*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ông cụ đang trò chuyện với Mục Nghị Trưởng.
Mục Nghị Trưởng thở dài: "Lão Vũ, ông có còn là người không vậy, ông thế mà lại bắt một người mới như Lâm Mộc phải hoàn thành khảo nghiệm trong hai mươi bốn giờ, ông ra đề như vậy chính là làm khó dễ người mới."
Theo kế hoạch ban đầu, Lâm Mộc chỉ cần kiên trì trong tám giờ thôi, lúc đó Vũ Nghị Trưởn sẽ cho dừng lại, thông báo cho Thẩm Trạch Thiên là Lâm Mộc đã vượt qua khảo nghiệm rồi.
Advertisement
Theo cách này, mọi người cũng sẽ hiểu rằng thời gian kiểm tra hai mươi bốn giờ do Vũ Nghị Trưởng đưa ra là chỉ để kiểm tra tính cách của Lâm Mộc mà thôi.
Không phải Vũ Nghị Trưởng cố tình muốn làm khó làm dễ người mới đến.
Nhưng hiện tại Lâm Mộc Trân đã hoàn thành hai mươi bốn giờ, mọi người sẽ không thể biết rõ mọi chuyện như dự tính.
Và ông cụ thân là Nghị Trưởng, cũng không thể chạy đi giải thích cho mọi người sự thật được, ông cụ sẽ không làm những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Nhưng như vậy thì sẽ thành ông cụ cố ý làm khó dễ người mới, người ngoài sẽ nghĩ là ông cụ cố tình bắt người mới phải khảo nghiệm trong Nhãn Trấn đủ hai mươi bốn giờ.
“Không sao cả, có thể tìm được một người có thể kiên trì trong Nhãn Trấn được hai mươi bốn giờ, mọi người muốn hiểu lầm hay chỉ trích như thế nào thì hãy để cho bọn họ nghĩ như thế đi.” Vũ Nghị Trưởng nở nụ cười, nhìn rất thoải mái.
Mục Nghị Trưởng cười nói: "Cái tên Lâm Mộc kia có thể kiên trì hai mươi bốn giờ trong Nhãn Trấn, quả thật không đươn giản, xem ra ông đã tìm được bảo bối rồi."
"Sự kiên trì, bền bỉ này quả thực không hề đơn giản, đó là một viên ngọc thô tốt, tùy thuộc vào cách mài dũa trước thì mới có thể chế tạo thành dụng cụ được.” Vũ Nghị Trưởng cũng gật gật đầu.
"Ồ? Xem ra ông đang định bỏ công ra rèn luyện cho cậu ta sao?" Mục Nghị Trưởng tò mò.
Theo quy định của Liên minh, tất cả những người mới đến phải tìm một người đạo sư để hướng dẫn cho họ trong ba tháng sau khi tham gia.
Những người đạo sư đương nhiên sẽ có những thái độ khác nhau đối với những người mới đến.
Trong hầu hết các trường hợp, đạo sư chỉ hoàn thành nghĩa vụ bình thường, thậm chí một số đạo sư còn chỉ hướng dẫn qua loa.
Tất nhiên, nếu đạo sư công nhận tài năng của người mới, thì đạo sư cũng sẽ cố gắng hết sức để bồi dưỡng, nhưng không có nhiều trường hợp như vậy xảy ra.
“Rất hiếm khi gặp được một viên ngọc tốt như vậy, đương nhiên phải bỏ công sức rồi.” Vũ Nghị Trưởng nói.
Đúng lúc này, Thẩm Trạch Thiên cùng Lâm Mộc bước vào.
“Vũ Nghị Trưởng, Mục Nghị Trưởng.” Thẩm Trạch Thiên chào hai vị Nghị Trưởng.
“Vũ Nghị Trưởng, Mục Nghị Trưởng.”