LÂM MỘC BÁO THÙ

Ngay khi Chí Tôn Tích được kích hoạt, sức mạnh của Lâm Mộc lập tức tăng lên nhanh chóng, đao trong tay anh chém mạnh về phía Cao Thạch.  

Đùng!  

Advertisement

Đao của anh và cây gậy dài đập mạnh vào nhau, hai luồng sức mạnh va chạm tạo ra một vụ nổ lớn, trong nháy mắt uy lực từ vụ nổ đều hướng về phía Cao Thạch.  

“Hả?!”  

Cao Thạch cảm nhận được sức mạnh kinh khủng đang ập tới, sắc mặt anh ta lập tức tái mét, cả người lảo đảo, thụt lùi về sau.  

Lâm Mộc thừa thắng xông lên, tấn công Cao Thạch đang loạng choạng, bồi cho anh ta thêm một chiêu nữa.  

Một chiêu này của Lâm Mộc đã dọa sợ Cao Thạch, anh ta quên mất phải áp chế cảnh giới của mình, vô thức sử dụng các kỹ năng ở Linh Phách Cảnh trung kỳ để ứng chiến với Lâm Mộc.  

Hành động này của anh ta hiển nhiên đã vi phạm quy tắc của cuộc tỷ thí này, cuối cùng kết quả thắng – bại đã rõ.  

“Cái gì?!”  

Ở dưới võ đài, những người theo dõi trận đấu chứng kiến một màn này thì giật mình. Khi nãy, khoảnh khắc Lăng Hiên bị đánh văng khỏi võ đài, bọn họ nghĩ khả năng Lâm Mộc chiến thắng trận đấu này là điều không thể. Tại sao bây giờ, mọi thứ lại đảo ngược nhanh như vậy?  

Bọn họ thật sự khó hiểu, dưới tình huống cả hai bên đều bộc phát sức mạnh ở Linh Phách Cảnh sơ kỳ, đòn tấn công của hai bên giao phong chính diện, tại sao chỉ có Cao Thạch bị ảnh hưởng từ vụ va chạm khiến anh ta vô thức bộc lộ sức mạnh Linh Phách Cảnh trung kỳ để ngăn cản?  

“Thắng…Thắng sao?”  

Ngay cả Lăng Hiên đứng dưới võ đài cũng không tin vào những gì đang xảy ra. Tất nhiên Lăng Hiên cũng rất muốn chiến thắng nhưng anh ta cảm thấy cơ hội để chiến thắng Cao Thạch tuyệt đối không thể xảy ra! Cho nên, kết quả này thật sự khiến anh ta thật khó tin!  

“Cậu…, làm sao có thể?!” – Trên võ đài, sắc mặt Cao Thạch rất khó coi, thậm chí ánh mắt vẫn còn đầy bàng hoàng.  

Chiến đấu với một Linh Phách Cảnh sơ kỳ tép riu vậy mà anh ta lại bị chèn ép đến nổi buộc phải kích hoạt các kỹ năng ở Linh Phách Cảnh trung kỳ để ngăn cản. Điều này đối với anh ta chính là một sự sỉ nhục to lớn!  

Dưới tình huống hai bên đều cùng cảnh giới, hơn nữa cả hai đều không được sử dụng các kỹ năng, chỉ được sử dụng vũ khí thì hiệu quả mà Chí Tôn Tích mang lại quả thật rất mạnh.  

“Đa tạ, tôi chỉ là tay mơ, có lẽ nhờ vào may mắn mới có thể thắng được anh.” – Lâm Mộc cười, hướng Cao Thạch ôm quyền.  

Tuy kinh nghiệm sử dụng vũ khí và kinh nghiệm chiến đấu của Cao Thạch cực kỳ dày dặn, phong phú nhưng khi đột ngột phải đối mặt với đòn tấn công bất ngờ từ đối thủ, hơn nữa uy lực từ đòn tấn công đó lại tăng lên một cách nhanh chóng như vậy, chắc chắn sẽ khiến anh ta sẽ bị bất ngờ, lúng túng.  

Lâm Mộc cho rằng việc mình sử dụng Chí Tôn Tích cũng không tính là gian lận, dù sao Chí Tôn Tích vốn thuộc về cơ thể Lâm Mộc, anh không hề hấp thụ sức mạnh từ bên ngoài mà sử dụng sức mạnh nội tại để chiến đấu,vì vậy anh không vi phạm quy tắc của trận đấu này.  

“À đúng rồi, mười lăm ngàn Liên minh tệ, anh có thể chuyển khoản.” – Lâm Mộc cười với Cao Thạch.  

Lăng Hiên dưới đài lập tức nói: “Hai người chúng tôi, anh chuyển khoản mỗi người bảy ngàn năm nha.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi