LÂM MỘC BÁO THÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, phần mềm chat nhóm của đồng hồ lên minh bỗng sôi động hẳn lên.  

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”  

“Một chiếc máy bay phía trước chúng ta đã bị tấn công bởi những con chim biến dị, thân máy bay đã không kiểm soát được!”  

Advertisement

“Máy bay chiến đấu đã giao tranh với những con chim biến dị.”  

“Các máy bay phía sau đều đang hạ độ cao, có lẽ là đang tránh giao chiến ở trên trời."  

...  

Lâm Mộc không khỏi thở dài thán phục khi nhìn thấy những nội dung này: "Vậy mà lại xảy ra chuyện như thế này, không biết tình hình hiện tại của chiếc máy bay bị tấn công bởi chim biến dị như thế nào nữa?”  

Trong lòng Lâm Mộc biết rất rõ rằng trong chiếc máy bay đó đều là người tu luyện, nhưng dù sao bọn họ cũng không bay được, ở giữa trời lại gặp phải chim biến dị tấn công, tu vi lúc này cũng không thể góp được chút sức lực gì.  

Hơn nữa, một khi máy bay bị tấn công bởi những con chim biến dị và mất kiểm soát, rồi nó bị rơi, mọi người trên máy bay cũng sẽ không thể chạy trốn được.  

Nếu máy bay bị tấn công mất kiểm soát là máy bay của Lâm Mộc và những người khác, Lâm Mộc cũng sẽ bất lực mà không thể làm gì.  

Máy bay lại bay suốt hơn một giờ đồng hồ và cuối cùng đã hạ cánh xuống một sân bay quân sự ở thành phố Bình Phụng.  

Mọi người lần lượt xuống máy bay và tập trung ở bãi đất trống của sân bay.  

"Tôi nghe nói rằng chiếc máy bay bị tấn công trước đó đã bị rơi, hơn ba trăm người trên máy bay đó có lẽ là lành ít dữ nhiều."  

"Máy bay đó chứa đầy những người thuộc Huyền Nguyệt phái và người dẫn đầu đội ngũ là đại trưởng lão, Huyền Nguyệt phái lần này có lẽ sẽ tổn thất nặng nề!”  

Khi xếp hàng, Lâm Mộc đã nghe thấy một số người bắt đầu bàn luận.  

“Không ngờ lại mất đi hơn ba trăm người tu luyện trước khi trận chiến bắt đầu.” Vẻ mặt anh nghiêm trọng.  

“Trên máy bay đều là người tu luyện, bọn họ có thể không chết, có thể vẫn còn có người sống sót.” Thẩm Trạch Thiên an ủi.  

Gần năm nghìn người đã tập hợp, Mục Nghị Trưởng đi lên phía trước.  

Tại sân bay, một màn hình ti vi đã được đẩy lên.  

Bản đồ thành phố Bình Phụng được hiển thị trên màn hình.  

"Tiếp theo, tôi sẽ chia khu vực cho mọi người, khu vực nội thành chính sẽ do nhóm của liên minh chúng tôi phụ trách."  

"Nhóm của Thanh Sơn phái sẽ phụ trách địa bàn đầu tiên ở khu vực này."  

"Khu vực này, do...”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi