LÂM MỘC BÁO THÙ

Tuy chiêu thức này của Thanh tra Lỗ không điều động toàn bộ sức lực, nhưng dẫu sao anh ta cũng là Linh Phách Cảnh đỉnh phong.  

Lần ra đòn này khác với khi quyết đấu trên võ đài, lúc ấy Thanh tra Lỗ phải áp chế tu vi của mình xuống Linh Phách Cảnh sơ kỳ.  

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

Advertisement

Lúc này anh ta bạo phát nội lực của Linh Phách Cảnh đỉnh phong, Lâm Mộc nào đỡ nổi đòn công kích?  

“Đáng chết! Chẳng ngờ cậu lại đỡ đòn tấn công cho Người biến dị!” Hai mắt Thanh tra Lỗ chất chứa lửa giận.  

Dứt lời, anh ta cũng lấy ra một thanh đao, nội lực cuồn cuộn trào ra rồi chém mạnh về phía Cô gái biến dị.  

Lâm Mộc không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng xông lên đỡ đòn tấn công thay cô gái kia, đồng thời hét lớn: “Sư huynh! Mau tới đây!”  

Choang!  

Lâm Mộc vừa dứt lời, Thất Tinh Đao của anh cũng chém vào đao của Thanh tra Lỗ.  

Uy lực cường đại lập tức khiến Lâm Mộc bay về sau.  

Thanh tra Lỗ không đuổi  theo công kích Lâm Mộc mà chém mạnh về phía Cô gái biến dị.  

“Dừng tay!” Một tiếng quát lớn truyền tới, Thẩm Trạch Thiên xông qua hướng này.  

Thế nhưng thanh đao của Thanh tra Lỗ vẫn chém xuống ngực Cô gái biến dị kia.  

Cô gái này sao chống chọi nổi đòn tấn công của Linh Phách Cảnh đỉnh phong? Lồng ngực cô ấy lập tức bị rạch ra một vết thương lớn, cả người bị đánh bay ra ngoài.  

Thẩm Trạch Thiên căn bản không kịp xuất chiêu đỡ đòn công kích của Thanh tra Lỗ.  

Cô gái biến dị nện xuống nền đất gần nơi Lâm Mộc đứng.  

Anh lập tức xông lên.   

Vết thương trên lồng ngực cô gái kia vô cùng đáng sợ.  

“Các anh... các anh lợi hại thật, đây chính là Tu hành Giả mà anh nói sao?” Cô gái biến dị cất giọng nói yếu ớt.  

“Cô.... cô cố một chút!” Lâm Mộc muốn lấy tay bịt vết thương cho cô ấy, nhưng máu tươi phun trào không thể nào ngăn lại!  

“Nếu... nếu có thể dọn dẹp sạch Người biến dị, tôi chết cũng đáng lắm!”   

“Tôi.... tôi không muốn sống như ma quỷ đâu, thế này cũng coi như được giải thoát rồi!” Cô gái miễn cưỡng nở một nụ cười cuối cùng.  

Sau đó hơi thở của cô ấy hoàn toàn tắt lịm.  

Đồ ăn trong tay cô ấy cũng lăn ra ngoài đất. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi