“Ha ha!” Xung quanh truyền đến tiếng cười vang.
Thành viên cũ dạy dỗ gà mờ là chuyện quá thú vị rồi!
“Đáng chết! Người anh em Lâm Mộc, chúng ta lên đài!” Lăng Hiên giậm chân bay lên võ đài.
Advertisement
Lâm Mộc cũng lên theo.
Trên võ đài.
Cao Thạch nhìn Lâm Mộc nói: “Lâm Mộc, cậu là người mới, lại chưa từng lên võ đài, cho nên tôi phải nói qua chút quy tắc cho cậu trước khi thi đấu, tránh trường hợp cậu thua rồi lại nói tôi ức hiếp người mới. ”
“Người bạn Lăng Hiên của cậu chọn quy tắc thi đấu số một, cũng là quy tắc đơn giản nhất, hai bên áp chế về cùng cảnh giới, không điều động bất cứ kỹ năng nào, mỗi người chọn một vũ khí bên võ đài để giao thủ, ngay cả kỹ năng dùng vũ khí như đao pháp hay kiếm pháp đều không được dùng tới, chủ yếu là so kinh nghiệm chiến đấu và năng lực phản ứng.. v.v”
“Được.” Lâm Mộc gật đầu.
Nghe tới đây trong lòng anh thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Dù sao anh cũng mới tiến lên Linh Phách Cảnh sơ kỳ, ‘Phong Lôi Đao Quyết’ còn chưa tu luyện thành công. Nếu như đem tất cả thực lực ra giao chiến, dù Cao Thạch có áp chế cảnh giới xuống Linh Phách Cảnh sơ kỳ, thủ đoạn và năng lực của anh ta cũng vô cùng mạnh.
Cao Thạch cười nói tiếp: “Lăng Hiên, lần này cậu tính đưa ra bao nhiêu Liên minh tệ để cược? ”
“Đặt cược là ý gì?” Lâm Mộc sửng sốt.
“Các đệ tử khi mài giũa ở Thượng Võ Các đều thêm chút tiền đặt cược, Lăng Hiên bạn cậu vừa thua tôi một vạn Liên minh tệ, lần này hai cậu cũng phải đưa ra ít nhất một vạn để cược chứ nhỉ?”
“Thua một vạn Liên minh tệ?” Lâm Mộc kinh ngạc.
Ban nãy anh còn tưởng Lăng Hiên chỉ thua khi thi đấu, chẳng ngờ anh ta còn mất thêm nhiều Liên minh tệ như vậy.
Lăng Hiên nhìn Lâm Mộc nói: “Người anh em Lâm Mộc, tôi thua sạch một vạn Liên minh tệ rồi, trong tay anh có Liên minh tệ không? Cho tôi vay trước một vạn làm tiền cược, nếu thi đấu thắng lợi thì tiền vay và cả tiền thắng một vạn Liên minh tệ cũng đưa anh luôn.”
“Người anh em Lăng Hiên, ban nãy anh không nên đặt cược nhiều Liên minh tệ như thế đâu.” Lâm Mộc nói.
Là một thành viên mới của liên minh, con số một vạn Liên minh tệ này đâu có nhỏ.
Lăng Hiên tức giận nói: “Haiz, tôi cũng bị bọn họ bẫy đấy, anh cho tôi mượn trước một vạn đi, lỡ như giao đấu thua tôi sẽ bù cho anh một món đồ có giá trị tương đương.”
Lâm Mộc nhìn ra Lăng Hiên nóng lòng muốn giành lại phần thắng, chẳng những vì số tiền cược, còn vì muốn lấy lại thể diện.
Mà đám người Cao Thạch này lại lợi dụng tâm lý muốn thắng cuộc của Lăng Hiên để bẫy anh ta thêm một món tiền cược lớn.
“Lăng Hiên, không phải tôi không muốn cho anh mượn tiền, nhưng toàn bộ số Liên minh tệ Đạo Sư cho tôi đã dùng để đổi lấy tài nguyên trong cửa hàng rồi, hiện giờ không một xu dính túi.” Lâm Mộc đáp.
“Vậy sao, để tôi nghĩ cách khác.” Lăng Hiên đáp.
Sau đó anh ta nhìn Cao Thạch nói: “Trong tay tôi có một dược liệu Địa Giai Hạ Phẩm có giá trị hơn một vạn rưỡi Liên minh tệ, lấy cái này thay cho tiền cược thi đấu, nếu chúng tôi thắng, coi như anh thua chúng tôi một vạn rưỡi Liên minh tệ, không vấn đề gì chứ?”
Lăng Hiên nói rồi đưa ra một cây dược liệu.
“Dược liệu Địa Giai Hạ Phẩm ư? Đương nhiên không vấn đề gì rồi!” Hai mắt Cao Thạch lấp lánh.