nào. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi