LÂM MỘC BÁO THÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Dù sao cũng lên ti vi mà, ít nhiều cũng thấy hồi hộp.” Lâm Mộc cười khan nói.  

“Không sao hết nha, lát nữa tôi hỏi các anh vài câu, cứ nói theo chiều hướng tốt đẹp là được, ai lên trước nào?” Phóng viên cười nói.  

Advertisement

“Tiểu sư đệ, cậu trẻ nhất, cậu lên trước!” Thẩm Trạch Thiên cuống quýt đẩy Lâm Mộc lên nơi ‘đầu sóng ngọn gió’.  

Lâm Mộc cười khổ, bình thường gặp nguy hiểm, Sư huynh luôn nguyện ý đứng trước bảo vệ anh, lần này lại ‘bán đứng’ anh vậy đấy.  

“Được, chúng ta chính thức bắt đầu nhé, lát nữa phỏng vấn sẽ được phát trực tiếp đấy!” Phóng viên nhắc nhở.  

Sau đó anh ta nói với Lâm Mộc: “Anh nói lời chào và giới thiệu bản thân với người xem truyền hình đi.”   

“Chào mọi người, tôi là Lâm Mộc – một Tu hành Giả trong Liên minh Tu Hành Giả.”   

“Tiên sinh Lâm Mộc, trong trận chiến dọn dẹp và kiểm kê ở Thành phố Bình Phụng, anh tham gia vào cuộc chiến nguy hiểm nhất ở khu công nghiệp, có sợ hãi hay không?” Phóng viên hỏi.  

“Sợ!”   

“Đương nhiên sợ hãi!” Lâm Mộc không chút do dự trả lời.  

Phóng viên chết lặng.  

Lâm Mộc nói tiếp: “Tôi sợ mình chết đi rồi thì người thân của tôi biết làm thế nào? Tôi sợ đồng đội của mình hi sinh. Tu hành Giả cũng là con người, đã là con người đương nhiên có những tình cảm rất đời, vui mừng, lo sợ, hoảng loạn. Tu hành Giả nào chẳng có người thân, tôi nghĩ nói không sợ là nói dối.”   

“Nhưng dù có sợ, Tu hành Giả cũng là những người có năng lực hơn người thường, cho nên phải làm đầu tàu đảm đương trách nhiệm! Bởi vì chỉ có nhóm người chúng ta mới có thể thay đổi cục diện! Sự hi sinh của chúng ta sẽ đổi lấy Thành phố lánh nạn lâu dài cho vô số người được sống trong an toàn.”  

“Có thể trong trận chiến sau này, tôi sẽ hi sinh, nhưng tôi không hối hận vì lựa chọn của mình, tôi cho rằng chiến đấu tiêu diệt Thể biến dị là việc làm có ý nghĩa to lớn!”  

“Đời người có thể làm một chuyện có ý nghĩa đã rất đáng rồi!”   

“Tôi nói xong rồi!”   

Phóng viên nghe xong lập tức vỗ tay: “Tiên sinh Lâm Mộc nói hay lắm!”   

Đoạn phỏng vấn này được phát sóng trực tiếp trên ti vi và cả mạng internet.  

Khu lánh nạn tạm thời này cũng đang chiếu hình ảnh phỏng vấn.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi